(Mil x Phukong) Miễn là nó dành cho anh
Luôn có những người không muốn tin, và luôn nghĩ yêu có thể chỉ là chuyện nhất thời.
Trái tim thiếu niên không thể nghi ngờ là dễ rung động nhất, và Mill dường như đang lợi dụng thời điểm đó để lặng lẽ lẻn vào trái tim của Phukong.
Mặc chiếc áo khoác đen với mái tóc buộc gọn gàng, ai tinh mắt cũng có thể nhận ra Mill đang đi theo phong cách rock độc đoán và hoang dã, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua Phukong cũng có thể nhìn ra vẻ lịch lãm của anh.
Sự dịu dàng ngầm này đã được dập tắt thành mũi tên của thần Cupid và bắn về phía Phukong, một cách nhẹ nhàng nhất mà trúng hồng tâm.
Đập vai cho anh, nghe anh than thở, Phukong quay cuồng đầu óc, dành mọi thời gian để thu thập thông tin về Mill.
Vị tiền bối giản dị đã thuyết phục hắn ta nộp đơn vào Trường Kiến trúc, nhưng hắn ta đã bị một thợ săn sắc sảo nhất thế giới bắt giữ và lặng lẽ nhốt lại.
Mọi thứ giống như một giấc mộng ngắn ngủi, khi tỉnh dậy, Phukong chỉ thấy bóng lưng của Mill đang vẫy xa, anh giống như một cơn gió không tên, gợn sóng trên mặt hồ phẳng lặng, một mình anh lại lưu luyến rời đi.
Buổi tổng duyệt tiếp tục, ca sĩ chính cất lên giọng ca tình yêu bằng giọng ca xanh, và câu khẩu hiệu “Tình yêu là vô giá” được tô điểm bằng những mảng màu rực rỡ trên bảng nền, nhưng Phukong đã sẵn lòng mua cho bằng được một hộp cơm sâu.
-------------------------------------------------- ----------------------
Mill không bao giờ có thể ngờ rằng người em trai ngẫu nhiên anh nhận là em mình ngày hôm đó lại quấn lấy anh kể từ đó.
Điểm đăng ký của trường luyện thi, sân vận động, lớp học, thậm chí cả nhà hàng nơi anh làm việc bán thời gian, Phukong giống như một chú cáo nhỏ nhàn nhã, vẫy cái đuôi lông tơ, chờ đợi mọi cơ hội để "đụng độ" với anh.
Nhưng đứa trẻ này luôn có thể hợp tác hoàn hảo với anh ấy khi anh ấy chơi bóng và giúp anh ấy giành giải thưởng; nhưng đứa trẻ này luôn thích nheo đôi mắt đẹp của mình một cách hài lòng khi anh ấy ăn bánh, khen ngợi kỹ năng của anh ấy; anh nói rằng anh ấy đã vẽ bức tranh, và thậm chí treo thẳng lên bảng triển lãm, nhưng đứa trẻ này luôn cố tình giấu những ngón tay sưng tấy và đỏ của mình ra sau lưng, quay đầu lại và cầu xin ông giảm bớt thời lượng giờ học ngoài giờ lên lớp.
Tuy nhiên, đứa trẻ này có khuôn mặt đẹp trai vô hại đối với con người và động vật, và khi nở nụ cười lại trông ưa nhìn một cách kỳ lạ.
Quên đi, cứ đi với anh ấy. Mill lặng lẽ thở dài và bắt đầu âm thầm đồng ý cho Phukong vào lãnh thổ của mình.
Mill thậm chí còn bắt đầu quen và bắt đầu ôm Phukong vào lòng sau khi thắng game; bắt đầu nhếch mép nhìn Phukong đang ngủ trên bàn trong buổi trưa nắng; bắt đầu quen với việc ai đó che mắt mình mà mình gọi là tên của đứa trẻ trong tiềm thức; cũng bắt đầu quen với việc lén phết thêm một lớp mật ong dày lên chiếc bánh vừa mới ra lò.
"Người học việc đó đã đi đâu?"
Không mất nhiều thời gian để cụm từ này dần thay thế những câu chuyện phiếm và những trò đùa, và nó trở thành một chủ đề mà bạn bè của Mill chắc chắn sẽ bàn tán khi họ nhìn thấy anh ấy.
-------------------------------------------------- ----------------------
Mill luôn quan tâm đến Tine, Phukong biết về điều đó, nhưng đó là gì? Một người đàn ông thẳng thắn, hay một người đàn ông thẳng thắn bị anh trai bụng đen nhớ nhung, Phukong không bao giờ để tâm đến vấn đề này.
Hắn luôn tự nhủ rằng bảo vệ không bao giờ bằng tình yêu. Nhưng mỗi khi nhớ lại chuyện Mill chạm vào đầu Tine và mỉm cười như gió xuân, Phukong vẫn vô thức nhíu mày.
Mill không biết Phukong là em trai của Sarawat, và Phukong giả vờ không để ý rằng Mill có tình cảm khác với Tine.
Mọi thứ dường như ở trạng thái cân bằng hoàn hảo.
Nhưng sự cân bằng được quản lý cẩn thận của Phukong cuối cùng đã bị phá hủy trong một trò chơi. Cán cân bị nghiêng và mọi sự bất bình và bất an sẽ theo trọng lực và đổ dồn về một phía với những cảm xúc sâu sắc hơn.
Hắn dường như điên lên.
Hắn tức giận vì Mill đã làm tổn thương anh trai mình, Mill đã lao đến bên cạnh khi Tine ngất đi, nhưng tức giận nhất chính là đến bây giờ hắn vẫn chưa thể vào lòng của anh.
Phukong tung vào sân, lần đầu tiên đứng ở phía đối diện của Mill.
Cướp bóng, cố tình va chạm, và những ánh mắt lầm lì.
Mill nhận ra sự kỳ lạ của Phukong gần như ngay lập tức, anh ta không ngốc, anh ta chỉ muốn xem cậu nhóc đang tức giận vì điều gì.
Nhưng không ai có thể ngờ rằng cậu bé thường lịch sự lại đá mạnh với Mill.
Phần bắp chân tiếp xúc trở nên đỏ và sưng lên gần như ngay lập tức, Mill ngã xuống đất, cuộn tròn vì đau đớn, và não anh ta ngừng hoạt động ngay lập tức.
"Phukong! Mày làm cái gì điên gì đấy!" Mill dùng hết sức rống lên, nhưng bởi vì đau đớn, chỉ có thể tiếp tục hít thở khí lạnh, khi thanh âm truyền đến tai mọi người thì không còn chút gì yếu ớt.
Phukong mủi lòng gần như ngay lập tức.
Nhưng hắn ta nhẫn tâm và tiếp tục nói những lời tàn nhẫn, hắn hoang tưởng tin rằng chỉ bằng cách này, hắn mới có thể để lại dấu ấn dành riêng cho Phukong trên cơ thể Mill.
Chàng trai tuyệt vọng nghĩ, đây là cơ hội duy nhất và cuối cùng.
Cậu trai ấy hơi thiếu dưỡng khí, rất muốn khóc, phải mau chóng ra khỏi nơi này.
Mill nằm nghiêng trên mặt đất, thấy Phukong lảo đảo rời đi trong cơn mê, anh chợt có chút sợ hãi, sợ từ nay Phukong sẽ biến mất khỏi thế giới của anh mà không để lại một dấu vết.
-------------------------------------------------- ----------------------
Chặn người, tiến vào trong hẻm, động tác lưu chuyển tín hiệu điêu luyện, thiếu niên mảnh khảnh bị hai người đàn ông cao lớn lôi kéo, biến mất trong tầm mắt khuất tầm mắt.
“Xin tiền bối.” Phukong cười cười vô hại, giọng điệu chống khách sáo vẫn bình tĩnh như cũ, tựa hồ không để ý khóe miệng của người ngã trên mặt đất có rỉ máu.
"Làm ơn đừng làm phiền anh trai tôi và bạn trai của anh ấy được không? "
“Đương nhiên là… đương nhiên, tao… tao hứa .” Người đàn ông nửa nằm trên mặt đất đã mất đi vẻ kiêu ngạo từ lâu, và âm thanh run rẩy mà anh ta vô thức cất lên khi nói càng làm lộ ra nỗi sợ hãi trong lòng. .
“Vậy thì tôi sẽ cảm ơn tiền bối trước.”
Phukong cúi người xuống, dường như vô tình lấy tay lau vết trên giày, giọng nói vẫn nhẹ nhàng khiêm tốn như mọi khi,
“Nhưng anh đã khiến những người tôi yêu thích của tôi phải ghét bỏ tôi, món nợ này ... nên tính như thế nào? "
------------------------------------------------- ----------------------
Khi tiếng gõ cửa vang lên, Mill vừa làm xong bài tập cho lớp chuyên nghiệp và chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi nghỉ ngơi.
"Này! Phukong! Mày sao vậy? Ai đánh mày thế này?" Vừa mở cửa, Mill nhìn thấy một đứa trẻ đang dựa vào cửa với vẻ mặt đầy vết thương, như thể cậu ta sắp ngã xuống trong giây tiếp theo. mặt đất.
"P ... Có vẻ như lần trước những người chặn anh trai em, họ phát hiện ra em là anh trai của anh ấy ..." Phukong miễn cưỡng bước vào phòng khách với sự hỗ trợ của Mill rồi ngồi xuống ghế sô pha.
"Chết tiệt! Những tên khốn đó!"
Sự tức giận của Mill bùng lên ngay lập tức, anh lo lắng hồi lâu khi Phukong bị cảm lạnh, anh lại đi giao đồ ăn và thuốc men. Mill, người bảo vệ tựa gà mẹ , không bao giờ có thể chịu đựng được đứa trẻ mà mình nâng niu bị đánh như thế này, nhấc điện thoại di động lên và chuẩn bị nhờ người đánh.
Phukong vội vàng ngăn lại, chuyện này thật không thể tin được, vừa gọi xong, hắn sẽ lập tức tiết lộ bí mật của mình.
“Không sao đâu… P… chỉ cần em đừng giận anh là được” Lời nói của Phukong đầy nước mắt, như thể hạt đậu vàng sẽ rơi trong giây tới
“Em chỉ sợ… họ biết em là em trai của Sarawat Anh ấy cũng sẽ đến đánh em , đó là lý do tại sao tôi không nói với người khác rằng em là em trai của anh ấy, tôi xin lỗi P, em không nên giấu giếm chuyện đó với anh… "
Vẻ ngoài nhỏ bé đó, tôi thực sự thấy tội nghiệp cho nó.
Mill cảm thấy nhẹ nhõm gần như ngay lập tức, anh khéo léo ấn đứa trẻ vào lòng, dùng hai tay xoa nhẹ vào lưng nó và an ủi bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhất,
"Anh không giận em đâu, đó cũng là lỗi của anh, nếu không phải vậy. Đối với tôi ... những người đó sẽ không biết rằng mày là em trai của người đó. "
Phía sau vô hình của Mill, Phukong móc khóe miệng lộ ra nụ cười đắc thắng, nhưng trong nháy mắt lại cố nén cười khổ khẩn cầu "P, em sợ bọn họ còn đang tìm em , em có thể sống ở chỗ này. chỉ...chỉ hôm nay., Em sẽ rời đi vào ngày mai? "
"Đương nhiên có thể, có tiền bối che chở cho mày, mày đừng sợ."
"Cảm ơn P ~"
Mọi thứ cuối cùng cũng trở lại yên bình khi màn đêm buông xuống.
-------------------------------------------------- ----------------------
Em sẵn sàng chờ đợi, em có thể chịu đựng, sẽ ở bên anh cho đến ngày anh quên được anh quay đầu lại gặp em.
Đến lúc đó, liệu sự chờ đợi bấy lâu của tôi có được đổi lấy một nụ hôn ngọt ngào? Nhưng có lẽ em muốn nhiều hơn nụ hôn đó.
Miễn là đối với ann, em luôn có thể là một người học việc ngu dốt.
Bởi vì em yêu anh.
_______
________________
Túm quần lại một câu
Nghĩ thử một vỏ bọc vô hại và tràn đầy thương tích để tranh thủ tình thương của đàn anh (crush) thì khỏi phải bàn
Quá xuất sắc , quá gian ..à thông minh. luôn ! 🤭
(Năm mới vui vẻ , Happy New year 🐯)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip