Tưởng Là 🐔 Hóa Ra Là Thóc (Oneshot)
[Cre: Weibo- 茶茶修仙]
"Mở cửa! Có ai ở đó không? Mở cửa ra! Jang Se Mi, tên khốn kiếp này!"
Jang Se Mi ngoài cửa nghe Baek Do Yi kêu gào, khóe miệng mỉm cười, châm một điếu thuốc.
Baek Do Yi gõ mệt, dựa vào cửa liền nghe thấy tiếng bật lửa, lập tức hét lên: "Jang Se Mi! Thả tôi ra!"
Jang Se Mi tựa vào cửa, nhắm mắt lại cảm nhận được âm thanh của Baek Do Yi ở bên kia, người tuy sắp thở O2 đến nơi nhưng vẫn dùng hết sức hét lên.
Hai ngày trước, Jang Se Mi chuẩn bị bữa ăn giao đến văn phòng của Baek Do Yi, liền nhìn thấy bà đang trò chuyện sôi nổi với một người đàn ông, cô ghen tị nhưng không thô lỗ. Sau khi đặt bữa ăn xuống bàn, Baek Do Yi đã đuổi cô ra ngoài, cô lẳng lặng nhìn người đàn ông, rồi nhìn Baek Do Yi, rồi bước lại phía cửa đóng lại. Cô dựa vào tường bên cạnh, đeo tai nghe vào để nghe cuộc trò chuyện bên trong. May mắn thay, điều đó được coi là bình thường. Nhưng làm sao Baek Do Yi có thể ăn tối với người đó được? Làm sao Baek Do Yi có thể chia sẻ đồ ăn cô nấu cho một người đàn ông? Đó là ...cô phải thức dậy từ sáng sớm để đi chợ mua nguyên liệu tươi. Cô phải tính toán lượng calo, cố gắng làm sao cho ngon nhất có thể, sau đó sắp xếp cẩn thận đẹp mắt để mang đến.
Một ngày trước, cô gặp lại người đàn ông ở văn phòng. Cô siết chặt ngón tay cái của mình vào mặt trong của ngón trỏ, siết chặt chúng lại với nhau bằng móng tay ngắn. Cơn đau khiến cô cố gắng tỉnh táo và giữ đúng dáng vẻ vốn có.
Baek Do Yi tựa hồ tâm tình rất tốt, hiếm thấy nở nụ cười với cô, nói muốn ăn món cá cô nấu lúc nhập viện phải không, chỉ có thể thử vận may mà thôi. Cô dịu dàng nhìn Baek Do Yi, nói hiện tại cô đang tìm, ngày mai sẽ chuẩn bị sẵn sàng giao đến. Cô không dừng lại ở cửa mà gọi điện đến nhà bố mẹ rồi xuống lầu lái xe đến đó, trong xe nghe một bản nhạc êm dịu nghĩ đến món ăn ngon của Baek Do Yi. Cô liền đeo tai nghe vào, lắng nghe động tĩnh trong phòng làm việc của bà.
"Hmm ~" Jang Se Mi siết chặt tay lái. Là một người vợ, cô chắc chắn biết âm thanh êm dịu đó là gì. Cổ họng cô không có âm thanh nào phát ra. Cô đánh vô lăng một cách mất kiểm soát, tiếng còi xe vang lên như một cơn hưng phấn. Cô tấp vào lề đường, suýt tông vào một cái cây. Cô tháo tai nghe ra và ném mạnh, dùng tay đập liên tiếp vào tai mình. Một lúc sau, cô lấy lại chiếc tai nghe, lên xe tiếp tục lái xe về nhà bố mẹ đẻ.
"Omoni, con đang ở một quán cà phê cách nhà không xa. Người có thể ra ngoài được không? Con có chuyện muốn nói."
"Đã muộn rồi, về nhà thôi."
"Chuyện giữa Chi Gang và con, xin mời người ra ngoài." Jang Se Mi cúp điện thoại trước khi Baek Do Yi kịp trả lời. Cô biết Baek Do Yi luôn muốn giữ thể diện nên việc như vậy sẽ tự mình lái xe tới đây. Cô đặc biệt đợi trên đường Baek Do Yi phải đi qua, đợi bà dừng xe, mở cửa rồi làm bà choáng váng.
Jang Se Mi bị bệnh, tất nhiên cô ấy biết, có lẽ cô ấy bệnh đã lâu, cô yêu người đó, một tình yêu hoang tưởng, sau khi thú nhận thì cô càng trắng trợn hơn.
Jang Se Mi dập điếu thuốc, dùng tay quạt khói, cau mày rửa tay. Cô ấy thực sự không thích hút thuốc. Cô ấy cảm thấy mùi khói thuốc trên cơ thể và trên tay nên cô rửa chúng nhiều lần cho đến khi làn da chuyển sang màu đỏ.
"Người đói không?" Jang Se Mi mở khóa, Baek Do Yi đang định chạy ra ngoài thì bị cô tóm lấy, vác lên vai, ném trở lại giường rồi một cái tát thật mạnh.
"Người đói không?" Jang Se Mi dùng mu bàn tay sờ lên mặt Baek Do Yi. Cô vẫn cảm nhận được mùi khói thuốc lá trên đầu ngón tay. "Cái tát của người khi tỉnh dậy đêm qua còn nặng hơn cái tát này rất nhiều, chắc đói lắm rồi."
Jang Se Mi nhìn Baek Do Yi không để ý đến mình, tiến lại gần, cô muốn chạm vào mặt bà, nhưng lại tức giận rút tay lại vì sợ mùi khói thuốc sẽ làm bẩn con người đẹp đẽ đó. "Con không nhốt người nữa, ra ngoài ăn đi."
Thấy Baek Do Yi không để ý tới mình, cô quay người đi ra ngoài, "Không đủ ăn thì làm sao chạy thoát được?" Baek Do Yi nghe vậy liền đi theo.
"Chị sẽ không đánh thuốc mê tôi nữa đấy chứ, đêm qua chị đã làm gì tôi?"
"Người cho rằng con là ai, lưu manh? Người hẳn là biết con không làm gì cả, người hiểu ý của con mà phải không?" Jang Se Mi gắp một miếng cá đặt lên thìa của Baek Do Yi.
"Tôi vốn tưởng rằng tôi hiểu rất rõ chị, nhưng tôi có thật sự biết chị sao? Chị cư nhiên làm như vậy với mẹ chồng. Nói cho tôi biết, tối qua chị đã làm gì tôi!"
Jang Se Mi thở dài, "Con đã thay quần áo cho người, con trói người lại vì người quá xúc động."
"Thật?"
"Được rồi, không nói nữa, ăn nhanh đi, không phải thuốc." Jang Se Mi cũng cầm đũa lên ăn.
Baek Do Yi nghi hoặc ăn, sau khi ăn xong, Jang Se Mi đưa chìa khóa xe vào tay Baek Do Yi.
Nhìn đôi mắt bối rối của Baek Do Yi, cô khẽ xoa tóc bà, "Đi thôi, ngoài cửa có xe ô tô, trong xe có điện thoại di động, muốn về nhà thì về nhà, muốn báo cảnh sát thì báo họ đến bắt con đi, con ở ngay đây, không thoát đâu."
"Sao chị lại nhốt tôi?"
"Con muốn ăn tối với người."
"Chỉ ăn thôi à?"
"Ừ, chỉ có hai chúng ta ăn đồ ăn con nấu thôi."
Baek Do Yi rời đi, Jang Se Mi nằm trên giường nơi Baek Do Yi nằm, cuộn tròn ngủ thiếp đi. Cô tỉnh dậy vì quá lạnh. Mở mắt ra, Baek Do Yi đang lăn một quả trứng lên mặt cô, tay rất lạnh.
"Tại sao người lại quay lại?"
"Bị lạc."
"Vậy con tiễn người." Jang Se Mi bối rối ngồi dậy, mới phát hiện tay phải của mình bị trói vào thành giường.
"Người đang làm gì ... "
"Trả thù." Baek Do Yi nhét quả trứng vào miệng Jang Se Mi, nhéo mặt cô.
"Sao hôm qua tôi dùng nhiều sức thế? Nó sưng lên rồi."
Jang Se Mi nghiêng đầu cau mày, không hiểu chuyện gì đang xảy ra với Baek Do Yi.
"Đi đi, Omoni, trước khi con hối hận
Nếu người hạnh phúc thì không có vấn đề gì khi con không ở bên người. Trước đây con cảm thấy người có thể hạnh phúc khi có con ở bên cạnh, nhưng ... "
"Không phải lúc nào cũng là chị cảm thấy thế nào, chị cũng phải nghe cảm giác của tôi chứ phải không?"
"Ừm ... Con xin lỗi."
"Tôi cảm giác, em cảm giác là đúng, có em ở đây tôi rất vui vẻ."
Jang Se Mi bối rối, sao Baek Do Yi có thể thay đổi nhanh như vậy? Đang đùa cô à? Cho dù điều đó có nghĩa là giở trò đồi bại với cô, cô cũng ... sẵn sàng làm điều đó.
Họ cùng nhau trở về Dan gia, và Baek Do Yi thực sự bắt đầu đối xử tốt với cô, chẳng hạn như khi cả nhà đi ăn, Dan Chi Jung nói: " Oma , một nhà hàng sushi đã mở gần đây, chúng ta có nên ... "
"Mẹ Deung Myung, con muốn ăn ở đâu? Ta nhớ con không thích ăn đồ Nhật."
" Oma , mẹ muốn ăn gì?"
"Mẹ Deung Myung, con cứ gọi đi. Con biết ta thích ăn gì. Hãy gọi nhiều món mà con thích, con xem con đã gầy đi bao nhiêu."
" Oma , mối quan hệ của mẹ với chị dâu có vẻ thân thiết hơn nhỉ ... "
Baek Do Yi có chút áy náy nhìn Dan Chi Gang, sau đó trả lời: "Chúng ta đều là gia đình, quan hệ không phải tốt sao?" Baek Do Yi nhéo ngón tay của Jang Se Mi dưới gầm bàn.
"Eun Sung, con muốn ăn gì?"
"...."
Ăn xong, Baek Do Yi bất thường lên xe của Jang Se Mi, hí hoáy trong đó, không biết đang tìm gì.
"Có chuyện gì với người vậy?"
"Uống xong có chút choáng váng." Baek Do Yi tựa hồ đột nhiên phát hiện cái gì, cúi xuống nhặt lên nhét vào túi xách.
Ngày hôm sau, Jang Se Mi như thường lệ đi giao đồ ăn cho Baek Do Yi, cô lẻn vào văn phòng trong lúc Baek Do Yi đang ăn để tìm "con bọ" mà cô đã giấu. Nhưng cô không thể tìm thấy nó. (Emm: Ý là cái máy nghe lén 🤔)
"Em đang tìm cái này?" Baek Do Yi từ phía sau ôm lấy Jang Se Mi, nhét con bọ đó vào trong tay cô.
"Người ...... "
"Tôi đã biết rồi."
"Kể từ khi?"
"Ngay từ đầu tôi đã biết, lúc em làm trò đó, tôi liền ở ngoài cửa."
"Vậy người ... cùng hắn ... " Jang Se Mi nhíu mày.
"Anh ấy đã bỏ đi từ lâu rồi, trong phòng chỉ có tôi, tôi cố ý, muốn xem em có thể chịu đựng được bao lâu, nhưng em vẫn không làm gì."
"EM ...... "
"Em còn muốn nghe giọng nói ngày đó không?" Bàn tay Baek Do Yi ôm lấy Jang Se Mi bắt đầu đưa lên, đặt lên ngực cô. "Con bọ" trên tay Jang Se Mi rơi xuống đất.
"Em muốn." Hai người hôn nhau và ừm🌚 ...
Trên bàn, một "con bọ" khác trong túi của Baek Do Yi cũng đang nhấp nháy ...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip