Ai đó
Trời lúc này bắt đầu chuyển dần sang đông và những cơn mưa cũng bắt đầu nặng hạt và lạnh buốt. Bên ngoài hiên nhà tiếng nước chảy tí tách như những bài ca buồn đọng lại
Shinichi từ tốn nhấp một ngụm cà phê hơi đắng của nó làm cậu khẽ rùng mình. Có lẽ tại cậu đã quen với vị cà phê thơm và ngọt mà ai đó đã pha
Ai đó là người mà cậu đã từng yêu
Ai đó là người mà cậu lâu lắm chưa gặp
Ai đó là người có đôi mắt màu xanh biển u buồn khuất sau hàng mi dài
Ai đó là một cô gái có mái tóc dài nâu đỏ
Ai đó là người có nụ cười trong hơn cả nắng
Ai đó là người cậu yêu thương
Tiếng mưa càng lúc càng lớn hơn và cơn mưa cũng ngày một dày hơn. Shinichi buông dở cốc cà phê ra đứng nơi hiên nhà. Tựa lưng vào tường và nhìn ra cảnh tưởng trước mặt
Chiếc lá momiji bay tà tà xuống mặt đất trong cơn mưa. Cả khung cảnh nhuộm nguyên một màu đỏ gờn của máu
Trời hôm nay buồn quá
Cậu đúc tay vào túi quần nhìn ra khoảng sân rộng trước mắt chỉ ngập một màu đỏ
- Có lẽ ông trời không được vui
Ran buông một câu nói rồi chăm chú nhìn vào màn mưa
- Mùa thu là mùa buồn nhất mà.
" mùa thu luôn là mùa buồn nhất "
Shinichi nói nhưng thực ra là nhắc lại lời của một ai đó. Cứ mỗi lần thu đến người đó lại bắt cậu đưa đi lòng vòng đâu đó
-Cậu nhớ cô ấy à ?
Ran hỏi tay đan vào nhau,đôi mắt tím nhìn vào một khoảng không rộng vô định
-Không chắc tại tớ quen rồi thôi. Dù sao tớ cũng chẳng thể quên được. Xin lỗi cậu Ran
Shinichi cười buồn đưa tay hứng những giọt mưa rơi bên thềm ... tim cậu đang rung lên những nhịp vô hạn khi nhớ về người đó
- Nếu cậu muốn có thể kể cho tớ nghe nhiều hơn về Shiho không? Tớ biết cậu mãi chẳng thể quên nổi cô ấy
Ran nhìn cậu và cười
Shinichi lẳng lặng không nói đưa mắt nhìn vào màn mưa
Mưa dày hơn và dài hơn
" Shiho Miyano đó là tên cô gái tôi đã từng yêu và bây giờ vẫn vậy. Đã từng hơn một lần tôi đi qua con phố đó và dừng lại vì cảm tưởng như cô ấy vẫn ở bên ... "
Cuộc chiến dai đẳng với tổ chức áo đen cuối cùng cũng kết thúc. Ran bị thương nặng tưởng chừng như thể không vượt qua khỏi. Cậu đã hứa với Ran là sẽ mãi bên cạnh cô ấy chăm sóc cô ấy
- Shiho
Shinichi thì thầm ánh mắt dán chặt vào cô ấy nhưng có vẻ cô ấy không nhìn thấy cậu
Shinichi chọn một bàn cạnh cửa sổ và lơ đãng ngắm những chiếc lá đỏ rơi chúi xuống. Mặt chăm chăm vào cảnh vật cậu không muốn Shiho nhìn thấy cậu
Vừa uống cà phê tôi vừa phân tích thật nhanh tại sao Shiho lại ở đây. Chắc là cô ấy về thăm nhà
Và ánh mắt cậu chạm ánh mắt cô ấy
Cười ! Nụ cười hiện ra trên môi Shiho sau đó cô ấy lại chăm chú vào công việc của mình
Phải rồi còn gì nữa đâu
Những cơn mưa bắt đầu dày hơn và mạnh hơn cậu trả tiền và bước ra khỏi quán
Những cơn mưa rắc lây rây giờ như xối xả
Một buổi chiều trên bãi biển sau những cơn mưa dài trời bắt đầu hửng những cơn nắng
- khụ khụ - Shiho lại ho nhưng lần này cô ấy đưa tay che miệng
" Máu "
Một dòng máu chảy ra từ khoé môi của Shiho
- Cậu sao vậy ?
Shinichi thấy cả cơ thể Shiho run lên sắc mặt tím lại
- Kudo - kun, tớ không sao
Shiho cười xua tay đáp nhẹ
Shinichi cởi chiếc áo khóac và khoác vào người Shiho. Ôm cô ấy lại cậu còn cảm thấy cái lạnh buốt
- Cậu sao vậy ? Tớ đưa cậu đến bệnh viện nhé !
- Không cần đâu Kudo - kun - những tiếng ho ngày càng dày hơn ... - Dù sao tớ cũng sắp chết
- Sao lại chết ? Cậu nói lạ quá
- Tớ đã dùng mọi cách để đến đây. Tớ muốn gặp cậu lần cuối
- Nghe này Shiho tớ đưa cậu đến bệnh viện nhé. Sao lại là lần cuối đuợc. Mà còn ...
Shiho đưa tay che miệng cậu bảo cậu đừng nói nữa
- Tớ đã xin bác sĩ đến đây. tớ muốn gặp cậu. Thật ngốc khi cậu bỏ rơi tớ mà tớ vẫn muốn là vậy
- Shiho ...
Shiho cười. Từng giọt máu đọng lại nơi khóe mi Shiho
- Tớ... yêu cậu ... Shinichi
Và em đi mãi
Đừng mà xin em đấy
Lạnh buốt đôi bàn tay lạnh buốt
Shiho ... cô ấy
Shiho mắc bệnh viêm phổi nặng đó là lần cô ấy đã dùng hết sức mình để quay về đây gặp cậu
" Tớ xin lỗi Ran vì đã không thực hiện lời hứa. Nhưng ngừơi tớ yêu cô ấy tên là Shiho Miyano ... "
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip