You Belong With Me (Oneshot)

[Cre: Weibo- 茶茶修仙]

Lại là một mùa đông lạnh giá nữa, vận may vận rủi của Jang Se Mi và tôi đều bắt đầu từ mùa đông lạnh giá này.

Có một thời gian, tôi đã từ chối cô ấy vì lời tỏ tình đột ngột của cô, vì những lời tỏ tình vướng mắc của cô, và vì thái độ của cô đối với tôi sau lời tỏ tình là thái độ gì? Tôi nghĩ đó là một thái độ hời hợt.

Cô ấy không coi trọng tôi, luôn giả vờ rằng cô ấy đang cố gắng hết sức vì tôi. Nói một cách logic, tôi là mẹ của cô ấy. Vì cô ấy nói yêu tôi như một người phụ nữ nên tình cảm cô ấy thể hiện không phải là mối quan hệ bình đẳng.

Tôi không biết gì về mọi thứ. Tôi luôn tìm hiểu về nó sau cùng, từ miệng người khác. Những gì tôi nhận được luôn là … thông báo.

Thực ra tôi đã quen từ lâu rồi. Cô ấy là “người có quyền lực” trong gia đình này. Thực ra điều tôi luôn quan tâm là cô ấy nói với “mọi người” và tôi nghe được điều đó từ “mọi người”.

Nhưng tôi phải thừa nhận rằng dưới sự quan tâm của cô trong suốt quá trình đó, tôi đã bị cám dỗ.

Tôi không phải là thánh. Lúc trước có rất ít thứ tôi có thể lựa chọn cho mình, rất ít thứ tôi có thể tự mình quyết định. Những thứ tôi có thể chọn đều là những thứ mà tiền có thể mua được.

Khi còn nhỏ, tôi đã nghe lời bố mẹ. Khi lớn lên, tôi lấy chồng và nghe lời gia đình chồng. Sau khi sinh con, mọi quyết định của tôi đều phải cân nhắc.

Jang Se Mi nói đúng, ngoài những người được trả lương ra, sau này còn ai ở bên cạnh tôi nữa? Tôi vẫn còn lo lắng về điều gì?

Nhưng ... tôi thì có gì tốt?

Tuyết đang rơi, trận tuyết đầu mùa của mùa đông năm nay, cái gọi là tuyết đầu mùa nghĩa là trận tuyết đầu tiên có thể tha thứ cho tất cả. Tôi gọi Jang Se Mi đến, có vẻ như đã lâu rồi tôi không gọi riêng cho cô ấy. Mỗi lần có đại gia đình tụ tập, cô ấy sẽ làm đồ ăn và mang đến cho tôi, có thể thấy cô ấy có chút lo lắng.

Cô ấy nói rằng cô ấy đến bất ngờ, ban đầu cô muốn mang một ít súp đến. Hôm nay trời có tuyết nên đây là thời điểm thích hợp để uống thứ gì đó nóng để làm ấm cơ thể.

Tôi bảo bảo mẫu bưng canh đã chín trong nồi ra, đặt vào bát trước mặt Jang Se Mi m: “Con uống đi, con còn sợ lạnh hơn ta phải không?”

Cô ấy lại nhìn tôi bằng đôi mắt cún con: “Sao người biết?”

“Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó … Ta chỉ biết … ” Thực ra, những năm nay tôi vẫn để ý đến cô ấy, với tư cách là một người mẹ chồng, và tất nhiên, với tình cảm của một người mẹ chồng.

"Trước đây hết thảy mọi chuyện, cứ để theo trận tuyết này qua đi, ta cũng mệt mỏi, đấu không lại con, cũng không còn khí lực đấu với con nữa."

“Hết rồi à?” Bàn tay đang cầm thìa của cô khựng lại.

"Được rồi, chúng ta ăn thôi." Tôi nhấp một ngụm súp, lại thở dài, vẻ mặt thay đổi. Quả nhiên, món ăn người khác không hợp khẩu vị của tôi bằng Jang Se Mi. Tôi ngước mắt lên nhìn cách cô ấy nhìn tôi, rồi lập tức quay đầu đi. Cô ấy có vẻ hiểu tôi nhất.

"Sao người lại cách xa thế? Trước đây là lỗi của con ... bây giờ ... " Tôi giơ tay cắt ngang lời cô còn dang dở, gọi bảo mẫu cho cô nghỉ phép nửa ngày. Tôi đuổi cô bảo mẫu ra trước khi ra hiệu cho cô tiếp tục.

“Bây giờ, nếu người thực sự … ”

Tôi biết cô ấy muốn nói gì, "Sau đó thì sao? Vậy con có thể ngừng yêu ta được không?" Tôi cảm thấy không thoải mái khi nghĩ đến chuyện cô ấy không yêu tôi nhiều như vậy.

“Không, tình yêu sẽ không dừng lại, nhưng con sẽ giấu nó như trước.

“Giấu ở đâu?” Tôi đứng dậy khỏi ghế sofa, cô ấy vội đứng dậy vì tưởng tôi đi.

“Giấu nó trong trái tim tan vỡ của em hả?” Tôi nắm bàn tay lạnh giá của cô  đặt nó vào trái tim mình.

"Không, đừng giấu, nếu không ngay cả chỗ này của tôi cũng sẽ tan vỡ."

Cô không nói gì, chứ đừng nói đến cử động. Chỉ cần giữ tư thế đó, cảm nhận nhịp tim của mình, cảm nhận trái tim mình đang đập vì cô ấy vào lúc này.

Một lúc sau, cô ấy nắm lấy bàn tay đã được sưởi ấm từ tay tôi, vuốt tóc.

"Omoni, món súp có lẽ không hợp khẩu vị của người. Con sẽ nấu món mới cho người." Cô nói rồi vội vàng chạy vào bếp.

Tôi hiểu rằng tâm trạng của cô ấy lúc này chắc chắn rất phức tạp, nhưng ... hôm nay cuối cùng tôi cũng có đủ dũng khí, mặc áo khoác và đi viết trong tuyết: Jang Se Mi, tôi bị em thu hút.

Tôi chụp ảnh gửi cho cô vừa vào nhà, cô ấy cầm điện thoại di động ra khỏi bếp và nhìn những ngón tay hơi ửng đỏ vì lạnh của tôi. Mắt cô đỏ hoe, rõ ràng là cô đã khóc. Cô ấy nắm lấy tay tôi đưa thẳng những ngón tay của tôi vào miệng cô, tôi lại nhìn vào mắt cô ấy. Bầu không khí lúc này trở nên có chút mơ hồ, cô ấy nhận ra tôi có gì đó không ổn liền thả lỏng miệng.

"Lạnh à? Omoni." Cô ấy cho tôi xem album ảnh trong điện thoại di động của mình. Đó là một bức ảnh đã chụp từ lâu, và nó cũng ở trên tuyết. Cô ấy viết: Jang Se Mi sẽ luôn yêu Baek Do Yi, mãi mãi, mãi mãi...

Tôi hỏi cô ấy rằng tay cô ấy có lạnh không khi viết. Cô mỉm cười: “Em đeo găng tay, omoni.”

Chà, có vẻ như ... tôi là người duy nhất không thông minh lắm ...

"Em có thể ôm người được không?"

"Ừ, được."

Chúng tôi gần nhau đến mức cô ấy có thể cảm nhận được nhịp tim tôi cũng như tôi có thể cảm nhận được nhịp tim cô.

Tôi quyết định đưa cô ấy đi, không hẳn là rời khỏi đây mà là … trốn tránh hiện thực một thời gian.

Chúng tôi đã hẹn, tôi đến đón cô nhưng tôi lại nghe thấy những âm thanh dồn dập phát ra từ phòng cô ấy, những âm thanh đầy kìm nén đó là gì.

Tôi lên xe rời khỏi nhà cô, khi cô ấy đến gặp tôi, tôi cũng thay đổi thái độ như trước, cô ấy không còn quấy rầy tôi nữa. Tôi hỏi cô ấy, có phải vì những lời tôi nói với cô mà cô không còn quấy rầy tôi nữa không?

"Đó là đôi mắt lạnh lùng của người. Con chưa bao giờ thấy người như vậy."

Tôi nghĩ cô ấy nên sống cuộc sống của riêng mình thật tốt. Cô ấy đã lâu không đến đây. Cô ấy không lấy cớ giao bữa ăn để gặp tôi như trước nữa.

Tôi bắt đầu hối hận vì lời tỏ tình của mình, tôi tự gọi mình là kẻ mất trí. Cô ấy là phụ nữ, còn phải phụ thuộc vào một người đàn ông thì hai người phụ nữ có thể làm được gì?

Tôi đau đớn, và tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là sự phản bội của cô ấy đối với tôi, nhưng … đó có thực sự là sự phản bội? Hay cô ấy phải như thế này ...

Khi cô ấy đến gặp tôi lần nữa, cô ấy mặc quần áo rất mỏng, run rẩy vì lạnh, môi tái xanh. Tôi không biết tại sao cô ấy lại ăn mặc như thế này nên tôi đã tàn nhẫn đuổi cô ấy đi, trong màn tuyết rơi dày đặc.

Hai năm nữa trôi qua như vậy, hai năm này chúng tôi không gặp nhau nhiều, cho dù có gặp nhau, tôi cũng sẽ không nhìn cô ấy nữa, nếu không tôi sẽ thực sự phát điên.

Chớp mắt, lại là sinh nhật của tôi, lại giống như hai năm trước, vẫn những con người đó, cùng chức vụ, và thậm chí ... cùng một lời tỏ tình ...

Phải, cô lại thú nhận tình yêu của mình ...

Chi Gang lớn tiếng ngăn cản cô, nói thẳng ra trước mặt cả nhà là nếu không đi làm đẹp thì tôi chỉ là một bà già mà thôi.

Hình như trước đây thằng bé chưa bao giờ thô lỗ như vậy, Jang Se Mi đứng dậy tát vào mặt nó, nói rằng cái tát này đủ để trả ơn anh ta đã bóp cổ cô hai năm trước.

Bóp cổ? Phải chăng là ... giọng nói đó ...

Sau này tôi mới biết tất cả tin nhắn tôi gửi với Jang Se Mi đều bị Chi Gang xem, thằng bé nghi ngờ thái độ của Jang Se Mi, nó nghĩ rằng cô thật lố bịch nên đã bóp cổ cô một cách bốc đồng. Hôm đó nó làm bất cứ điều gì với cô, và đó cũng là lần duy nhất. Cô ấy không chống cự, cô ấy nói dù thế nào đi chăng nữa, dù là trừng phạt hay trả thù, cô ấy cũng sẽ yêu tôi. Nhưng tôi ...

"Cô muốn cái gì? Làm sao để cô có thể ngừng gây rắc rối?"

"Tôi muốn gì? Tôi muốn yêu, tôi muốn người tôi yêu chỉ yêu tôi, yêu tôi nhất, thuộc về tôi, chỉ thuộc về tôi." Đôi mắt tổn thương của cô ấy lại nhìn tôi, rồi rơi nước mắt.

"Nhưng hai năm trước, rõ ràng người cũng muốn em và em biết rằng người yêu em ... "

Tôi cúi đầu không nói, tôi không còn mặt mũi nào đối mặt với cô ấy bởi tôi đã từng không tin tình yêu của cô ấy, cũng không tin con người cô ấy.

"Omoni!"

Tôi lấy lại bình tĩnh nhìn thất Chi Gang kéo cô ấy đi, kéo cổ tay cô , giữ lấy cánh tay cô một cách mạnh mẽ. Tôi không thể kìm được nữa. Tôi muốn cô ấy.

Tôi đã giật cô ấy về phía tôi, đối với Chi Gang, chúng tôi là mẹ con nên cuối cùng cũng sẽ vượt qua. Tuy nhiên, tôi muốn Jang Se Mi, nếu mất cô ấy, tôi sẽ hối hận suốt những năm tháng còn lại của cuộc đời.

“Tôi thì có gì tốt?”

"Người luôn nói người không tốt như vậy, nhưng đối với em mỗi giây phút tồn tại của người đều là trân bảo."

Hai năm hiểu lầm đã khiến chúng tôi bỏ lỡ hai năm yêu nhau. Giờ đây chúng tôi càng trân trọng từng phút từng giây được ở bên nhau hơn.

"Jang Se Mi, tôi đi vệ sinh, sao em lại vào?"

"Em ... Em đánh răng ... "

"Omoni, em đang tắm, sao người lại vào?"

"Chúng ta không thể tắm cùng nhau à?"

"....."

"Em vẫn đang suy nghĩ về điều đó à? Em muốn tôi đến mức nào và tôi đã từ chối em hết lần này đến lần khác như thế nào, nhưng em ... "

"Sao có thể? Omoni, giờ người là của em, và em là của người, cho nên ... hôm nay đi vệ sinh đừng khóa cửa ... "

Liệu chúng ta có hạnh phúc không?

Chắc chắn.

Jang Se Mi sẽ luôn yêu Baek Do Yi, mãi mãi.
Baek Do Yi cũng yêu Jang Se Mi,
mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip