"Trần khư" Trường Phong cũng không ngủ được sao?

Ngày mùa hè ve kêu ồn ào đến nhân tâm phiền, Bách Lý Đông Quân như thế nào đều không thể đi vào giấc ngủ, chỉ có thể nhắm mắt lại ý đồ thôi miên chính mình, "Một cái sủi cảo, hai cái sủi cảo, ba cái sủi cảo, bốn cái sủi cảo......"

Tư Không Trường Phong buồn ngủ ngạnh sinh sinh bị y niệm tan, nghiến răng nghiến lợi mà hô lên đại danh của y, "Bách Lý Đông Quân!"

Bách Lý Đông Quân lập tức lật người lại đi xem hắn, thanh âm vô cùng sung sướng, "Trường Phong cũng không ngủ được sao?"

Tư Không Trường Phong hợp lý hoài nghi tiểu tử này sung sướng thành lập ở chính mình bị đánh thức thống khổ phía trên, hắn tức giận nói, "Bách Lý Đông Quân, hơn phân nửa đêm huynh không ngủ, lại ở đây sắm vai Tô Thức tiên sinh làm gì?"

Bách Lý Đông Quân nâng lên tay xoa xoa khóe mắt không có nước mắt, ngữ khí làm ra vẻ, "Tô tiên sinh có thể cùng Hoài Dân huynh ngắm trăng, nhưng ta lại chỉ có thể một người ngồi ở trong phòng vọng nguyệt, thật sự cô đơn a."

Tư Không Trường Phong nghe thế liền ngồi dậy, đạp một chân vào y, một bộ dáng ta xem huynh còn có thể diễn tới khi nào. Không có ai phối hợp, Bách Lý Đông Quân chung quy vẫn là không diễn tiếp được, cười đạp Tư Không Trường Phong một chân, "Ngay cả một câu đáp lại cũng không cho, diễn kịch một vai thực xấu hổ."

Tư Không Trường Phong suy nghĩ một lúc, từ phía dưới cái gối của mình lấy ra một cái tiền đồng ném cho Bách Lý Đông Quân, "Tiểu công tử vất vả."

Bách Lý Đông Quân tâm niệm vừa động, lấy Bất Nhiễm Trần nâng cằm của Tư Không Trường Phong lên, rất giống với ác bá đầu đường đùa giỡn tiểu cô nương, "Ta tốt xấu cũng là tiểu công tử của Hầu phủ, huynh chỉ lấy một cái tiền đồng lại muốn tống cổ ta?"

Tư Không Trường Phong bất đắc dĩ mà buông tay, "Tiểu công tử, ta thực nghèo."

Bách Lý Đông Quân khẽ cười một tiếng, "Ai biết huynh ở đâu còn ẩn giấu tiền, nói không rõ nha, ta cũng không thể tin."

Tư Không Trường Phong mắt trợn trắng, nhưng vẫn là phối hợp với Bách Lý Đông Quân tiếp tục diễn kịch, bày ra một bộ dáng thành khẩn, "Ta thật sự không có tiền, phải làm sao thì huynh mới tin đây?"

Bách Lý Đông Quân thu hồi Bất Nhiễm Trần, đột nhiên cúi người lại gần, dán ở bên tai hắn nói, "Để cho ta soát người, thế nào?"

Hơi thở ấm áp phun ở bên tai, khiến cho một mảnh tê dại, điểm này tê dại từ vành tai vẫn luôn lan tràn đến trong lòng, Tư Không Trường Phong đột nhiên đẩy y ra, "Bách Lý Đông Quân, diễn qua!"

Bách Lý Đông Quân liếc qua vành tai đỏ ửng của hắn, thực mau dời đi ánh mắt, giả bộ rằng mình vô tội, "Tư Không Trường Phong, huynh khẩn trương cái gì? Ta chỉ đùa với huynh một chút mà thôi."

Dáng vẻ này của y ngược lại làm Tư Không Trường Phong cho rằng chính mình nghĩ nhiều, đành phải nằm trở lại giường, "Không có việc gì nữa thì ngủ nhanh đi."

Bách Lý Đông Quân lại bắt đầu phiền nhân, y ngồi xổm ở mép giường của Tư Không Trường Phong, nhẹ nhàng lay hắn, ngữ điệu kéo dài, "Trường Phong, nhưng ta ngủ không được."

Tư Không Trường Phong bỏ đi tay của Bách Lý Đông Quân, che lại lỗ tai tưởng che chắn đi tiếng nói của cái kẻ phiền phức kia, "Ngủ không được ta một thương đánh ngất xỉu huynh thế nào?"

Bách Lý Đông Quân kéo ra đôi tay che lại lỗ tai của hắn, "Bồi tiền hóa, huynh nợ tiền rượu của ta còn không có trả hết đâu, huynh có thái độ như vậy với chủ nợ đó à?"

Tư Không Trường Phong bất đắc dĩ đứng dậy, làm cái động tác đầu hàng, "Chủ nợ, ngài muốn làm gì?"

Bách Lý Đông Quân nở nụ cười, "Tối nay ánh trăng cực đẹp, bồi ta đi ra ngoài ngắm trăng đi."

Hai người đi vào trong đình viện, ngửa đầu nhìn một vòng trăng sáng treo cao ở trong trời đêm sáng tỏ.

Cằm Bách Lý Đông Quân hơi giơ lên, "Huynh xem ánh trăng hôm nay đẹp biết bao, kêu huynh ra tới xem, không lỗ đi."

Vừa mới bị phá giấc ngủ, oán khí của Tư Không Trường Phong còn nặng hơn so với quỷ nữa, càng không có tâm tư ngắm trăng, chỉ chỉ chính mình, "Huynh thấy ta có giống ánh trăng hay không?"

Bách Lý Đông Quân nhìn hắn sau một lúc lâu, bên môi gợi lên một nụ cười, "Là rất giống."

Tư Không Trường Phong nghe vậy không được tự nhiên mà tránh đi ánh mắt y, "Bách Lý Đông Quân, không cần trợn mắt nói hạt sống."

Bách Lý Đông Quân duỗi tay xoa nhẹ quanh mắt của hắn, "Ta nói thật, lúc huynh cười rộ lên, đôi mắt sẽ cong thành trăng non, thật xinh đẹp."

Tư Không Trường Phong cảm thấy Bách Lý Đông Quân là đang trêu chọc hắn, nhưng lại cứ người này đang nói xong một ít giống thật mà là giả nói lúc sau, lại so với ai đều bằng phẳng, phảng phất những lời nói và việc làm đó đều chỉ là chơi đùa với huynh đệ mà thôi.

Tư Không Trường Phong không hiểu được tâm tư của y, cũng không dám vượt rào, đối mặt với câu nói xinh đẹp không rõ ràng kia, Tư Không Trường Phong cũng chỉ có thể nói một câu đa tạ khích lệ.

Bách Lý Đông Quân cười khẽ một tiếng, rốt cuộc vẫn là không có tiếp tục đậu hắn, chỉ là ngồi ở bên người hắn, an an tĩnh tĩnh mà ngắm trăng. Tư Không Trường Phong cũng học bộ dáng của y, ngẩng đầu xem ánh trăng.

Ngắm nhìn không được bao lâu, Tư Không Trường Phong liền cảm thấy không thú vị, thọc thọc vào cánh tay Bách Lý Đông Quân, "Tuy rằng ánh trăng này thực sự rất đẹp, nhưng huynh xem lâu rồi, còn không có chán ngấy sao?"

Bách Lý Đông Quân lắc đầu, "Cũng không có đẹp đến vậy, chỉ là khi ngắm trăng, nhân tâm tổng hội xuất hiện ra một ít ưu tư u sầu, nghĩ đến nhập thần, liền đã quên dời đi mắt."

Tư Không Trường Phong là một giang hồ lãng nhân, không có nhiều tâm tư như vị tiểu công tử được nuông chiều từ bé này, tính tình cũng là thẳng thắn, "Vậy huynh vừa mới nhìn ánh trăng, nghĩ đến cái gì?"

Bách Lý Đông Quân vẫn cứ nhìn ánh trăng, thanh âm ôn nhu, "Nghĩ đến người trong lòng của ta."

Trái tim của Tư Không Trường Phong trầm lại, tự ngược mà truy vấn, "Là vị tiên tử tỷ tỷ kia của huynh à?"

Bách Lý Đông Quân vươn ngón trỏ quơ quơ, "Cũng không phải, hay là Trường Phong lại đoán thêm một lần nữa đi?"

Tư Không Trường Phong có cảm giác ngực mình như là có thứ gì nặng trĩu, khó chịu cực kỳ, "Ta không thích đoán, ta muốn uống rượu."

Bách Lý Đông Quân khẽ cười một tiếng, "Tiền nợ đã trả hết chưa mà còn muốn uống nữa?"

Tay của Tư Không Trường Phong trực tiếp hướng bầu rượu bên hông y mà bắt đầu tìm kiếm, Bách Lý Đông Quân lắc mình tránh thoát, ngôn ngữ gian đều là ý cười, "Bồi tiền hóa, ngạnh đoạt cũng không phải là lựa chọn hay đâu."

"Cướp được, kia cũng là bản lĩnh của ta." Tư Không Trường Phong lại lần nữa ra tay, thẳng lấy bầu rượu bên hông Bách Lý Đông Quân, Bách Lý Đông Quân dùng khinh công, chỉ trong giây lát liền chuyển qua 5 mét có hơn, Tay của Tư Không Trường Phong lại lần nữa thất bại.

Bách Lý Đông quân cởi xuống bầu rượu bên hông, cầm trong tay triều Tư Không Trường Phong quơ quơ, "Bồi tiền hóa, nếu cướp được thì rượu này sẽ là của huynh. "

Hai người ở trong đình viện ngươi tới ta đi mà giao thủ, Tư Không Trường Phong một lòng muốn đoạt rượu, thế công tuy mãnh, lại lược hiện nóng nảy, Bách Lý Đông Quân vài lần bắt lấy sơ hở của hắn, duỗi tay ở trên mặt hắn mơn trớn, lực đạo rất nhẹ, không giống đánh nhau, giống đùa giỡn hơn.

Lúc trước Bách Lý Đông Quân chỉ là vài câu trêu chọc giống thật mà là giả, hiện nay lại là rõ ràng mà chiếm tiện nghi của hắn. Tư Không Trường Phong chém ra một chưởng, Bách Lý Đông Quân trở tay đối thượng, nội công mạnh mẽ đánh sâu vào, hai người đều không thể không lui về phía sau vài bước, rốt cuộc là kéo ra khoảng cách.

Tư Không Trường Phong ôm cánh tay, "Bách Lý Đông Quân, lời nói việc làm đêm nay của huynh, cho ta một lời giải thích."

Bách Lý Đông Quân nghiêng đầu, "Bồi tiền hóa, rốt cuộc nhận thấy rồi hả?"

Tư Không Trường Phong cắn chặt răng, "Huynh không nói rõ, ta sao biết chính mình có phải tự mình đa tình hay không?"

Bách Lý Đông Quân phi thân lại đây ôm chặt hắn, "Ta thích huynh."

Tư Không Trường Phong bị một câu thích này làm cho choáng váng, một lúc lâu sau mới đáp trả lại, "Nhưng huynh không cho ta uống rượu."

Rõ ràng là ngữ điệu hết sức bình thường, Bách Lý Đông Quân lại nghe ra vài phần oán trách, y vội vàng đem bầu rượu nhét vào trong tay của Tư Không Trường Phong, "Lúc trước đùa với huynh chơi thôi, như thế nào sẽ không cho, dục cầu tất có."

Tư Không Trường Phong uống lên khẩu rượu, đột nhiên nhớ tới người này luôn là lấy chuyện mà hắn nợ tiền để nói, nhíu mày nói, "Ta không có tiền trả cho huynh đâu."

Bách Lý Đông Quân cười rộ lên, duỗi tay vuốt phẳng ánh mắt của hắn, ôn nhu mà gọi hắn, "Tư Không Trường Phong."

Tư Không Trường Phong giương mắt nhìn y, "Hả?"

Bách Lý Đông Quân cúi người hôn hắn, "Ta cảm thấy, lấy thân gán nợ cũng là lựa chọn không tồi đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip