Kịch Truyền Thanh - PN2

Nhân vật xuất hiện: Quân Thư Ảnh, Sở Phi Dương, Phương Quân Hạo, tú bà, Thủy Nguyệt, kỹ nữ 1 - 2 - 3, khách mua vui Giáp - Ất

Trường cảnh 1:

[Huyên Hương lâu]

[Tiếng người huyên náo ngả ngớn đưa tình]

Kỹ nữ 1: Vị đại gia này mời vào trong, cô nương chỗ chúng ta ai cũng nhu tình như nước mỹ mạo như hoa...

Kỹ nữ 2: Vào đi đại gia, hôm nay Thủy Nguyệt cô nương đầu bài của Huyên Hương lâu chúng ta ra giá cho đêm đầu tiên, ngài không thể bỏ qua a~~

[Tiếng bước chân vào kỹ viện]

[Bên trong vẫn huyên náo, ca nữ ngâm ca]

Khách mua vui Giáp: Thủy Nguyệt cô nương này sao còn chưa xuất hiện, ngóng chết lão tử rồi!

Khách mua vui Ất: (ham hố) Thủy Nguyệt mau ra đây, hầu bổn đại gia uống rượu!

[Tiếng rót trà trong trẻo]

Sở Phi Dương: Ai.. thật không ngờ phen này một mảnh hỗn loạn! Thời niên thiếu do tình cờ mà quen biết Thủy Nguyệt tiểu thư, cũng coi như là một nửa hồng nhan tri kỷ. Trước đó còn định chuộc thân cho nàng, nhưng lại bị từ chối khéo. Nhưng lần này, Thủy Nguyệt bình thường phớt lờ sóng gió lại tìm đến tận cửa, khóc đến lê hoa đái vũ đứt từng khúc ruột, cầu xin ta mua đêm đầu tiên cùng tháng đầu tiên của nàng, sau đó nàng tự sẽ có cách chuộc thân, nếu đã nói như vậy, ta làm sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt? (lại thở dài) Ai... thân bất do kỷ, ta là thân bất do kỷ a!

Khách mua vui Giáp: Con mẹ nó mau ra đây! Lão tử đợi hết nổi rồi!

Tú bà: (tươi cười) Các vị đại gia đừng nóng vội, các ngài xem, Thủy Nguyệt không phải đã đến rồi sao?

[Huyên náo tạm ngừng, tiếng nhạc nổi lên]

[Mỹ nhân xuất hiện, tất cả trầm trồ]

Khách mua vui Ất: (ngả ngớn) Mỹ nhân, nhìn đây này! Đêm nay gia nhất định hảo hảo yêu nàng! Rồi nàng sẽ nhớ ta đến chết!

Thủy Nguyệt: (nhu giọng) Được các vị đại gia thưởng thức, Thủy Nguyệt vô cùng cảm kích.

[Tiếng huýt sáo, tiếng hoan hô]

Tú bà: (đắc ý, cao giọng) Các vị lão gia thiếu gia công tử, hôm nay là ngày tốt Thủy Nguyệt cô nương của chúng ta rao giá đêm đầu tiên, ta cũng không quá dài dòng làm gì, chúng ta bắt đầu thôi! Ba trăm lượng khởi giá, ai trả cao được người! (thấp giọng nói với Thủy Nguyệt) Cười đi chứ! Để lão nương hảo hảo kiếm một mớ. Này đã quá dễ dãi với tiểu tiện nhân nhà ngươi rồi.

Khách mua vui Giáp: Ta ra bốn trăm lượng!

Tú bà: Ai da, vị khách quan này đã ra giá bốn trăm lượng rồi.

Khách mua vui Ất: Năm trăm lượng!

Khách mua vui Giáp: Một ngàn lượng!

Tú bà: Một ngàn lượng rồi! Còn vị nào trả giá cao hơn nữa không a, Thuỷ Nguyệt của chúng ta quả thật là một đại mỹ nhân a!

Khách mua vui Ất: Hai ngàn lượng!

Phương Quân Hạo: (khí định thần nhàn) Năm ngàn lượng.

[Nhất thời im lặng, tiếng người xôn xao]

Tú bà: Năm ngàn lượng rồi.

Phương Quân Hạo: (cười nhạt) Các vị, nhún nhường rồi. Đêm nay sẽ...

Sở Phi Dương: Tám ngàn lượng!

[Đám đông lại bắt đầu huyên náo]

Khách mua vui Ất: (ngạc nhiên) Món hời lớn thật, không biết ở đâu ra?

Kỹ nữ 1: (thở dài) Nếu ta cũng được ra giá như vậy, có chết cũng xứng đáng!

Phương Quân Hạo: Một vạn lượng.

Sở Phi Dương: Một vạn năm ngàn lượng.

Phương Quân Hạo: Vị công tử này, xin mời.

Sở Phi Dương: Khiêm nhường rồi! (thở phào nhẹ nhõm) Còn kéo dài nữa ta sẽ chống không nổi! Đây đã là toàn bộ gia sản còn lại của ta rồi, trong biệt viện vốn có vô số tài bảo, đánh thổ phỉ cũng thu thập không tồi, nhưng toàn bộ đều dùng tiếp tế cho dân nghèo. Số ngân lượng còn lại vốn hảo hảo để cho Quân Thư Ảnh nhà ta cùng Tiểu Thạch Đầu dùng, bây giờ đều bị gom sạch, mà còn gom vào một nơi thế này... ai....

[Tiếng bước chân tú bà lên lầu]

Tú bà: (thanh thanh yết hầu) Nếu không còn ai ra giá cao hơn, đêm nay Thủy Nguyệt sẽ thuộc về vị đại gia này...

[Tiếng người phá cửa xông vào]

Khách mua vui Ất: Ai ya~~~

Quân Thư Ảnh: Hai vạn lượng!

[Đám đông lại xôn xao]

[Tiếng bước chân, Quân Thư Ảnh rạng rỡ xuất hiện =))))]

Sở Phi Dương: (chấn kinh) Quân Thư Ảnh sao lại đến đây? Đại sự không hay rồi! Ta tốn bao nhiêu khí lực mới có được Quân Thư Ảnh lãnh tâm lãnh tình này trong tay, chết đi sống lại được ôm giai nhân vào lòng. Hiện tại, ta làm sao giải thích thế cục hỗn loạn này đây?

Quân Thư Ảnh: (cười lạnh)

Kỹ nữ 1: Công tử hảo tuấn tú a!

Kỹ nữ 2: (xấu hổ) Phải a phải a! Làm người ta nhìn đến đỏ mặt rồi này!

Sở Phi Dương: (tức tối) Hừ! Mặt hắn trắng nõn đẹp đẽ như vậy, còn không phải nhờ ta chăm sóc từng chút một sao... (không vui) Ân? Thủy Nguyệt cư nhiên cũng dán mắt vào Quân Thư Ảnh?! Trên mặt còn nổi lên một tầng ửng hồng, rõ ràng tâm trí đã bị mê hoặc! Hừ... (lớn tiếng) Hai vạn năm ngàn lượng!

Quân Thư Ảnh: (lãnh đạm) Ba vạn lượng.

Sở Phi Dương: Ngươi ăn ngủ đều là tiền của ta, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Quân Thư Ảnh: Ta từng là giáo chủ của một giáo, ta có bao nhiêu tiền một đại hiệp cỏ rác như ngươi có thể tưởng tượng ra được sao?

Sở Phi Dương: (cắn răng, có hơi miễn cưỡng, lớn tiếng) Bốn vạn lượng!

Quân Thư Ảnh: (cười nhạt) Năm vạn lượng.

Sở Phi Dương: Sáu vạn lượng!

[Một mảnh im lặng]

Quân Thư Ảnh: (cười lạnh một tiếng) Để ta xem ngươi đào đâu ra sáu vạn lượng.

[Phất áo bỏ đi]

Tú bà: (nhanh nhẩu nịnh nọt) Xin chúc mừng vị đại gia này, đêm nay Thủy Nguyệt là của ngài...

[Toàn lâu huyên náo, duy chỉ đại hiệp khóc không ra nước mắt]

Trường cảnh 2:

[Trên đường lớn, cách Huyên Hương lâu không xa]

Phương Quân Hạo: Vị công tử này xin dừng bước.

Quân Thư Ảnh: (lãnh đạm) Chuyện gì?

Phương Quân Hạo: Tại hạ Phương Quân Hạo, vừa rồi trong Huyên Hương lâu thấy công tử liền nhất kiến hữu duyên, tại hạ đã cho người chuẩn bị sẵn rượu thịt ở tửu lâu, không biết công tử có chịu nể mặt?

Quân Thư Ảnh: (suy nghĩ một lát) Dẫn đường đi!

Phương Quân Hạo: (mỉm cười) Tại hạ bất tài, nhưng cũng hiểu chút thuật tướng số. Tại hạ quan sát tướng mạo công tử, thấy quả thật là nhân trung long phượng. Hôm nay tuy ra giá thất thế, có thể không hứng chí, nhưng sau này nhất định thăng tiến không ngừng, muốn gì có đó.

Quân Thư Ảnh: (cười nhạt) Đa tạ lời chúc, chung này tại hạ kính Phương huynh.

Phương Quân Hạo: (cạn chung, vui mừng) Không biết nên xưng hô công tử thế nào?

Quân Thư Ảnh: Quân Thư Ảnh.

Phương Quân Hạo: Thì ra là Quân huynh, gặp nhau tức là có duyên, cạn chung nữa! (đột nhiên nghiêm mặt, còn mang theo chút khẩn trương) Không giấu Quân huynh, tại hạ hôm nay vừa gặp Quân huynh, liền cảm thấy chúng ta là có duyên với nhau, Quân huynh lại tuấn tú tiêu sái như vậy, tại hạ chỉ cảm thấy... tại hạ không có ý mạo phạm, chỉ là...

Quân Thư Ảnh: (cười nhạt) Cạn chung!

Phương Quân Hạo: Tại hạ đường đột, không biết Quân huynh...

[Âm thanh nhỏ dần...]

[Gió lạnh từng trận]

Sở Phi Dương: (tức giận) Hại ta lo lắng nửa ngày, hắn cư nhiên ở đây liếc mắt đưa tình với kẻ khác. Đối với ai cũng lạnh lùng thờ ơ, vậy mà lại vô cùng nhiệt tình với tên sắc lang này!

Quân Thư Ảnh: Ân ... (cười đắc ý)

Sở Phi Dương: Hừ! (phất áo bỏ đi)

Trường cảnh 3:

[Tổ ấm của Quân Quân và Sở Sở]

[Quân Quân vừa mở cửa, đột nhiên bị ai đó ôm lấy kéo sang một bên]

Sở Phi Dương: (hung hăng) Ngươi vừa đi đâu?

Quân Thư Ảnh: (thản nhiên) Uống rượu.

Sở Phi Dương: (ngữ khí sặc mùi giấm chua) Uống với ai?

Quân Thư Ảnh: Liên quan gì ngươi!

Sở Phi Dương: (vô lại) Đương nhiên liên quan ta.

Quân Thư Ảnh: (hừ lạnh) Ngươi nghĩ ngươi là ai?

Sở Phi Dương: Ta là ai? (cười âm hiểm) Hỏi hay lắm, ta là ai? Hôm nay ta sẽ làm ngươi hảo hảo ghi nhớ ta là ai!

[Tiếng hôn môi, tiếng giãy dụa]

[ai nha ai nha H nha :">]

[Bên ngoài, Tiểu Thạch Đầu mon men bò tới, hì hục đập cửa]

Tiểu Thạch Đầu: Oe oe... nha?

[Đinh đinh đang đang, mon men bò đi chỗ khác chơi]

[Trưa hôm sau]

[Tiếng mở cửa, tiếng bước chân, tiếng chén đặt lên bàn]

Sở Phi Dương: Ta đã cho Tiểu Thạch Đầu ăn rồi, giờ tới ngươi. (ôn nhu) Ngồi dậy ăn cơm đi.

[Quân Quân trở mình nằm trên giường]

Quân Thư Ảnh: Hừ!

Sở Phi Dương: (ngồi vào giường)

[Hun môi... hun dần xuống chỗ khác... *che mặt*]

Sở Phi Dương: (nỉ non) Ngươi không muốn ăn cũng không sao, không ăn chúng ta lại tiếp tục. Còn có vài tư thế hay lắm, ngươi chuẩn bị tinh thần, chúng ta lần lượt thử từng cái...

[ai nha ai nha H nữa nha XD~~~~~~]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip