[Thiên Khương Tường Nhuế] Hoàn Nguyện
Tác giả: 空白errr
Source: https://weibo.com/6609701497/L6JfO7I8w
——————————————————————————————————————————
Tôn Nhuế đã 26 tuổi, thật kỳ lạ, cô vẫn chưa gặp được người con gái làm mình rung động, những lần rung động hiếm hoi đều là trong mơ, thuộc về cô gái khi ghen sẽ xé giấy và cô gái tóc đuôi ngựa . Cô nghĩ, có phải duyên phận của mình thật sự chỉ trong mơ thôi không, nếu không thì tại sao đã chờ nhiều năm như vậy vẫn không có gì.
Cuối tuần cùng bằng hữu đi dã ngoại, trốn tránh khỏi nhịp sống hối hả kia. Một tấm vải caro trắng đỏ chất đầy thức ăn, Tôn Nhuế không chờ đồng bọn chụp xong ảnh cũng đã bắt đầu ăn, cô chưa bao giờ ủy khuất bản thân ở phương diện ăn uống, dù cho có là ở thời điểm nào đi chăng nữa.
Sau khi ăn uống xong xuôi thì đi một đoạn đường núi, ngọn núi vô danh không bị dùng làm phong danh thắng cảnh, vẫn giữ lại được một chút tính hoang dã vốn có của nó. Nemo nhanh nhẹn thoải mái đi ở phía trước, trông không tốn một chút sức lực nào. Trên sườn núi có một ngôi miếu đổ nát, thờ vị thần tiên nào Tôn Nhuế cũng không nói được, không biết là ai đã đề nghị đi vào bái lạy, nói nơi này không có nhiều người để xin giúp đỡ, nói không chừng vị thần tiên này có thể giúp được chút gì đó.
"Mê tín." Tôn Nhuế ôm Nemo đứng ở bên ngoài chờ bọn họ, vì hiếu kỳ mà thò đầu vào nhìn một chút, bạn bè của cô đang chắp hai tay đặt ở trước ngực, thành kính đến kỳ quái.
「Thôi vậy, mình cũng thử xem, dù sao thì cũng không có gì xấu.」
"Muốn một đối tượng." Có lẽ là vì bộ phim tình yêu đầy nghệ thuật mấy ngày trước đã chạm vào được đến tim của Tôn Nhuế, trong lòng cũng bắt đầu có chút khao khát.
Nguyện vọng là nguyện vọng, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
"Tôn Nhuế, đối thủ đấu kiếm của em là Khương Trinh Vũ!" Trợ lý nhận được lịch trình thi đấu của Đại hội thể thao Siêu tân tinh sớm hơn Tôn Nhuế, hưng phấn đến vỗ vỗ Tôn Nhuế đang trang điểm. Người nhận được tin nheo mắt trái nghịch nghịch mi mắt của mình, cũng không quan tâm cho lắm, trong thế giới trò chơi và thi đấu, cung sư tử càng muốn thắng hơn. "Ồ, sao vậy?"
"Siêu đẹp! Em không biết em ấy sao?"
Khi nghe trợ lý hỏi đẹp, Tôn Nhuế mới có chút hứng thú, nhưng sau khi ở một nơi lâu như Siba như vậy, dường như đã thấy quá nhiều mỹ nữ, ngoại trừ kinh diễm ra thì vẻ ngoài cũng không hấp dẫn được cô.
"Đương nhiên là em không biết rồi, đã gặp nhau lần nào đâu."
"Em thật sự không biết thưởng thức mà."
"Có thưởng thức thì cũng không phải là của em."
"Em nằm mơ."
Người ta nói không nên nói mọi lời quá mức vẹn toàn.
Tôn Nhuế nhìn thấy Khương Trinh Vũ trên sân vận động, chỉ là một bóng lưng ở rất xa, tựa như tuyệt bút múa lượn trên mặt giấy Tuyên Thành, màu mực dày đậm của bức lấp đầy đôi mắt của Tôn Nhuế, tim khẽ run lên, nhịp tim hiện lên trên màn hình đồng hồ đo nhịp tim mà Tôn Nhuế chưa tháo ra. Không biết ai ở phía sau gọi một tiếng "Khương Trinh Vũ", cô gái trước mắt quay đầu lại, đuôi ngựa tung bay, xinh đẹp tựa như nữ chính của một bộ phim. Tôn Nhuế ngây ngốc đến đụng trúng camera, từng chút đến gần trong chuyển động chậm, ngũ quan dần trở nên rõ ràng hơn, cảm giác này có chút xa lạ, giống như một học sinh trung học đang đứng trên vạch xuất phát 800m bị đem đi nướng, sợi dây căng thẳng ra chờ tiếng súng vang lên, khoảnh khắc mà Khương Khinh Vũ đi ngang qua bên người, chuỗi hạt lý vỡ tan, Tôn Nhuế bỏ chạy.
Hình như. . . mình rơi vào chiếc bẫy vừa gặp đã yêu rồi.
Khương Trinh Vũ không chú ý đến Tiểu Bạch vì luyến ái mà đỏ bừng cả người kia, chỉ mơ hồ cảm nhận được mùi nước biển mát lạnh, mang theo chút vị đắng của gió biển, là mùi nước hoa mà bản thân không thích, nhưng hiện tại một chút chán ghét cũng không có. Hít sâu một hơi làm mùi hương khắc họa được khắc họa rõ ràng hơn trong tâm trí của mình, tiếc là vài giây sau, trong không khí đã không còn mùi hương đó nữa.
Kéo tay bằng hữu quay đầu lại nhìn xung quanh, nhưng cũng không phát hiện được chủ nhân của mùi hương ấy.
Huấn luyện viên: Sau khi lên sân khấu đừng căng thẳng, dựa vào tiết tấu của chính mình là được.
Tôn Nhuế một miệng đầy nước, điện thoại rung lên một chút, bấm mở liền nhận ra là lời dặn dò của huấn luyện viên.
"Căng thẳng." Quả thật là có chút căng thẳng, lòng bàn tay có mồ hôi, cô luôn cảm thấy mình không thể cầm chắc được kiếm. Tôn Nhuế nhắm mắt nhớ lại những động tác chính yếu mà huấn luyện viên đã dạy, nhận ra bản thân đã nhớ rất kỹ, mặc dù chỉ là một đại hội thể thao nhưng tất cả mọi người đều biết điều quan trọng nhất là phải tham gia, ưu tiên tình bạn, chưa kể đối với cô mà nói thì cũng không có gì là khó.
Vì vậy, nguyên nhân của sự căng thẳng này có lẽ chỉ vì một người.
Sai khi xin giấy ăn lau mồ hôi trong lòng bàn tay xong, cô nâng mắt, tầm mắt dừng lại ở phía bên kia sân khấu, nơi đó có một dáng người nhỏ nhỏ còn đang nghiêm túc chỉnh lại trang bị của mình, đúng lúc có thể nhìn thấy rõ được đường nét trên sườn mặt của đối phương. Tôn Nhuế đã có một loại cảm giác tội lỗi khi vụng trộm chiếm tiện nghi của người khác, màu đỏ dần chiếm lĩnh đôi tai cùng nhịp tim mất khống chế, một đề tài khó giải, Tôn Nhuế vắt hết óc nghĩ cách giải ra đáp án, cuối cùng lại dùng đến phương pháp tốc chiến tốc thắng đầy khủng khiếp.
36 giây.
Cảm giác vui mừng cũng kinh hãi hòa lẫn vào nhau, hai người tháo mặt nạ, một người bị đánh đến choáng váng một người đánh đến mơ hồ, Tôn Nhuế ổn định cảm xúc tiến đến lịch sự bắt tay, khoảng cách càng lúc càng gần, Khương Trinh Vũ lại một lần nữa gặp được mùi hương mà mình đã nhớ rất kỹ. Mùi hương trùng hợp với nhân vật, dường như có thể thêm điểm.
Hai người là đối thủ dựa theo quy trình được mời đi phỏng vấn, hỏi đáp đầy khách sáo có chút xấu hổ.
"Chơi trò chơi đi." Nhân viên công tác chỉ chỉ chiếc bàn phía trước.
"Thử một lần trước đi."
Chiếc bàn bóng bàn mini, dường như chỉ cần cúi người là có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương, Tôn Nhuế cầm chiếc vợt bóng bàn không lớn bằng bàn tay của mình luyện tập, dời đi tầm mắt.
"Phải thắng 8 điểm."
Khương Trinh Vũ nhớ lại cơn ác mộng bị giết trong vài giây vào vài giờ trước, đẩy đẩy tay nói một câu "Lại nữa."
"Nhường em."
Trong trò chơi, mục đích cuối cùng là chiến thắng, nếu lùi một vạn bước thì, ta có thể thua nhưng ngươi cũng không thể thắng, quy tắc không thể làm trái cũng sẽ bị phá vỡ, Tôn Nhuế cũng cảm thấy không có gì là không ổn.
"Không được." Sao có thể gian lận một cách trắng trợn như vậy được, Khương Trinh Vũ phản đối, khóe môi cũng không nhịn được mà nâng lên, dường như nhận ra là mình đang mỉm cười, nàng ra lệnh cho cơ miệng của mình phải hạ xuống, Tôn Nhuế bí mật liếc nhìn.
Bộ dáng nhịn cười cũng rất xinh đẹp.
Trái bóng không có chút phương hướng nào, bay loạn lung tung đập xuống mặt bàn, bay đủ bốn phương tám hướng nhưng lại không qua lưới, Khương Trinh Vũ nhìn Tôn Nhuế xuống nước, hàng mi cong cong, không biết trong hàng mây trôi có ẩn giấu một vầng trăng khuyết. Khương Trinh Vũ nhận được nó rồi, là đến từ sự yêu thích của Tôn Nhuế. Chất phác đến mức như một tiểu học sinh lục tung mọi chiếc túi của mình, cuối cùng tặng cho mình một viên socola đầy tinh xảo ăn không ngon, thế nhưng lại có thể châm lên ngọn lửa đốt cháy củi khô trong lòng.
Tôn Nhuế còn đang cúi đầu nhặt bóng, không nhận ra được gì cho đến khi nhặt được xong chiếc bóng cuối cùng, hai người bốn mắt nhìn nhau, chột dạ quay mặt đi, đuôi mắt bắt gặp khóe môi.
Mặc dù đã đoán trước được Khương Trinh Vũ sẽ thắng, nhưng Tôn Nhuế lại bỏ chạy thêm một lần nữa.
Dường như đã trốn đến nghiện, có được kinh nghiệp, nguệch ngoạc viết một câu "tái kiến", rồi liền biến mất khỏi ống kính. Khương Trinh Vũ nhìn theo bóng lưng của cô, thì thầm. "Không thể. . . cùng đi chung với mình sao?"
Suy cho cùng, Siêu tân tinh cũng chỉ là một đại hội thể thao, từ lúc bắt đầu cho đến lúc kết thúc cũng chỉ có hai ba ngày, rất nhanh liền kết thúc, như một quyển sách được lật đến trang cuối cùng, giấy vàng bay khắp sân khấu. Tôn Nhuế chụp ảnh chung với mọi người như sưu tầm tem, cuối cùng cũng ở trong đám đông tìm được bóng dáng màu hồng kia, ngón tay ấn mạnh lên màn hình điện thoại, bước tới bước lui, cuối cùng lại gọi tên Mạc Hàn.
"Momo."
"Tôn Nhuế, em chụp xong rồi sao?" Mạc Hàn nhìn bức ảnh chụp chung của mình và Khương Trinh Vũ rồi tắt điện thoại nói chuyện với Tôn Nhuế.
"Sắp xong rồi."
"Đúng rồi, hai người các em chụp chưa?" Mạc Hàn nhớ đến gì đó, ánh mắt đầy ý vị sâu xa nhìn chằm chằm hai người một lúc.
"Chưa. . ."
Có chút xấu hổ, chụp hay không chụp cũng không quan trọng, nếu có thể chụp thì sẽ tốt hơn.
Tôn Nhuế nghĩ.
Tôn Nhuế cố gắng giữ khoảng cách thoải mái nhất chụp một bức ảnh chụp chung, phát hiện nhịp tim của bản thân chỉ trở lại bình thường khi ở xa Khương Trinh Vũ, nhận mệnh đứng ở bên cạnh Khương Trinh Vũ, vì cao hơn đối phương không ít, để ảnh chụp không quá kỳ quái, Tôn Nhuế hơi nghiêng người, lỗ tai vô tình lướt qua mái tóc xoăn của đối phương, bắt đầu nóng lên, nếu có đốt lửa cho Đại hội Đại biểu Nhân dân toàn quốc, Tôn Nhuế tình nguyện đốt, tắt không được nữa.
"Tôn Nhuế."
Mạc Hàn nghe thấy Khương Trinh Vũ gọi Tôn Nhuế, tự biết có chút việc bản thân không nên can dự vào để rồi mất mặt, vậy nên bịa một lý do rời đi.
"A, sao vậy?" Tôn Nhuế bước nửa bước về phía Mạc Hàn đang rời đi.
"Chị lại chạy." Tôn Nhuế luôn cảm thấy khi Khương Trinh Vũ nói chuyện thì sẽ luôn chứa một miệng đầy mật, giọng nói ngọt ngào khiến người nghe ngọt đến tê dại, chưa từng thấy nàng nổi giận, lại hứng thú muốn thấy, xem thử xem. . . nghĩ đến việc không trả lời tin nhắn WeChat của bạn gái trong giấc mơ trước đó. Suy nghĩ chạy xa vạn dặm, rồi lại bị lời nói của Khương Trinh Vũ kéo về.
"Rõ ràng là chị đi mà."
"Chị nói nhường em là có ý gì?"
Chỉ trong một câu Khương Trinh Vũ đã chạy đến trước mặt Tôn Nhuế, ngẩng đầu nhìn vào mắt của Tôn Nhuế, hình như không cười, trong ấn tượng của Tôn Nhuế thì nàng luôn luôn cười, là nhe răng mỉm cười.
Gần quá, gần quá rồi. Tôn Nhuế hít một hơi, trong lòng trống rỗng. Mấy năm gần đây người có thể nói vừa gặp đã yêu cũng chưa chắc là người tốt, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Tôn Nhuế đã trở thành một tiểu nhân nông cạn thô bỉ. Ai lại dẫm nát tính thẩm mỹ của bản thân chỉ để nhấn mạnh sự hợp lý của việc vừa gặp đã yêu, nhưng cô vẫn nghĩ về nó, sự hợp lý này trong mắt người ngoài là lời ngụy biện sáng chói, tâm tư xấu xa được bao bọc bên trong y phục mới của Hoàng Đế.
"Là nghĩa trên mặt chữ."
"Vậy vì cái gì mà chị lại nhường em?" Cô gái trước mặt xem ra không muốn buông tha cho mình, dù như thế nào cũng phải hỏi ra chút gì đó.
"Không có vì cái gì cả, hơn nữa. . . trừ thi đấu ra, tất cả mọi thứ sau này chị đều nhường em."
Sau đó xảy ra chuyện gì Tôn Nhuế cũng không biết, vì sau khi nói ra lời tỏ tình mập mời, cô lại lại lại trốn nữa. Bên cạnh đều là những đám đông đang vui vẻ trò chuyện quá nhau, Tôn Nhuế đi quá nhanh không biết là đụng trúng ai, nói câu xin lỗi xong liền tiếp tục đi, trong vô thức đã đi không biết được bao lâu. Tôn Nhuế dựa lưng vào tường mở miệng thở dốc, hóa ra nơi này là chỗ nhân viên công tác đặt thiết bị, sau khi xong cũng đã rời đi, cực kỳ yên tĩnh.
"Không sao, không sao."
"Chỉ là tỏ tình thôi mà."
"Hơn nữa biết đâu đối phương nghe không hiểu."
Tự an ủi bản thân bằng cách nói chuyện với chính mình.
"Chị tỏ tình cũng không thể nói dễ hiểu hơn một chút được sao?"
Giọng nói êm dịu từng chút đến gần tai của Tôn Nhuế, mạnh mẽ quay đầu lại liền nhìn thấy nhân vật chính của câu chuyện, Tôn Nhuế bị tước đi khả năng ăn nói linh hoạt của bản thân, những lời vụng về cũng không nói ra được.
"Chị không có tỏ tình a." Giả ngu vậy, mặc dù rất đáng xấu hổ nhưng chắc chắn sẽ có tác dụng.
Khương Trinh Vũ bước nhanh đến, tay nắm cổ áo khoác của Tôn Nhuế rồi kiễng chân lên, Tôn Nhuế hơi bị kéo về phía trước, khoảng cách giữa môi của cả hai chỉ bằng một quả anh đào, luồng khí ấm áp giữa đôi môi đang hé ra rồi đóng lại phả lên trên mặt của Tôn Nhuế, Tôn Nhuế mím chặt môi, nuốt nước bọt.
"Em, thích, chị. Chỉ có như vậy thì mới hiểu được, nếu không thì người nào lại nghe hiểu được." Từng bước ép sát, không có đường trốn, Tôn Nhuế lấy tay che mắt nâng cằm lên, để cả hai không còn trong khoảng cách nguy hiểm nữa. Trong đầu cô như một lon coca, bọt khí ngọt ngào trào lên, không chịu được sự trêu chọc mà dễ dàng biến thành một con tôm đỏ, lúc này chỉ muốn giấu mặt của mình đi.
"Vậy em. . . sắp tới có thời gian rảnh cùng chị đi leo núi không?" Tôn Nhuế lúng túng không chịu nhìn Khương Trinh Vũ, cô sợ mình vừa nhìn thấy mặt của đối phương liền biến thành bộ dáng người câm đầy đáng thương, nói ra một câu quái lạ, đối phương nghe không hiểu, đầu đầy chấm hỏi.
"Hả?"
"Trước kia chị tìm một lão một thần tiên trong miếu cầu một đoạn nhân duyên, chị nghĩ mình nên đi đáp lễ."
"Được."
"Cái này em nghe không hiểu sao?"
"Nghe không hiểu."
"Chị thích em."
"Nghe hiểu rồi."
————————————————————————————————————————————
Thị trường fanfic a~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip