Một đêm say...
#Nắng: chương này Nắng xin phép tặng mọi người xem như quà Giáng sinh sớm nhá! Nắng định mai mới đăng nhưng chắc mai trai xinh gái đẹp nhà Nắng bận đi chơi òi nên Nắng đăng trước một ngày cho mọi người đọc luôn 😁 Chúc cả nhà có một mùa Giáng sinh an lành và hạnh phúc nhé!
Merry Christmas 🥰🥰🥰
Ngày 24/02/20xx
- " YOOO!!!...Chúng ta nâng ly mừng ngày KinnPorsche The Series đóng máy và nâng ly chúc cho bộ phim tâm huyết của tất cả chúng ta được thành công tốt đẹp nào!!!!!"
- " CẠN LY!!!!!!!"
Sau tiếng vang của những chiếc ly thuỷ tinh va chạm vào nhau thì tất cả mọi người đều đồng loạt ngửa cổ lên để nốc cạn thứ chất lỏng màu đỏ tươi như máu trên tay mình, tiếp đó là một loạt âm thanh cười nói như ong vỡ tổ
Ngày 24/02, ngày đánh dấu cột mốc quan trọng của dàn diễn viên, ekip sản xuất, nhà đầu tư,... và của tất cả những ai tạo ra bộ phim KinnPorsche The Series bởi vì cuối cùng thì bộ phim cũng đã được quay xong và chỉ còn chờ ngày được lên sóng.
KinnPorsche The Series chính là bộ phim được mệnh danh "bà hoàng lận đận" khi mà phải chịu cảnh bị huỷ một lần, dời lịch phát sóng một lần, đổi diễn viên và công ty chủ quản một lần. Tất cả những vấn đề cấm kị khi khai máy mà một bộ phim sợ nhất thì KinnPorsche đều đã trải qua. Nhưng tất cả chỉ còn là quá khứ thôi! Ngày hôm nay phim đã quay xong, lễ đóng máy cũng đã cử hành, ngày phát sóng cũng đã được ấn định, sóng gió đều đã qua cả rồi. Mọi người đều tin tưởng bộ phim sẽ thành công tốt đẹp bởi vì ông bà ta có câu: "Chết hụt thường sống dai" mà! Sức sống của nó mãnh liệt như thế chắc hẳn chính là do ông Trời cố ý sắp đặt!!
Và còn một điều nữa, ngày 24/02 vẫn còn một ý nghĩa khác, một ý nghĩa cực kì quan trọng đối với một người- hoặc nhiều hơn như thế!!
Happy Birthday to you
Happy Birthday to you
Happy Birthday....
Happy Birthday..........
Happy Birthday to... Nattawin!!!!!
- " Yeahhhh cảm ơn tất cả mọi người!!!"- Apo cười đến tít cả mắt từ nãy đến giờ, mắt cong thành vầng trăng khuyết, đuôi mắt đá lên tạo thành một vòng cung đẹp mắt mà chu miệng thổi nến, tiếng vỗ tay vang rợp khắp căn phòng
- " Chúc mừng sinh nhật cậu nhé Apo! Có thể nói cậu chính là vị thần may mắn của KinnPorsche The Series đấy khi mà ngày Porsche hoàn thành sứ mệnh của cậu ấy thì cũng là ngày cậu được sinh ra đời, cậu chính là Porsche hoàn hảo nhất mà tôi được thấy đấy! Chúc cậu tuổi mới sẽ ngày càng thành công hơn nữa và sẽ cùng với KinnPorsche The Series oanh tạc hết mọi bảng xếp hạng và các giải thưởng lớn nhỏ nhé!! Chúc mừng sinh nhật!!!!!!!"
Hàng loạt bông pháo giấy được tung ra sau câu đại diện chúc mừng của P'Pond, mọi người cũng nhào vào nhau và vây Apo thành cục nhân ở giữa để đua nhau chúc mừng, cả căn phòng rộng ngập tràn tiếng cười đùa vui vẻ!
Mile ngay từ đầu không hề nói gì nhiều mà chỉ đứng bên cạnh cậu rồi nở nụ cười tự hào và hạnh phúc mà thôi!
Lúc cậu thổi nến anh là người bê chiếc bánh kem do chính tay anh chọn đúng theo chủ đề và màu sắc mà cậu yêu thích để cho cậu thổi
Lúc mọi người hát chúc mừng sinh nhật cậu anh sẽ hát to hơn một chút để cậu có thể nghe rõ được giọng anh hát chúc mừng cậu hơn
Lúc mọi người bắn pháo giấy vào cậu anh sẽ âm thầm đứng cạnh bên nhặt nhạnh từ sợi kim tuyến xanh đỏ vô tình vướng lên mái tóc đã được vuốt keo tỉ mỉ của cậu
Rồi lúc mọi người ôm cậu, anh lại là người vòng tay ôm cậu trước tiên để che chắn cho cậu không bị chèn ép quá nhiều
Anh... đã âm thầm yêu thương cậu như thế đó! Bởi vì giữa anh và cậu có một giao kèo mà anh không thể phá vỡ, bởi vì nó do chính Apo Nattawin lập ra.
Giao kèo đó là......
- " Mọi người chơi vui quá anh nhỉ??"- Tiếng của Apo đột ngột vang lên đã cắt ngang dòng suy tưởng của Mile
Apo đang tựa người vào lan can, tay vẫn còn cầm ly rượu vang đỏ mà đưa mắt nhìn mọi người vui đùa nhảy nhót trong phòng dưới tiếng nhạc xập xình và ánh đèn xanh đỏ.
Cậu nhấp thêm một chút thứ nước uống đắng chát và cay xé đầu lưỡi rồi khẽ nhăn mặt, dường như cậu vẫn chưa làm quen được với nó. Chắc có lẽ hôm nay là ngày cậu uống nhiều rượu nhất trong suốt 28 năm cuộc đời đấy! Nhưng không sao, nhiều niềm vui như thế mà, uống nhiều một chút cũng đã làm sao!!!
Bẵng đi khá lâu, đến khi Apo sắp quên đi câu hỏi của mình thì lại nghe được tiếng Mile đáp lại
- " Ừm!!!"- Mile cũng lắc lắc ly rượu trong tay cho chất lỏng màu đỏ sóng sánh xoay tròn trong ly rồi cứ thế ngẩng cổ nhấp cạn. Mỗi khi đứng gần cậu, anh cần một thứ gì đó để tự cảnh tỉnh bản thân, và rượu chính là một trong những thứ làm điều đó tốt nhất!!
- " Ừm???.... Chỉ có thế thôi hả??"- Apo giả vờ bày ra biểu cảm bĩu môi rồi cũng vội dời mắt
Lúc này hai người đang đứng ở ngoài ban công, tách biệt hoàn toàn với đám đông bên trong kia nên không khí vô cùng yên tĩnh và trầm lắng.
Apo là người ra đây trước bởi vì cậu có cảm giác bản thân đã say rồi, cái không khí bên trong kia khiến cậu choáng ngợp nên muốn hít thở một tí không khí trong lành của buổi đêm. Thế rồi cậu đã lén mọi người ra đây nhưng không hiểu sao Mile lại phát hiện và anh đã đi theo cậu với lý do cũng ra hóng mát.
Dường như... cậu không thể làm gì mà qua mắt được Mile cả... chỉ duy nhất một việc.....
- " Anh có quà sinh nhật tặng cho em đấy, một lát ra xe anh lấy cho nhá!!!"- Mile cười thật tươi hướng về phía cậu nói, trực tiếp bỏ qua cái không khí ngượng ngùng vừa rồi
- " Dạ vâng, cảm ơn anh!!"- Apo cũng đáp lại anh bằng nụ cười tít mắt
Miệng thì cười đấy, nhưng bão tố đang giăng đầy trong lòng rồi đây!
Lần nào Mile dùng thái độ dịu dàng và cái nụ cười đẹp như hoa ấy đối với cậu thì cậu liền như mất hết lí trí vậy. Cậu muốn nói ra hết tâm tư của mình dành cho anh để nhẹ lòng nhưng mà....cậu không thể!!
Giao kèo là chính miệng cậu nói ra, cậu là người chắc nịch rằng sẽ không phá vỡ nó, vậy mà bây giờ....
- " P'Mile.... em....."- Apo đột nhiên quay ngoắt sang Mile mà nhìn anh chằm chằm nhưng dường như anh không có mấy bất ngờ, vẫn là một thái độ ôn nhu hoà nhã ấy mà nhìn lại cậu như đang khuyến khích cậu nói ra lòng mình vậy
- " Em.... Anh còn nhớ giao kèo ngày đó chúng ta đã nói với nhau không, em....."- Đó là một giao kèo mà cậu đã nói với anh ngay ngày đầu tiên phim khai máy khi biết được bộ phim này có rất nhiều cảnh thân mật và cả hai người phải thể hiện tình yêu nồng cháy của Kinn và Porsche.
Người đề ra giao kèo là cậu, người ép buộc Mile phải chấp nhận nó cũng là cậu, nhưng bây giờ khi nhìn lại, cậu thấy bản thân thật ngu ngốc!!
"P'Mile, chúng ta giao kèo nhé, trong quá trình quay chúng ta không được để bản thân vượt quá giới hạn nhé! Tất cả những cử chỉ, ánh mắt và hành động mà chúng ta dành cho nhau đều là vì bộ phim, vì vai diễn, đó không phải là tình cảm của chúng ta, em sợ anh sẽ xảy ra hiểu lầm!"
" Ừm... tất cả chỉ là vì bộ phim, vì vai diễn, anh biết rồi"
Nhớ lại ngày đó, Mile cũng không cho rằng cái giao kèo kia có gì quá đáng, cậu đề nghị thì anh cứ thế mà chấp nhận thôi bởi vì anh không nghĩ giữa anh và cậu sẽ có tình cảm gì đó vượt lên trên vai diễn. Nhưng hiện tại, anh nhận ra, bản thân đã tự tin quá sớm rồi!
Cái giao kèo kia cho đến lúc này chính là cái gai trong mắt anh, cái dằm trong tim anh mà anh không thể nào nhổ bỏ đi được. Anh sợ sẽ đụng chạm đến tôn nghiêm của Apo! Anh sợ những gì anh cảm nhận về tình cảm của Apo dành cho mình chỉ là ngộ nhận! Thế nên anh quyết định im lặng! Tuy nhiên không phải anh bỏ cuộc, mà anh chỉ là đang im lặng để chờ đợi cơ hội thôi. Ngày mà Apo cho phép anh phá bỏ giao kèo kia cũng chính là ngày anh sống thật với lòng mình, còn bây giờ.......
- " Anh vẫn nhớ mà Po, sao thế??"- Anh chỉ có thể giả vờ thể bình thản mà đáp lại cậu bằng một nụ cười mỉm mà thôi
Hai kẻ ngốc đang đứng trước mặt nhau nhưng lại cố chấp không chịu nhìn thấu lòng nhau, đúng là rất ngốc!
Apo cảm thấy mình hít thở không thông nữa rồi. Vừa nhìn thấy ánh mắt và nụ cười ấy của anh, cậu liền không thể mở miệng nữa!
Anh quá đỗi dịu dàng, anh quá ư là tốt đẹp! Anh tốt đến nỗi khiến cậu phải chính tay mình phá vỡ quy tắc không yêu bạn diễn mà cậu đã giữ gìn suốt hơn 10 năm làm nghề. Nhưng bây giờ để bày tỏ lòng này cho anh hiểu thì cậu lại không biết làm sao để mở lời?!!
- " Ừm... dạ không có gì, anh vẫn nhớ là được rồi!!"- Cậu cười gượng rồi nhanh chóng quay đi để che giấu đôi mắt đã rưng rưng của mình.
Điên thiệt mà!!! Cậu đã thấm thía cái gì gọi là "Gậy ông đập lưng ông" rồi!! Đau thật đấy!!
- " Thôi chúng ta vào trong với mọi người nhé! Em sẽ trổ tài pha chế món mới cho anh nếm thử!!!"- Cậu hít một hơi thật sâu rồi liền nắm tay kéo anh vào trong, cố gắng quay trở về làm Apo năng động như ban đầu, cố gắng gạt đi nỗi vướng bận mà cậu đang gặp phải.
Apo chỉ cần mất một chút thời gian là liền có thể làm chủ bữa tiệc, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người về phía mình. Lúc này cậu mới tiến đến quầy bar, biến thành một Bartender chuyên nghiệp mà tổ tài khiến ai cũng mắt chữ O miệng chữ A bởi vì hình ảnh của Apo hiện giờ khiến họ như được nhìn thấy lại Porsche lúc chưa đến chính gia làm vệ sĩ vậy.
Bản thân Apo cũng đã có một khoảng thời gian được học tập và làm việc như một Bartender chuyên nghiệp ở Mỹ nên những việc thế này sao làm khó được cậu. Cậu chỉ cần múa vài đường là liền có được một loại nước uống mới toanh và thú vị đưa đến cho mọi người thưởng thức rồi, ai nấy đều bị cậu làm cho hào hứng đến quên trời quên đất!!
Cậu đã pha chế nhiều đến nỗi cậu chỉ thử mỗi loại một ít thôi mà đã có cảm thấy đứng không vững nữa rồi, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ. Khi cậu nhìn lại thì mọi người đều đã say bí tỉ gục hẳn trên bàn pha chế, chỉ còn lại vài người tửu lượng mạnh hoặc uống ít là tỉnh táo mà thôi!
Ha... rượu cậu pha chế cũng mạnh thật chứ, chẳng những chuốc say người khác, mà chính bản thân cậu cũng thần trí bất phân luôn!!
- "Po....!!!!!"- Mile đã luôn đứng gần chỗ cậu nhất để quan sát cậu và khi thấy cậu sắp gục anh liền tiến tới ôm lấy cậu vào lòng không cho cậu ngã xuống.
- " Không uống được rượu mà hôm nay lại dám uống nhiều như thế, thật là!!"- Khi Mile chạm vào người cậu anh liền cảm thấy cả người nổi một tầng da gà bởi vì da thịt cậu rất nóng, hai má cũng vì thế mà bị hun cho đỏ gay lên trộn với làn da màu đồng của cậu trông... ừm... thật quyến rũ!!
- " Mile!!!!"- Đột nhiên có tiếng ai đó gọi tên anh từ sau lưng làm anh giật bắn mình, vội vàng đặt cậu nằm lên bàn rồi xoay ra, gương mặt lấm la lấm lét như kẻ vừa ăn vụng bị bắt gặp.
Suýt chút nữa là không kiềm chế được mà hôn em ấy mất rồi!!!! Mile nghĩ thầm.
- " Mày bị sao vậy, đừng nói mày cũng say luôn rồi nhé!!!"- P'Pond nhìn thấy mặt Mile đột nhiên cũng đỏ lừ, mắt láo liên còn tay chân cũng quơ loạn xạ liền nghĩ Mile cũng say rồi nhưng đâu biết Mile hoàn toàn không say, thậm chí anh còn đang rất tỉnh táo để động não tìm lý do lấp liếm tội lỗi của mình nữa cơ mà!!
- " Đâu có, em đâu có say, sao thế anh??"- Mile cười hề hề trông khá ngốc
- " Mọi người chia cặp dìu dắt nhau về hết rồi, giờ Apo cũng say nên em đưa cậu ấy về nhà dùm anh nhé được không? Anh còn phải phụ nhóc Barcode đưa thằng Jeff về nữa, một mình thằng nhỏ anh sợ không nổi!!!"- P'Pond phân phó
- " Dạ được chứ, anh để em đưa Apo về cho!!"- Mile đột nhiên sốt sắng hẳn ra khác với dáng vẻ bối rối vừa rồi làm P'Pond híp mắt nghi ngờ
- " Làm gì mà vui dữ vậy?? Nè nè nè... nhớ phải đưa thằng nhỏ về đến nơi đến chốn và không được làm gì nó nghe không, đừng có tranh thủ lúc người ta say mà làm bậy đấy!!"- P'Pond vu vơ để lại một câu như thế rồi cũng không đợi Mile thanh minh gì, tiến về chỗ Jeff đỡ ngồi dậy rồi cùng với Barcode dìu Jeff ra xe và cứ thế ra về
Còn lại một mình, Mile liền lầm bầm
- " Trong mắt anh em sở khanh như thế à, thật là!!!!"
Mile cũng khá khó khăn mới đưa được Apo xuống hầm xe bởi vì mặc dù cậu đã say đến quên trời đất nhưng cũng không ngồi yên được, mắt thì nhắm nghiền nhưng chân tay cứ quơ loạn xạ hết cả lên, còn lầm bầm nói điều gì đó trong miệng mà anh không nghe được. Để dìu cậu ngồi được vào xe ngay ngắn như thế này anh cũng đã ăn không dưới ba cái tát vào đầu rồi đấy!!
- " Nể tình em say không biết gì anh tha cho đó, không thì em chết chắc!!"- Mile nói xong còn nghiến răng nghiến lợi nhéo mũi cậu một cái xem như trả đũa. Nhưng mà nhìn vậy thôi chứ anh nhéo nhẹ lắm, không nỡ làm cậu đau đâu, nhìn xem, cậu còn khịt khịt mũi vì tưởng là có con gì cọ vào nữa kìa, đáng yêu thế chứ lị!!!!
Chọc ghẹo ngắm nghía thoả thích rồi Mile mới chỉnh ghế ngã ra sau một chút để cậu nằm cho thoải mái, thắt dây an toàn cho cậu xong anh mới vòng qua ghế lái chuẩn bị ra về
- " Nhưng giờ về đâu đây ta? Em ấy say khướt thế này cũng đâu thể ở nhà một mình được!!"- Mile liếc mắt sang nhìn cậu đang ngủ bên cạnh, rồi lém lỉnh đặt ra một câu hỏi mà anh biết chắc là sẽ không nhận được câu trả lời
- " Anh đưa em về nhà anh nhé??"
Sau câu hỏi kia, không biết vô tình hay cố ý mà đầu Apo ngã sang một bên rồi vòng lại gật xuống một cái, giống như đồng ý với lời đề nghị của Mile vậy làm anh ngạc nhiên đến há hốc mồm
- " Này là chính em đồng ý đấy nhé, không phải anh tự tiện đâu!! Giờ thì về nhà thôi hí hí!!"- Mile hí ha hí hửng cho xe tăng tốc độ để nhanh chóng về nhà.... nhà anh!!!
Hiện giờ cũng đã hơn nửa đêm nên đường rất vắng, gần như chỉ còn lại một chiếc xe duy nhất đang lưu thông trên đường là anh thôi nên Mile lái cũng thoải mái và trơn tru vô cùng, lâu lâu anh lại ngó sang người đang ngủ bên cạnh để trông chừng cậu
Thế rồi chưa được bao lâu, Apo đột nhiên choàng tỉnh, đưa mắt nhìn ngó xung quanh một chút rồi liền la hét
- " Aaaaa muốn ói... muốn xuống... muốn ói....."
Do Apo giãy giụa quá nên Mile cũng hoảng, vội hạ tốc độ rồi cho xe tấp vào lề, nhanh chóng đỡ cậu xuống xe
- " Từ từ Po ngã bây giờ, em không sao chứ???"- Mile có cảm giác như anh cũng loạng choạng theo từng bước chân của cậu luôn rồi. Bây giờ chỉ cần anh buông tay là Apo chắc chắn sẽ ngã chổng vó
- " Hông sao... anh buông ra đi đừng có kéo tui mà....ức...."- Apo quờ quạng lung tung để rút tay mình ra khỏi tay Mile và đúng như dự đoán, cậu ngay lập tức ngã ngồi xuống đất
- " Đó thấy chưa, anh bảo ngã mà!! Đứng lên nào Po, dưới đất dơ lắm đấy!!!"- Mile vẫn kiên nhẫn mà dỗ dành đứa nhỏ quậy phá mặc dù nãy giờ trong lúc vô tình cậu lại đánh trúng anh không ít
- " Hông hông hông... ức... anh là ai vậy tránh ra đi.... tui hông quen anh ức...."- Cậu hét um sùm lên giống như sắp bị bắt cóc vậy làm Mile dở khóc dở cười. Cũng may hiện tại không có ai nếu không với tình cảnh lôi lôi kéo kéo này, anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan mất!!!
- " Em say lắm rồi Po!! Em còn muốn ói không, nếu không thì lên xe về nhà nhé! Về nhà nghỉ ngơi xong em sẽ thoải mái ngay thôi!!!"
- " Tui đâu có muốn ói... tui gạt anh thôi...ức..."- Mile dù đang vã mồ hôi với cậu nhưng cũng phải phì cười. Đến lúc đang say bí tỉ như thế này mà cậu cũng còn rất lém lỉnh, đúng là không hổ danh nhóc quậy Apo!
Mile vẫn còn chưa kịp lên tiếng thì cậu đã nói thêm
- " Hông muốn ngồi xe người lạ đâu.. ức... chỉ muốn ngồi xe của P'Mile thôi....ức....."- Apo vừa nhắc đến chữ P'Mile là liền ngồi yên lại, vẫn còn nấc lên nấc xuống nhưng đã ngoan hẳn ra, mắt nhắm nghiền còn vành mắt thì đỏ hoe do tác dụng của rượu, nhìn thương không chịu được!!!
Mile quỳ một gối ngồi xuống trước mặt cậu, hơi bất ngờ vì câu nói vừa rồi của cậu mà tạm thời không biết nên phản ứng làm sao. Một lúc sau anh mới tủm tỉm dò hỏi
- " Sao em chỉ muốn ngồi xe của P'Mile thôi thế, bộ xe đó đẹp lắm hả??"- Sau câu nói này là cả một mưu đồ đấy! Mile có cảm giác anh sắp được nghe điều mình muốn nghe rồi, một chút nữa thôi!!
- " Hông biết... xe hông đẹp... chỉ là thích được P'Mile chở thôi!!"- Apo bĩu môi nói xong liền gục đầu, tay vẫn thuỷ chung mân mê vạt áo
- " Thế...thích được P'Mile chở, vậy có thích P'Mile không??"- Mile một tay giữ lấy bắp tay cậu để giúp cậu ngồi vững hơn còn một tay thì sờ sờ mặt cậu để nâng nó lên. Cái gương mặt đỏ lừ phảng phất hơi men này của cậu rất cuốn hút, nó đang như thôi miên anh vậy!
Apo nhìn chằm chằm vào anh nhưng mắt thì lại mơ hồ không có tiêu cự và do bị ảnh hưởng của cồn mà còn hồng hồng, ầng ậng nước, chọc cho Mile ngứa ngáy phải cắn môi mấy lượt để giữ bình tĩnh không làm ra chuyện thất thố với người say
- " Hông thích....."- Chỉ hai chữ này thôi đã đánh bay đi một chút tự tin mà Mile vừa gom góp được
- " H-hả... em không thích anh sao Po???"- Mile muốn khóc theo cậu luôn rồi. Chẳng lẽ tất cả những gì anh cảm nhận lâu nay đều chỉ là do bản thân anh ngộ nhận thôi hay sao? Còn cậu thì không hề thích anh dù chỉ một chút?!!
- " Hông... hông được thích P'Mile, em đã lỡ giao kèo rồi, P'Mile cũng hông thích em đâu...hức hức...."- Apo vừa nói vừa mếu, vừa dứt câu thì nước mắt cũng rơi như mưa, trông rất tội nghiệp!!
Mile chỉ hận không thể liếm sạch những giọt nước mắt kia giúp cậu thôi, xót chết đi được mà. Anh ôm chầm lấy cậu vỗ về
- " Po ngoan, không sao, đừng khóc nhé!! Cái giao kèo kia không có tác dụng đâu Po, chỉ cần em thích anh là được rồi, anh cũng rất thích em mà Po"- Mile nói liên tục mà không nhận ra mình vừa tỏ tình với cậu. Lúc sực tỉnh thì cũng đã muộn rồi, anh nhẹ nhàng gỡ mặt cậu ra và thấy Apo đang nhìn mình chằm chằm
- " À... anh... anh..."- Mile biết mình vừa lỡ lời nhưng biết làm sao được, phóng lao thì phải theo lao thôi. Bây giờ câu trả lời của cậu là gì thì anh cũng chấp nhận!
Nhưng câu nói tiếp theo của cậu không một ai có thể ngờ!!!
- " Anh là ai thế sao lại ôm tui??? Tui chỉ thích ôm P'Mile thôi...tránh ra....!!!"- Cậu nói xong liền vừa đạp vừa đẩy anh ra nhưng người ngã nghiêng sắp té lại là cậu
Mile bất lực trước cậu luôn rồi, không khí đang lãng mạn như thế mà!! Anh cố gắng giữ được cậu rồi liền dỗ dành
- " Được rồi được rồi, không ôm em nữa, ngồi yên coi nào!! Vậy em trả lời anh đi, em có thích P'Mile của em không, anh sẽ thay em chuyển lời đến anh ấy!!"- Mile quyết tâm phải dụ dỗ cậu nói ra lòng mình cho bằng được, đây là cơ hội ngàn năm có một mà!
- " Hửm... có thật không? Anh sẽ chuyển lời tới P'Mile dùm tui hả??"- Apo ngây thơ cố mở to đôi mắt đang lờ đờ của mình ra để nhìn cho rõ người trước mặt là ai nhưng không thể được! Tuy nhiên trong mơ hồ cậu vẫn cảm giác được người trước mặt này khá quen thuộc và an toàn, cậu cũng yên tâm đôi chút
- " Đúng vậy, anh hứa!!!"- Và thế là cậu liền bị Mile dụ dỗ đưa vào tròng
- " Ừm... ức... vậy tui nói...nhưng mà.. anh không cần chuyển lời đâu, tui sợ P'Mile không thích tui đâu, cái giao kèo kia... là do tui lập ra kia mà!!!"- Cậu lại lấy tay quẹt nước mắt. Này là do hơi men thôi, chứ không phải cậu mít ướt đâu, tuyệt đối không phải!
Apo đột nhiên nhào vào lòng Mile, câu lấy cổ anh rồi đưa ngón trỏ lên miệng anh ra dấu "suỵt", sau đó cật lực hạ giọng
- " Tui thích P'Mile lắm á, thích nhiều nhiều lắm... anh đừng nói cho anh ấy nghe nhá, chỉ tui và anh biết thôi, nhá!!!!"
Mile nhìn vào cái biểu cảm lén lén lút lút của cậu mà không khỏi bật cười. Con người ta khi say lại có thể đáng yêu đến như thế sao? Anh mà nhịn không nổi nuốt cậu vào bụng thì không phải lỗi do anh nhé, chỉ là do cậu dễ thương quá thôi!!
- " Anh không nói cho ai đâu, chỉ anh và em biết thôi"
Chỉ hai ta biết thôi, là đã đủ rồi mà!!!
- " Móc ngoéo nhé, hứa nhé!!!!"- Apo bắt lấy tay Mile để móc ngoéo nhưng quơ quào mãi mà không thể đưa hai ngón tay móc vào nhau được, Mile liền vứt bỏ hết cái gì gọi là nhịn nhục từ nãy đến giờ xốc cậu lên mà hôn tới tấp
- " Sao em đáng yêu dữ vậy Po?? Cứ thế này anh chết mất thôi!!!"
Sau khi biết được cậu thích mình Mile đã sắp phát điên rồi, anh không muốn nhịn nữa, chưa kể cậu còn liên tục làm ra mấy hành động đáng yêu vô đối như thế này nữa thì anh biết làm sao đây???
Mile chính là đang phát cuồng vì Apo đấy!
- " Aaaa anh làm cái gì thế, buông ra... tui hông thích anh tui chỉ thích P'Mile thôi, bỏ ra aaaaaa"- Mile thì dụi còn Apo thì tránh. Cậu né đông né tây còn la oai oái lên vì nghĩ rằng mình đang bị người khác sàm sỡ
Mặc dù người trước mặt rất quen, hương thơm cũng quen thuộc nhưng mà không phải Mile, cậu không thể để người khác làm càn với mình được!
Apo vừa thoát khỏi móng vuốt của Mile liền cố gắng lồm cồm bò dậy, xiên xiên vẹo vẹo mà bỏ chạy nhưng đâu biết là áo mình đã bị ai kia nắm lấy rồi. Cậu vừa bơi sấp bơi ngửa vừa làu bàu
- " Biến thái, dám hôn mình...ức.... mình nhất định sẽ méc P'Mile đánh hắn ta...ức... một trận...."
Mile đã cười đến không thở nổi rồi khi Apo ở phía trước cứ bước đi hùng hổ mà vẫn ở nguyên vị trí cũ. Cậu không hề nhận ra anh đã giữ cậu lại mà cứ vô tư sải bước, còn rất ngây thơ nghĩ rằng mình đã bỏ xa anh rồi nên miệng liên tục mắng chửi anh là đồ biến thái. Ừm... anh có nên chứng minh sự biến thái của mình cho cậu thấy ngay tại đây luôn không nhỉ?
- " Được rồi Po, đừng nháo nữa, về nhà nhé trễ lắm rồi!!!"- Mile chỉ cần kéo nhẹ một cái là cậu liền nằm gọn trong lòng anh. Anh nghĩ kĩ rồi, có gì cũng nên để về nhà đã, ở đây không được!!
- " Sao anh đuổi theo tui hoài vậy?? Anh về đi, tui về với P'Mile.... ủa....."- Cậu đang tay đấm chân đá đột nhiên đứng sững lại khi nhìn ra ngoài đường chỉ còn đúng chiếc xe của anh đang đậu, ngó nghiêng một hồi mắt lại đỏ, mếu máo
- " Ủa... P'Mile về mất rồi....P'Mile bỏ tôi lại rồi.... hức...hức... P'Mile ơi~~~ huhuu...."- Cậu khóc bù lu bù loa lên như mèo con lạc mẹ làm Mile xót hết cả ruột, mặc dù biết cậu sẽ đánh mình nhưng vẫn ôm ghì cậu vào lòng, dỗ dành
- " Không có, P'Mile đâu có bỏ em đâu, đây là xe của P'Mile mà em nhìn kĩ lại đi!!!"- Mile vuốt ve tóc cậu để cậu bình tĩnh lại. Muốn khóc là khóc muốn cười là cười, anh cũng sắp xỉn theo cậu luôn rồi đây!!
- " Hong có... hong có P'Mile... P'Mile bỏ em đi về rồi huhuuuu"- Cậu vùi mặt vào lòng anh mà lắc đầu nguầy nguậy
- " Ngoan ngoan, vậy để anh đưa em đến nhà P'Mile hỏi tội nhé!! Tại sao lại dám bỏ một bé mèo đáng yêu thế này ở đây mà về trước vậy chứ, P'Mile đúng là không ngoan!!"
- " Đúng đúng hức... phải hỏi tội P'Mile...P'Mile hong ngoan....hức...."
Nháo lên nháo xuống cả buổi cuối cùng Mile cũng thành công dụ được Apo leo lên xe để về nhà! Cậu vừa ngã lưng là liền ngủ không biết trời đất là gì, cứ như đứa nhỏ vừa quậy anh tơi tả nãy giờ không phải là cậu vậy. Đúng là bó tay mà!!!
Mile vốn dĩ muốn để cậu ngủ yên, anh sẽ tự mình lo cho cậu hết nên đến nhà rồi anh cũng không gọi, nhưng nào ngờ xe vừa dừng thì cậu cũng vừa mở mắt thao láo như cài sẵn đồng hồ báo thức
- " P'Mile... P'Mile đâu rồi... em muốn gặp P'Mile a~~~!!"- Cậu vừa nói vừa chui ra khỏi dây an toàn rồi đẩy cửa xe bước xuống tỉnh bơ
Đúng vậy, mọi người không nghe lầm đâu, Apo chính xác là "chui" ra khỏi dây an toàn đấy!!!
- " Từ từ thôi Po, mắt còn chưa mở mà P'Mile cái gì không biết!!"- Mile mặc kệ luôn chiếc xe còn nguyên chìa khoá lại trước nhà mà chỉ chăm chăm chạy theo lo cho con mèo say rượu đang đập cửa nhà mình ầm ầm thôi
Xe mất thì mua cái mới, còn con mèo này, anh có tiền cũng không mua được!!
- " Được rồi Po, đi từ từ ngã đấy!!!"- Mile vừa mở cửa thì Apo cũng liền chạy vọt vào nhà, chỉ trỏ lung tung rồi hét ầm lên bằng chất giọng nhừa nhựa
- " P'Mile... anh ra đây cho em, em muốn hỏi tội anh!!!"
Mile chỉ vừa cởi được chiếc áo vest khoác ngoài quăng lên sopha thôi là đã phải vội chạy đến giữ cậu lại để cậu khỏi bị va vào bàn bếp. Cậu lúc này cứ xông xông đi thẳng về phía trước mà không thèm nhìn đường hay tránh vật cản gì cả. Phòng khách nhà anh tuy không chật nhưng nội thất nhiều, cậu mà cứ đi như thế nếu không trầy trụa thì cũng bầm mình đi
Mile vừa níu tay cậu lại được thì cậu cũng tròn xoe mắt mà nhìn anh
- " Ỏ... P'Mile?? Huhu anh đi đâu nãy giờ vậy, sao anh bỏ em huhu!!!"- Apo chỉ vừa nhìn thấy anh là liền ôm chầm lấy anh mà khóc làm Mile cũng đơ người
Vậy ra khoảng cách giữa anh và P'Mile trong mắt cậu chỉ cách nhau bởi một chiếc áo khoác thôi sao?? Thế giới trong cơn say của Apo cũng thú vị ra phết đấy chứ!!
-" Anh xin lỗi Po, anh xin lỗi, anh không có bỏ em mà, nín đi nhé!!!"- Vừa quay trở lại được thân phận P'Mile thì Mile đã ngay lập tức xin lỗi rồi, rất giữ vững lập trường của một thê nô thiên bẩm, tuyệt!!!
- " Không đâu, anh bỏ Po, anh không đưa Po về mà để Po lại cho một ông chú biến thái giữ, P'Mile đâu có thương Po...."- Cậu hờn dỗi đẩy anh ra sau khi đã khóc xong, còn đập một cái vào lồng ngực anh rồi mới loạng choạng quay đầu đi ra sopha. Nhìn cái bóng lưng bước đi lững thững của cậu làm anh không thể nhịn được cười bất lực
Tự dưng bị biến thành một ông chú biến thái anh cũng tủi thân nha, dù sao thì anh cũng chỉ lớn hơn cậu có 2 tuổi thôi mà hơ hơ...!
- " Po... cái đó là cái bàn không phải ghế đâu, đừng ngồi!!!"
- " Po... cái đó là cái chậu cây mà, không phải bạn em đâu mà ngồi đó nói chuyện!!"
- " Po... anh đưa qua sopha ngồi nhé, ngồi đó lạnh mông đấy!!!!"
Mile cứ lẽo đẽo đi theo sau lưng để trông chừng Apo và cũng để nhắc nhở cậu luôn, tránh để cậu làm ra chuyện kì quái nhưng bị cậu nạt lại
- " Aizzz anh đừng quản Po! Anh không thương Po thì mặc kệ Po đi, plèeee....!!!"- Cậu nói xong liền lè lưỡi ra trêu Mile y hệt con nít, còn dùng dằng nhất quyết không cho Mile chạm vào người hay dẫn đi dù bản thân đi hai bước đã té một chập
- " Poooo...."- Mile không chấp nhất người say vẫn cố với theo định giữ cậu lại thì đột nhiên Apo quát lên
- " ANH ĐỪNG ĐẾN GẦN PO!!!"- Cậu cúi gầm mặt đứng yên không cố bước đi nữa
- " Đã bảo là chỉ là diễn mà, đã bảo là không được yêu thật lòng mà, tại sao vậy Po.... tại sao lại đi yêu bạn diễn của mình vậy??"- Cậu lầm bầm một mình nhưng Mile dù đang đứng cách 3 bước chân vẫn nghe rất rõ
- " Po......"- Đứa nhỏ nhà anh chắc là đang tủi thân rồi!
- " Anh rất tốt! Anh đối xử với em dịu dàng đến nỗi khiến em không thể điều khiển được con tim mình nữa. Giao kèo kia là do em lập ra vì em sợ anh sẽ không phân biệt được đâu là diễn đâu là thật, em sợ đây chỉ là vai diễn đầu tiên nên anh sẽ không có kinh nghiệm, nhưng em sai rồi, là em tự cho mình là hay, cuối cùng người đi yêu bạn diễn của mình lại là em.. hức... thảm hại thật mà!!!"
Cậu cứ cúi gầm mặt mà nói như thế rồi đột nhiên không báo trước cậu xoay lại, chỉ thẳng vào mặt anh dõng dạc nói
- " P'Mile, là em yêu anh trước, là em phá huỷ giao kèo thế nên em sẽ tự chịu phạt. Sau này nếu như không có lịch trình chung thì em sẽ hạn chế xuất hiện trước mặt anh, em cũng sẽ không làm ra hành động gì quá lố đối với anh nữa, em xin lỗi!!"- Cậu nói xong liền gập người 90 độ để thể hiện thành ý nhưng lại chúi nhủi luôn về phía trước. May là Mile nhanh tay đỡ kịp nếu không cái gương mặt xinh đẹp này phải hôn đất mẹ rồi!!
- " Anh đã bảo rồi mà, đứng không vững mà còn bướng nữa!!!"- Mile ôm được cậu rồi liền vuốt vuốt mấy sợi tóc loà xoà trước trán giúp cậu để chúng không đâm vào mắt và thế là lại vô tình làm lộ ra đôi mắt phượng đỏ hồng, ướt nước đang nhìn anh đê mê
- " Anh tốt như thế, anh ôn nhu như thế, em chưa từng làm gì mà qua mắt được anh... thế mà... tại sao em yêu anh... anh lại không biết thế??"- Apo uất ức hỏi, hai cánh mũi đỏ ửng phập phồng.
Mặt Mile và Apo đang rất gần nhau, thậm chí còn gần đến nỗi khiến Mile như bị hơi men toát ra từ miệng cậu làm cho say khướt, điên đảo tâm hồn
- " Ai nói anh không biết???"- Mile hôn lên trán cậu
- " Em tưởng rằng chỉ có mình em thích anh thôi sao, lầm to rồi!!"- Mile hôn lên mắt cậu
- " Nếu anh không thích em thì em nghĩ anh sẽ nuông chiều em và dung túng em bấy lâu nay hay sao??"- Mile hôn lên mũi cậu
- " Nếu anh không thích em thì anh có để yên cho em làm càn, để yên cho em đụng chạm cơ thể anh hay sao??"- Mile hôn lên má cậu
- " Và nếu anh không thích em, anh sẽ không hao tâm tổn sức nhịn nhục chờ ngày này đâu Po à!!!"- Mile cuối cùng là bắt lấy hai cánh môi đang khép hờ của cậu mà mút lấy
Hai cánh môi màu hoa anh đào dưới tác động của hơi men liền biến thành màu rượu vang đỏ, óng ánh dưới ngọn đèn vàng khiến chúng trông ngọt ngào như quả cherry ướp mật. Mile đã thèm thuồng làn môi này từ rất lâu rồi nhưng anh không thể thất thố, anh sợ sẽ doạ cậu chạy mất. Bây giờ cậu đã vừa khóc vừa thổ lộ tâm tình với anh rồi thì làm sao anh tha cho cậu được nữa. Mèo nhỏ này... hôm nay... phải thuộc về anh!!!
- " Po...."- Mile tách ra khỏi môi cậu rồi liền hổn hển gọi tên cậu. Dưới làn hơi mỏng, giọng của Mile nghe gợi tình gấp vạn lần khiến cho Apo dù đang trong cơn mơ hồ cũng vô thức đáp lại
- " Ưmmm... P'Mile...."- Apo ưỡn người lên, cần cổ đỏ hồng nóng rực, yết hầu cứ nâng lên rồi hạ xuống theo từng nhịp thở mà cậu trút ra khiến Mile cảm thấy bên dưới mình căng cứng. Đôi mi khép hờ của cậu không biết vì cơn say men hay say tình mà không thể mở to ra được, lim dim, còn làn môi thì ướt át, mời gọi
- " Po... Anh yêu em, Po!!!!"- Mile ngậm lấy cổ cậu rồi nuốt lấy như một thủ lĩnh Vampire đã bắt được con mồi và đang ra sức hút lấy từng giọt máu ấm nóng.
Apo bị nhột càng thêm uốn éo, cười khúc khích
- " Em cũng yêu anh, Mile!!! Em yêu anh!!!!"
Apo quắp hai chân vào eo Mile rồi anh cứ thế nâng người lên, môi lưỡi dây dưa mà tiến vào phòng. Mile hạ người đặt Apo thật nhẹ nhàng xuống đệm, ngừng lại một nhịp nhìn cậu chằm chằm trước khi vào chính sự, nghiêm túc hỏi
- " Em suy nghĩ kĩ chưa Po? Sau đêm nay anh và em sẽ không thể quay trở lại làm bạn bè được đâu..."- Vì anh không cho phép!!!!!
- " Ưm...em muốn.... P'Mile....."- Apo bám vào cổ anh, rướn người hôn anh một cái, sợi dây lí trí duy nhất còn sót lại trong anh liền đứt phựt!!!
- " Em là của tôi... Po à....."
- " Ừmm... P'Mile.... ưmmm aaa~~~....."
Căn phòng hôm ấy đèn đuốc sáng choang đến tận hừng đông!!!!
Đến khi Apo cựa mình và mở đôi mắt nặng trịch ra được thì cũng là chuyện của 1 giờ trưa hôm sau rồi
Apo phải mất một lúc rất lâu mới định hình được là bản thân đang ở đâu và đang ngủ trên giường của ai, thế rồi hình ảnh của buổi tiệc tối hôm trước lại hiện về trong đầu cậu. Cậu chỉ nhớ là sau khi mình đứng nói chuyện với Mile xong là liền pha chế rất nhiều rượu, cậu cũng nhấp môi không ít nên kí ức sau đó chỉ còn là một mớ hỗn độn mơ hồ, cậu không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì nữa
Đang miên man suy nghĩ đột nhiên một ý tưởng khủng khiếp xoẹt ngang qua đầu cậu, cậu liền không chậm một giây giở mền nhìn xuống và hỡi ôi, cậu đang trần như nhộng, trên cơ thể còn chi chít những vết bầm tím nữa. Cậu cứng nhắc xoay đầu nhìn sang bên cạnh như robot với một hy vọng nhỏ nhoi rằng không có ai nằm cạnh cậu cả, hoặc nếu có thì ít nhất người đó cũng phải mặc đồ đàng hoàng nhưng một lần nữa đời không như là mơ. Người vẫn còn đang say giấc nằm bên cạnh cậu không hề có mảnh vải nào che thân, trên lưng là hàng tá vết cào cấu còn trên cổ cũng đầy rẫy dấu hôn nằm la liệt. Người đó không ai khác chính là Mile!!
- " Bỏ mẹ rồi!!!"- Apo buột miệng phun ra một câu chửi thề
Apo cảm thấy thế giới trước mắt sụp đổ hoàn toàn rồi, không còn gì nữa cả! Cậu vì say nên đã làm càn với Mile rồi, phải làm sao đây??
Suy nghĩ đắn đo một hồi cuối cùng cậu quyết định nhân lúc Mile còn chưa tỉnh sẽ bỏ của chạy lấy người. Cậu cần phải lấy lại bình tĩnh trước rồi mới có thể tìm cách giải quyết vấn đề được, cậu cần ngồi thiền, cậu cần tịnh tâm, tâm của cậu đang bất ổn lắm rồi!!
Apo rón rén bò xuống giường, gom vội đống quần áo nằm vươn vãi dưới sàn để mặc vào nhưng mới chỉ kịp mặc được quần lót thì sau lưng đã có tiếng hắng giọng đầy uy lực. Cậu gồng cứng người xoay lại thì thấy Mile đang nằm nghiêng vắt vẻo trên giường, một tay chống lên thái dương nhàn nhã hỏi
- " Em định làm gì đấy??"- Mile nhìn thấy cơ thể trần trụi đẹp như một pho tượng đồng Hy Lạp đang phô bày ra trước mắt thì lại cảm thấy nóng hừng hực rồi. Rất may là nửa thân dưới của anh vẫn còn được che đậy dưới lớp chăn, nếu không chắc Apo sẽ bị doạ cho chạy mất dép. Mới lúc tối cậu còn bị nó hành hạ cho đến nỗi phải van xin anh không ngừng đây mà!
- " Em.... em...."- Ậm ừ cả nửa ngày nhưng một câu cũng không nói được, Apo đang bị ánh mắt bức người của Mile làm cho xấu hổ đến nỗi mặt sắp nhỏ ra máu rồi. Cậu quyết tâm biến thành con lười, giả vờ không nghe không thấy Mile mà vẫn nhặt quần dài mặc vào, nhưng Mile vẫn không chịu buông tha cho cậu
- " Anh hỏi em đang làm gì?? Em gây tội xong rồi bây giờ là đang muốn bỏ trốn???"- Mile cảm thấy trêu Apo rất vui nha, bởi vì biểu cảm của cậu trông vừa đáng yêu vừa rất mắc cười, anh chính là bị nghiện đấy!!!
Apo đảo mắt như rang lạc, cuối cùng cậu quyết định sẽ không trốn tránh nữa, cúi gập người hướng về phía Mile thành khẩn nói
- " Em xin lỗi, là em uống say làm càn, em hứa sẽ không bao giờ có lần sau nữa!!!"- Tác phong của Apo bây giờ có thể đem so với tác phong của quân đội luôn đấy, vô cùng nghiêm túc nhưng Mile thì đang phải nhịn cười đến sắp nổ phổi luôn rồi!!
Rốt cuộc là cậu đang nghĩ cái gì trong đầu vậy chứ??
- " Không có lần sau?? Em làm càn?? Em làm càn chuyện gì nói rõ ra xem nào!!"- Mile đang cố nhịn cười nên biểu tình bày ra trước mặt Apo càng thêm nghiêm túc và có phần hơi "giận dữ", chọc cho Apo toát mồ hôi hột
- " Em... em xin lỗi.. anh đừng giận! Cùng lắm thì em cho anh làm... làm lại, em sẽ chịu trách nhiệm!!!"- Apo gấp rút nhận lỗi còn đề ra hình phạt mà cậu nghĩ là thích đáng dành cho bản thân. Đến lúc này Mile không thể nào nhịn nổi nữa liền bò lăn ra giường mà cười ngặt nghẽo
Thì ra thái độ này của Apo là do cậu hiểu lầm! Po ơi là Po!!!
- " P'Mile... anh sao thế?? Em xin lỗi, em hứa thì em sẽ giữ lời, em sẽ chịu trách nhiệm mà!!!"
- " Hahaa được rồi.. được rồi Po hahaa!! Em đang nghĩ tối qua là em đè anh đó hả???"- Mile phải lau nước mắt đến mấy lần mới có thể nhìn rõ được gương mặt mơ hồ lúc xanh lúc đỏ của cậu. Đến lúc này thì từ "đáng yêu" cũng không còn xứng để miêu tả cậu nữa rồi!!
Apo ngáo ngơ gãi gãi đầu, chỉ vào người anh lúc này đã lộ ra gần hết trên giường, gượng gạo nói
- " Nếu không phải thế thì là gì, anh nhìn cơ thể mình xem, nhiều dấu vết như thế rồi sáng ra hai chúng ta lại trần trụi nằm cùng giường, nếu không phải em gây ra thì là ai??"- Thú thật là Apo hoàn toàn không còn chút kí ức nào của tối qua cả, cậu chỉ là dựa vào những gì mình đang thấy trước mắt mà nhận định thôi.
Một đêm say, hai cơ thể không mảnh vải che thân nằm cùng nhau với đầy vết tích thì bảo tối qua không xảy ra chuyện gì mới là chuyện lạ đấy!!
Mile rất khó khăn để thu lại nét cười, liếc mắt nhìn cậu đầy gian xảo, hỏi ngược lại cậu
- " Đúng là những thứ này do em gây ra cho anh, nhưng em dựa vào đâu để nói rằng là em đè anh mà không phải ngược lại??"- Mile nhếch lông mày, bày ra vẻ mặt như một chú sói đói đang nhìn con mồi làm Apo phải ngay lập tức lung lay nhận định
- " Thì... thì rõ ràng là em dậy trước anh, cơ thể em cũng ít dấu tích hơn anh, em còn khoẻ hơn anh mà.... nhiêu đó chưa đủ sao???"- Cậu hất mặt lên để đôi co với anh
Thực sự thì cậu có cảm thấy cả người ê ẩm và đau nhức, bên dưới cũng đau nhưng mà cậu nghĩ đó là điều bình thường khi lâm trận. Cậu thường nghe người ta bảo người say thường hay làm bậy và sức lực cũng lớn hơn bình thường, cậu nghĩ chắc có lẽ đêm qua cậu đã đánh mất lí trí và bức ép Mile rồi, bởi vì dù sao thì người có tình cảm cũng là cậu
Mile bây giờ đến cười cũng không cười nổi nữa rồi. Sao cục Po của anh có thể ngây thơ vô tội đến như thế chứ? Kiểu này nếu anh mà thả ra thì không biết cậu sẽ gặp phải chuyện gì nữa, có khi bị người ta lột trần rồi cậu vẫn còn nghĩ là chuẩn bị được tắm cho không chừng, đúng là bó tay mà!!
Mile xoay người từ từ đứng dậy, lớp chăn dày cũng theo đó mà rơi xuống làm lộ ra tấm thân Adam trần trụi của Mile và anh đang di chuyển như một chú báo đốm châu Mỹ mà tiến về phía cậu. Bùm một cái, mặt Apo biến thành một quả gấc chín mọng đang chờ người thu hoạch
- " Thứ nhất, em dậy trước anh là vì tối qua anh thức để lau dọn và chăm sóc cơ thể cho em, anh không ngủ đủ nên dậy trễ"
- " Thứ hai, cơ thể em ít dấu tích hơn anh là vì vết tích anh gây ra cho em là ở bên trong, không phải ở bên ngoài"
- " Thứ ba, em còn khoẻ là do anh đã cố gắng tiết chế rất tốt chứ nếu không anh dám cá là em không thể bước nổi nửa bước xuống giường chứ đừng nói là đứng đây suy nghĩ bậy bạ"
- " Và cuối cùng, em không hề khoẻ hơn anh. Nếu em muốn, anh sẵn sàng chứng minh điều đó ngay tại chỗ này... một lần nữa!!!"
Mile vừa dứt lời thì cũng đã áp sát được con mồi là Apo rồi. Cậu bị từng câu từng chữ đanh thép của anh đánh cho không bước nổi, tim đập chân run mà chết trân tại chỗ. Cậu khàn giọng hỏi
- " Đêm qua... là... là anh.... đè....em....?"
- " Chứ còn thế nào nữa!! Em muốn đè được anh hả... còn khá lâu đấy cục cưng!!!"- Mile nắm lấy cổ tay cậu hôn một cái rồi kéo cậu ôm gọn vào lòng, bế cậu lên rồi đi đến giường ngồi xuống nhẹ tênh làm cho thế giới quan của Apo thêm lần nữa sụp đổ
Người này... có còn là người bình thường nữa không hả trời, sao khoẻ thế???!!!
Apo ngồi trên đùi Mile mà ngẩn người đến tận 5 phút, đến khi sực tỉnh cậu liền lắp bắp
- " Nhưng nhưng nhưng... nhưng mà... mà tại sao lại như thế?? Đêm qua... em không nhớ gì cả??"
Mile hôn cậu như gà mổ thóc, hít trọn hương thơm buổi sáng hoà cùng với men rượu vẫn còn ngà ngà toả ra tên cơ thể cậu đến khi thoả mãn rồi mới bế cậu tiến về phía bàn làm việc nơi góc phòng, vẫn giữ nguyên tư thế anh ngồi ghế, cậu ngồi lên anh mà nhàn nhã bật máy tính
- " Em xem đi! Xem thử tối qua em đã quyến rũ anh như thế nào??"
Nhà Mile được lắp đặt rất nhiều camera nên tất nhiên, tất cả những hành động của cậu kể từ khi cậu bước chân vào nhà đều được ghi lại sạch sẽ. Camera nét đến nỗi khiến Apo muốn bản thân biến thành con chuột chũi và chui vào lòng đất luôn cho rồi, không còn chút mặt mũi nào nữa cả!!
- " Apo của anh đêm qua rất đáng yêu đó nha! Em ngồi lên bàn khách nhà anh, trò chuyện với chậu cây nhà anh, đếm kiến nhà anh, còn rất hào phóng mắng chửi anh không thương tiếc nữa, giờ em tính sao đây??"
Mile đã ngồi cùng xem với cậu từ nãy đến giờ và tất cả hình ảnh đêm qua của cậu lại hiện về rõ mồn một, thế là cái nết ghẹo gan lại trỗi dậy. Mile chính là muốn nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ dễ thương cùng cực đó của cậu nha, rất muốn!!!
Apo đã trực tiếp hoá đà điểu mà giấu mặt vào cổ anh rồi! Nếu có thể cậu rất muốn bỏ chạy nhưng tiếc là tay Mile trụ ở eo cậu cứng như gọng kiềm, chạy không thoát được
Mile cũng không vội vàng gấp gáp, để mặc cậu trốn trong lòng mình, anh vẫn vừa cười vừa nói
- " Hôm qua có ai đó đã chỉ thẳng vào mặt anh và tuyên bố rằng rất thích anh vậy nhỉ, phải Apo nhà mình không ta??"- Mile chắc không nhận ra giọng điệu của mình rất giống như đang nói chuyện với một em bé đâu nhỉ- một em bé 2,8 tuổi!!!
Nghe đến đây Apo liền ngóc đầu dậy, mặt và tai đều đỏ rần. Cậu ngoảnh mặt đi, bối rối nói
- " Em... em không... em cũng không nhớ nữa!! Nếu anh không thích thì xem như em say rồi nói bậy đi, anh đừng để tâm!!"- Đến nước này rồi mà Apo vẫn còn chưa chắc chắn về tình cảm của Mile dành cho mình nhưng không sao, Mile sẽ tự mình chứng minh điều đó cho cậu thấy
- " Nhưng anh lỡ để tâm rồi thì phải làm sao?!!!"- Mile nhẹ nhàng kéo mặt cậu lại để cậu nhìn mình
- " Anh đã lỡ thu hết hình ảnh đáng yêu của em vào tâm trí. Anh đã lỡ ghi hết những lời em nói vào lòng. Anh cũng đã lỡ đặt hình ảnh của em vào tim rồi. Thế bây giờ... phải làm sao?!!"- Từng lời từng chữ của Mile như mật ngọt rót vào tai khiến tim Apo đập nhanh gia tốc
- " P'Mile... anh....."
- " Chắc những gì anh nói với em đêm qua em không nhớ đâu, nhưng không sao, anh sẽ nhắc lại cho em biết. Apo, anh yêu em! Anh cũng yêu thích em như cái cách mà em yêu thích anh vậy đó! Chúng ta là xuất phát từ tình cảm tự nhiên thuần khiết, là sự hoà hợp từ tâm hồn chứ không phải vì diễn xuất. Anh biết em cũng nghĩ như anh cho nên đêm qua, khi nhìn thấy em vừa bảo thích anh vừa khóc, anh đã xác định được bản thân anh cần làm gì rồi Po à! Anh yêu em, anh yêu em rất nhiều, Apo Nattawin!!!"
Mile khóc rồi! Và Apo cũng khóc rồi! Hai trái tim đồng điệu đang phô bày ra cùng một xúc cảm!
Apo cảm động ôm chầm lấy cổ Mile mà phó mặc bản thân trầm mê vào đó.
Mile cũng vòng tay siết chặt lấy chiếc eo mềm mại xinh đẹp của Apo vào lòng mà phó mặc bản thân đắm chìm vào nó.
Mile Phakphum và Apo Nattawin chính là hai bản thể đồng điệu cả về tâm hồn lẫn thể xác, mãi mãi không thể tách rời
Suốt 20 phút sau đó, không có thêm bất cứ một tiếng nói nào được phát ra nhưng căn phòng như được nhuộm hồng bởi màu sắc và hương vị của tình yêu nồng cháy
Căn phòng không u tối bởi vì có sự soi sáng của hai ánh mắt đưa tình!
Căn phòng cũng không tĩnh lặng bởi vì có tiếng hoà nhịp giữa hai trái tim yêu!
Khoảnh khắc này... là dành cho tình yêu lên tiếng!!
Apo từ từ buông cổ Mile ra, vẫn ngắm nhìn anh bằng đôi mắt trầm mê nhưng cậu lại nói
- " Còn cái giao kèo kia....."- Cậu ngập ngừng không nói hết nhưng Mile hiểu đó là gì.
Giao kèo do Apo của anh lập ra nên anh không muốn phá vỡ, nhưng anh có thể thay đổi nó
- " Em trước tiên kéo ngăn tủ ra đi!!"- Mile không trả lời Apo ngay mà bảo cậu kéo ngăn tủ phía dưới bàn máy tính.
Apo cũng làm theo và cậu thấy trong cả một ngăn rộng lớn chỉ có duy nhất một vật đang nằm đó, là một chiếc hộp bé bằng lòng bàn tay, màu đỏ nhung. Cậu vừa cầm lên thì Mile đã vội nói
- " Hôm qua anh bảo có chuẩn bị quà sinh nhật cho em nhớ không, là nó đấy! Em mở ra xem có thích không??"
Apo ngoan ngoãn làm theo lời anh. Khi cậu vừa mở hộp nhung đỏ lên thì bên trong hiện lên một chiếc nhẫn phong cách vintage mà anh và cậu đã từng đi xem trước đây, trên mặt còn khắc hai kí tự MA thay cho tên của anh và cậu
- " P'Mile... đây là....."- Apo đang bị cảm động đến sắp khóc đến nơi rồi. Đây là chiếc nhẫn mà trong lúc hai người đi xem đồ vintage với nhau cậu cảm thấy rất thích nhưng không mua, cậu nói vu vơ rằng muốn người yêu tương lai của cậu mua tặng thì nó sẽ có ý nghĩa hơn, và hôm nay Mile đã làm điều đó cho cậu
Đây chính xác là một lời tỏ tình, không hơn không kém!
Mile vuốt ve mặt cậu, lướt nhẹ ngón cái qua đôi mắt phượng đã đỏ hoe ươn ướt, thâm tình nói
- " Anh không biết bản thân đã yêu em từ lúc nào, anh chỉ biết là mình yêu em rất nhiều Po à!! Anh muốn làm người che chở và đồng hành cùng em trong suốt quãng đời còn lại, thế nên chúng ta sửa đổi giao kèo đi nhé! Giao kèo ngày xưa chúng ta không được yêu nhau thì giao kèo bây giờ sẽ là chúng ta không được rời xa nhau. Chúng ta sẽ vừa là bạn diễn vừa là bạn đời của nhau trong suốt quãng đường sau này, chỉ là của riêng nhau thôi, được không Po???"
- " Ưmm hức... dạ được... em đồng ý!! Giao kèo là do em lập, anh sửa đổi và chúng ta sẽ cùng nhau giữ gìn, không được phá vỡ, hứa nhé!!!"- Cậu vừa khóc vừa giơ ngón út ra để lập giao kèo và Mile cũng ngay lập tức đan tay với cậu
Hai cánh môi e ấp lại tìm đến nhau, khắng khít không một khe hở......
~~~~~~~~~~~~~~~~END~~~~~~~~~~~~~~
#Nắng: ừm thì có ai nhớ là P'Mile nãy giờ không mặc đồ không dị🙄 Apo mắng là ông chú biến thái cái sai tẹo nào đâu, đúng là rất biến thái nha😂
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip