1. Lệ Lục Nương-Dương Tiện
Trên đường phố Biện Kinh, không khí náo nhiệt với tiếng rao bán hàng vang vọng không ngừng. Tiết trời oi ả khiến mọi người hối hả qua lại.
Một cỗ xe ngựa lướt qua, rèm cửa khẽ vén, lộ ra dáng hình một thiếu nữ. Nàng tò mò vươn đầu nhìn ra ngoài, đôi mắt sáng lấp lánh ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Nàng vận một bộ váy dài màu đỏ thẫm, làn da trắng mịn như ngọc, đôi mày thanh tú và ánh mắt long lanh đầy cuốn hút. Chiếc mũi nhỏ xinh và đôi môi đỏ mọng làm tôn lên vẻ tinh tế của nàng.
Dù chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, vóc dáng nàng còn chưa trưởng thành hoàn toàn nhưng đã toát lên vẻ dịu dàng, duyên dáng khiến người ta khó rời mắt.
...
Trên phố, một giọng nói vang lên: "Tiểu thư, vào hẻm Dương, đi lối này thì không ổn đâu"
Một giọng khác tiếp lời: "Phu nhân đã căn dặn, hôm nay dẫu có thế nào cũng phải đưa người này về phủ"
...
"Ngươi còn dám nói thêm một câu nữa xem ?"
"Tiểu nhân chỉ có ý tốt, mong công tử đừng hiểu lầm"
Lời nói ấy khiến Dương Tiện thoáng khó chịu. Chàng quay đầu, ánh mắt sắc lạnh liếc cảnh cáo người hầu. Người hầu lập tức cúi đầu, im lặng không dám thốt thêm lời nào.
Dương Tiện lúc này mới hài lòng, khẽ gật đầu. Khi xoay người lại, ánh mắt chàng vô tình chạm phải thiếu nữ trên xe ngựa.
Nàng mỉm cười nhẹ nhàng, nụ cười như đóa hoa e ấp, đôi mắt trong veo như hồ nước mùa thu, ánh lên sự linh động và thuần khiết. Vẻ đẹp ấy nhẹ nhàng mà sâu lắng, như cơn gió xuân thoảng qua, dịu dàng nhưng khó nắm bắt.
Dù từng gặp không ít mỹ nhân, nhưng khoảnh khắc ánh mắt giao nhau ấy vẫn khiến lòng Dương Tiện khẽ chấn động.
Người hầu dè dặt hỏi nhỏ: "Nha nội ?"
Chiếc xe ngựa nhanh chóng khuất dạng, Dương Tiện mới hoàn hồn trở lại.
"Ngươi vừa gọi gì ?" Dương Tiện lạnh lùng hỏi.
Người hầu giật mình, cúi đầu thấp giọng đáp: "Nha nội..."
Dương Tiện nhướng mày, ánh mắt lạnh lẽo: "Còn dám lắm miệng nữa, ta sẽ cho người cắt lưỡi"
Nghe vậy, người hầu vội vàng rụt cổ, mặt tái mét, chỉ dám lí nhí: "Dạ... dạ..."
Chiếc xe đối diện chậm rãi lướt qua, chỉ để lại dư âm của một ánh nhìn và nụ cười thoáng qua, mờ ảo như làn khói nhẹ, khiến lòng người vương vấn.
Trong xe, Dương Tiện khẽ chau mày, rồi nhanh chóng thả lỏng, để mặc ý nghĩ trôi đi như cơn gió xuân.
Thọ Hoa dịu dàng nói: "Được rồi, đừng nhìn nữa Lục muội, mau ngồi xuống. Xe ngựa lắc lư mạnh, cẩn thận kẻo va vào"
Ý Như khẽ gật đầu, đáp: "Biết rồi, đại tỷ"
Nàng nhẹ nhàng thu tay, buông rèm xe, tách biệt khỏi ồn ào phố thị. Nàng chính là Ý Như, Lục tiểu thư nhà họ Lệ, song sinh với Ngũ tiểu thư.
Lạc Thiện mỉm cười, nhẹ giọng trêu đùa: "Lục muội muội vốn tinh nghịch, đại tỷ phải nhìn kỹ, không để ý là muội ấy lại vén rèm"
Ý Như chỉ liếc Lạc Thiện một cái, ánh mắt trầm lắng, như chứa đựng điều gì đó khó nói thành lời.
"Ta đâu giống tỷ, Ngũ tỷ. Đừng lấy ta ra làm trò cười nữa"
Lệ nương tử dịu dàng dặn dò: "Chắc cũng sắp tới nơi rồi. Nhanh chỉnh trang lại y phục, đừng để bị chê cười"
Khang Ninh khẽ gật đầu, đáp lời bằng giọng điềm đạm: "Biết rồi, nương"
...
Tại cổng phủ Phạm, Phạm phu nhân và Phúc Tuệ đều vắng mặt. Lệ nương tử vốn định rời đi trước.
Quản gia bà tử cẩn thận hỏi: "Mời, quét mắt qua đó xem ai đang nhìn vậy ?"
Ý Như khẽ nhíu mày, định lên tiếng thì đã thấy mẹ nàng đi tới, tay giơ cao.
"Chát !" Một cái tát giáng thẳng lên mặt quản gia bà tử.
Khang Ninh kéo nhẹ tay áo nàng, lắc đầu ra hiệu.
Ý Như khẽ thốt lên: "Nương..."
Không khí chợt trầm lắng, ai cũng ngầm hiểu điều gì đó đang dần trở nên phức tạp hơn.
Khang Ninh nhẹ nhàng kéo tay áo nàng, ánh mắt như muốn ngăn nàng nói thêm.
Ý Như lo lắng hỏi: "Tam tỷ tỷ ?"
Khang Ninh khẽ thở dài, giọng dịu dàng nhưng kiên định: "Đi theo nương đi, đừng để lỡ việc"
...
Sau khi đến tiểu viện thuê, Ý Như vẫn cảm thấy kỳ lạ. Nàng đội mũ che, cẩn thận rời khỏi cửa.
Khi đến phủ Phạm, vừa định vào thì bị tiểu tư canh cửa ngăn lại. May mắn gặp được người quản gia tốt bụng, sau khi giải thích mới được vào.
Một người phụ nữ nói: "Lục cô nương, nhà chúng tôi tuyệt đối không phải vô ơn bạc nghĩa"
Nói rồi, bà ấy đón lấy chiếc mũ của Ý Như.
Người quản gia lộ vẻ khó xử, nói: "Phu nhân cũng rất khổ tâm"
Trên đường đi, bà ta liên tục nhắc về sự khó khăn của nhị tỷ tỷ. Ý Như cảm thấy buồn lòng.
Khi bước vào tiểu viện, nghe thấy bên trong có tiếng động, sắc mặt nữ tỳ thoáng khác lạ. Ý Như lo lắng, vội bước nhanh vào phòng.
- Phòng nhỏ
Ý Như vội vàng đi vào, tình cờ đụng phải Phúc Huệ đang khoanh tay đứng trước một người đàn ông ngồi trên giường.
Người đàn ông (Sài An) nói:"Không ngờ nhà họ Lệ ở Lạc Dương lại có một người phụ nữ như vậy, nghĩ đến tiên sinh dưới đất cũng không thể yên lòng."
"..."
"Chưa nghe nói nhà cô có quy định như vậy"
Người đàn ông này thực sự có dáng vẻ rất tuấn tú, lông mày như tranh vẽ, ngũ quan rõ ràng, vẻ ngoài tuấn tú xuất chúng.
Chỉ tiếc là... quá ngạo mạn.
Nghe vậy, Ý Như cảm thấy tức giận trong lòng.
Ý Như lạnh lùng hỏi:"Ngươi đang nói những lời vô nghĩa gì vậy ?"
Một cô gái nhanh chóng chạy đến bên cạnh Phúc Huệ, che chắn trước mặt cô ấy.
Sài An bất ngờ khi nhìn thấy cô gái ấy - một thiếu nữ xinh đẹp trong bộ váy màu hồng đào, đôi mày thanh tú, dung nhan dịu dàng. Dù tuổi còn nhỏ nhưng khí chất lại đoan trang, nhẹ nhàng như ngọc.
Phúc Huệ khẽ ngập ngừng gọi:"Lục muội muội ?"
Ánh mắt Phúc Huệ lướt qua Ý Như, trong thoáng chốc còn chưa kịp phản ứng.Sài An nghe thấy cách xưng hô ấy, lập tức nhận ra cô gái này chính là lục tiểu thư trong lời đồn của nhà họ Lệ.Có vẻ những lời đồn không sai, dù các tỷ muội nhà họ Lệ nổi danh là tính tình nóng nảy, nhưng vị ngũ tiểu thư này lại mang vẻ trầm lặng, kín đáo, khó nắm bắt.
Ý Như khẽ nói, giọng điệu đầy ẩn ý:"Nếu không phải tỷ phu từng thề nguyện trung thành với nhị tỷ tỷ, nhị tỷ tỷ cũng chẳng đến mức giận dữ như vậy"
Ý Như lạnh nhạt hỏi:"Chẳng lẽ lời thề của nam tử lại không đáng tin ?"
Rồi cô tiếp lời, giọng điệu như gió thoảng:"Đã là chuyện riêng của phu thê nhà họ, người ngoài như biểu ca có quá quan tâm cũng không thích hợp"
Lời nói của Ý Như vừa thẳng thắn, vừa khó lòng phản bác.Phúc Huệ biết rõ Sài An là người thế nào, vội vàng giải thích:"Biểu ca, lục muội muội còn nhỏ, chưa hiểu chuyện"
Nàng lại nhẹ nhàng bổ sung:"Biểu ca đừng để trong lòng"Nhưng ánh mắt Sài An vẫn dõi theo Ý Như, không trả lời, cũng không để tâm đến lời Phúc Huệ.
Gương mặt Phúc Huệ ửng đỏ, đôi mắt long lanh đầy giận dữ nhưng lại cố kìm nén, chỉ dám lặng lẽ nhìn Sài An, không dám làm gì hơn.
Ý Như khẽ cười, đôi mắt sáng ngời:"Chẳng lẽ không đúng sao ?"
Cô tiếp lời, giọng nói bình thản nhưng sắc bén:"Chẳng qua nhị tỷ tỷ trở nên như vậy, cũng chỉ vì lấy nhầm phu quân"
Ánh mắt lấp lánh, cô nói tiếp:"Nếu không phải vậy, có cô nương nào lại mong bản thân trở thành một người đàn bà bị chồng lạnh nhạt ?"
Sài An nhìn vẻ mặt kiên định của Ý Như, cuối cùng đành ngậm ngùi im lặng. Sớm muộn gì anh cũng không thể can thiệp vào chuyện này nữa
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip