TC 6

"Ừm..." cô ngái ngủ nói: "ít cãi nhau vẫn tốt hơn."

Cô tỏ ý không quan tâm, anh thôi không cười nữa. Cô đang định mở mắt thì anh cúi xuống hôn cô tới tấp.

"Lại nữa..." cô không còn chút sức lực nào để chống cự: "Nghỉ một chút đi!"

"Anh cảnh cáo em rồi, đừng để rơi vào tay anh một lần nữa." Anh nói một cách mơ hồ, tuy là nói vậy, nhưng động tác của anh lại rất dịu dàng, cô nghi ngờ vừa thò tay xuống dưới liền rụt tay lại như phải bỏng.

Xán Liệt cười khoái trí.

"Biến thái!" cô cảm thấy như mình bị đùa giỡn, tức tối mắng một tiếng.

Anh đi thẳng vào trong cô: "Như này có phải là biến thái không? Như này à? Hay là như này?"

"...Phác Xán Liệt!"

Lúc điện thoại reo thì đã là nửa đêm, đúng lúc anh đang ngủ ngon, cô nhẹ nhấc tay anh ra nhưng lại bị anh ôm chặt hơn, anh tỏ ra không vui, nói bằng giọng ngái ngủ: "Kệ nó đi."

"Gọi giờ này thì nhất định là có chuyện." Cô hôn nhẹ lên môi anh: "Anh ngủ trước đi."

Anh "hừ" một tiếng rồi cũng để cô nghe điện thoại.

"A lô?" cô đóng cửa phòng tắm, giọng nhỏ nhẹ.

Nhã Kỳ nấc nghẹn hồi lâu mới nói mà chẳng rõ đầu đuôi: "... Chị nhanh về đi... bố đánh mẹ... Hu hu hu..."

"Đừng khóc nữa!" Duẫn Nhi nghe loáng thoáng tiếng cãi cọ phía bên kia đầu dây, thật là đau đầu: "Nhã Kỳ, bây giờ em quay vào phòng đi, bất kể họ cãi nhau như thế nào cũng đừng ra."

"... Nhưng em sợ..." Nhã Kỳ khóc òa lên: "Chị mau về đi!"

Phòng tắm xa hoa của nhà Xán Liệt bốn bề đều là gương, cô hết cách, nhìn vào vẻ mặt đã thỏa hiệp của mình trong gương.

"Được, chị sẽ về ngay... Em đừng sợ."

Từ phòng tắm đi ra, cô đã thấy anh mặc quần ngủ ngồi bên giường, cô coi như không có việc gì, bình thản lấy quần áo từ trong tủ ra mặc.

Vừa xỏ được một ống quần, anh đã lại gần cô. "Nếu bây giờ anh để em đi, có phải em nên nói điều gì đó không?" cằm anh đặt trên vai cô, ngón tay khẽ động, những chiếc cúc cô vừa cài đều bị tháo ra hết.

Cô quay người đẩy anh ra, "Em vội quay về để xem kịch vui thôi."

"Đi xem kịch vui không ai có biểu hiện như em cả" anh kéo tay cô: "Anh khuyên em, tốt nhất đừng nên làm chuyện gì ngốc nghếch."

"Sợ em bị thiệt hả? Đừng đùa nữa, Nhã Kỳ và mẹ cô ấy chỉ ném cho em một chút tiền cỏn con."

Duẫn Nhi đẩy mạnh anh ra, ngồi xuống mặc lại quần áo: "Còn nữa, khi phụng dưỡng cha mẹ, Phác An Đồng bảo sao thì anh nghe vậy, từ trước đến nay em chưa từng thấy ai ngốc như anh."

Xán Liệt chết lặng.

Cô đi xong giầy rồi đứng dậy, quay sang nói với người đang nằm nhắm mắt trên giường: "ý của em là, anh có gia đình, em cũng có, em nghĩ anh cũng hiểu mà. Đừng tức giận nữa. Bye bye!"

Cánh cửa phòng ngủ mở ra rồi nhẹ nhàng đóng lại, tiếng bước chân xa dần.

Anh chậm rãi mở mắt, lặng lẽ dán mắt vào trần nhà, rồi đột nhiên cười nhạt một tiếng, xách cái gối còn lưu lại chút hơi ấm của cô quẳng xuống giường. Kéo chăn nằm ngủ, lúc lâu sau, cái gối của anh cũng bị chung số phận.

Từ cửa đi vào có thể nghe thấy tiếng đổ vật rơi trong phòng khách, bà Tống cất giọng the thé, còn Tống Nghiệp Hàng thì gầm lên.

Nhã Kỳ đang đứng nép ở gần cửa, nghe thấy tiếng cô mở cửa bước vào thì nhìn cô với ánh mắt bất lực rồi lập tức chạy đến.

Cô vỗ về Nhã Kỳ, cô ấy lau nước mắt như đứa trẻ.

"Nhã Kỳ!" Bà Tống tóc tai bù xù, má trái vẫn còn in dấu tay, trông giống như bà điên vậy: "Nhã Kỳ, con ngốc đến mức mắt mù rồi sao? Bị người ta bán vẫn còn ngốc nghếch đếm tiền hộ người ta!"

"Bà im đi!" Duẫn Nhi bỗng quát to, bà Tống ngẩn ra.

"Thấy tôi chướng mắt thì cứ nhằm vào tôi đây này, bà đừng có ở đây mà nói bóng nói gió!" cô đẩy Nhã Kỳ lên lầu rồi bước đến trước mặt vợ chồng ông Tống, lạnh lùng hỏi: "Bố hai người đang cãi nhau về chuyện gì?"

Bà Tống định thần lại, cười nhạt: "Duẫn Nhi, mày vẫn còn mặt mũi mà hỏi nữa à!"

Tống Nghiệp Hàng châm điếu thuốc, bực tức rít một hơi rồi nói: "Nhã Kỳ nói... nó muốn đính hôn với Phiên Hoài. Duẫn Nhi, con có biết chuyện này không?"

Cô không ngờ Nhã Kỳ và Phiên Hoài lại tiến triển nhanh như vậy: "Con cũng vừa mới biết. Hồi chiều con gặp Nhã Kỳ ở nhà họ Phác, nó ở cùng với Phiên Hoài."

Bà Tống cất giọng the thé cắt ngang: "Sao mày lại đến đó? Mày đến nhà họ Phác làm gì?"

"Liên quan gì đến bà!" cô không hề khách sáo: "Bà nghĩ bà là ai? Tại sao tôi lại phải giải thích với bà?"

"Mày đi quyến rũ Xán Liệt phải không?" Bà Tống chỉ vào mặt cô, móng tay sắc nhọn hận một nỗi không thế đâm nát mặt cô: "mày là thứ đê tiện không có thể diện!"

Tống Nghiệp Hàng đột nhiên đứng dậy, bà Tống lùi một bước: "Ông làm cái gì vậy? Lại muốn tát tôi nữa chắc?!"

Mắt Tông Nghiệp Hàng hằn lên những tia máu, ông nhấn mạnh từng từ với vợ: "Bà câm miệng ngay cho tôi! Không được nói thêm với nó một lời nào nữa!"

"Tôi nói đều là sự thật! Nó giống hệt mẹ đẻ nó, nó là đồ đê tiện đi quyến rũ đàn ông!"

Tống Nghiệp Hàng nhào đến, nắm cổ áo của bà ta nhấc lên, tay đã nhấc lên cao nhưng rồi lại hạ xuống. Hai má ông co rúm lại, cắn chặt răng, không thể nói được câu nào.

"Đúng đấy, con gái giống mẹ," Duẫn Nhi đứng bên cạnh lạnh lùng nói: "Thế nên Nhã Kỳ mới chẳng có ai thèm để ý hết"

Bà Tống đẩy chồng ra, vung tay định cho cô một cái tát, cô nhanh nhẹn né về phía sau, bà Tống liền ngã xuống bàn uống trà, có lẽ là bị va vào ngực, bà ấy ôm ngực, từ từ quỳ xuống.

Nhã Kỳ từ trên tầng chạy nhào xuống đỡ mẹ đứng dậy, tức giận đẩy Duẫn Nhi ngã xuống sofa.

"Sớm có gan như thế còn khóc lóc cầu cứu chị làm gì?" cô đứng dậy, lạnh lùng nhìn Nhã Kỳ: "Bây giờ trước mặt mẹ em, hãy nói cho rõ là Xán Liệt không yêu em, hay là anh ta bị chị quyến rũ?"

"Đều không phải!" Nhã Kỳ lau nước mắt, lớn tiếng nói với bố: "Là do con không yêu anh ta, người con yêu là Phiên Hoài."

"Con điên rồi! Nhã Kỳ!" Bà Tống đẩy tay con gái ra, cuối cùng bà cũng khóc: "Phiên Hoài thì có cái gì? Không tiền, không địa vị. Phác gia sau này sẽ do Xán Liệt thừa kế. Thằng nhóc Phiên Hoài ấy thậm chí còn không phải là cháu chắt nhà họ Phác. Nhã Kỳ, con điên rồi!"

"Xán Liệt có tiền, có địa vị, có quyền thừa kế, nhưng anh ta không yêu con." Nhã Kỳ chăm chú nhìn Duẫn Nhi, chậm rãi nói: "Mẹ, con nhất định sẽ không giống mẹ, đi lấy một người không yêu mình."

Bà Tống kích động ôm mặt khóc. Tống Nghiệp Hàng cũng dần nguôi giận, nhìn người vợ đau khổ, mặt ông cũng tỏ ra áy náy.

Duẫn Nhi lặng lẽ cầm áo khoác đi ra ngoài.

Ở lại cái nhà đầy tiếng khóc lóc này để hòa giải hay không cũng chẳng liên quan gì đến cô.

Xán Liệt nói đúng, lúc này cô chạy đến, không phải là một việc ngốc nghếch sao?

Cô có thể giả vờ can đảm gọi bọn họ là "người nhà" trước mặt anh, nhưng cả thành phố G đều biết, cô "là sản phẩm ngoại tình", chẳng có chút quan hệ gì với nhà họ Tống.

Sự ra đời của cô là một vô lý, không đạo đức, không tiết hạnh, bị vứt bỏ... Cô cứ thế lớn lên cùng những từ ngữ tối tăm ấy, trên đời này chẳng có ai là "người nhà" của cô cả.

Người mà đáng lẽ yêu cô nhất, mang thai chín tháng mười ngày rồi sinh ra cô, từ lâu đã từ bỏ cô rồi, bà ta không hề do dự, trước giờ không quay đầu lại.

Cô sống ở nhà họ Tống cũng không rõ thân phận, lại bị người nhà họ Tống lừa gạt, giễu cợt, cho đến khi cô lên giường với Xán Liệt.

Từ khi lên gường với anh, cô không còn sợ hãi sự khinh bỉ của người nhà họ Tống, nhưng cũng hoàn toàn chôn vùi hy vọng của mình vào mối nhân duyên mỹ mãn.

Ai dám lấy người phụ nữ của Xán Liệt chứ? Cho dù đó chỉ là người mà hắn ngủ chung một lần rồi không cần đến nữa. Cũng chẳng ai muốn lấy một người phụ nữ từng trải và có xuất thân như vậy.

Cả cái tên hết thuốc chữa Hạo Vỹ người nhà họ Lưu cũng vì nể mặt Tống Nghiệp Hàng đã đưa ra phương án hợp tác mà phải miễn cưỡng nhận cô.

Cuộc đời cô còn dài, nhưng đã không thể ước mong tìm được một người tốt đế gửi gắm cả đời.

Nghĩ đến việc gửi gắm cả đời, khó có thể không nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị ấy.

Từng ngọn đèn đường lần lượt chạy qua. Sáng sớm, trên đường quốc lộ không một bóng người, chỉ có một chiếc xe đang chuyển bánh, cô nghĩ đến Xán Liệt, trong cơn gió đêm lạnh lẽo, cô bất lực tự cười mình nhớ lại.

Lúc này không có ai làm nền cho hai người, ngoài ánh sáng rợp đất trời, chỉ có anh và cô, hai người đang chìm đắm trong hạnh phúc ấm áp.

"Duẫn Nhi..." Anh nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô: "Mười năm hạnh phúc."

Trong quý này, sự tập trung của các ngôi sao nhân lễ kỷ niệm hai mươi năm Đài truyền hình là đều được mong đợi nhất.

Vì vậy, thông tin về tiểu công tử nhà họ Lưu vừa từ nước ngoài về được làm khách mời của Đài truyền hình đã truyền khắp thành phố, những người nghe được thông tin đều lập tức tìm đến, không chỉ có phóng viên mà còn có cả các thương nhân, chi ra rất nhiều tiền cho chi phí quảng cáo bình chọn.

Nhìn thấy nhà tài trợ ngày càng đông, Đài truyền hình bắt đầu nghĩ thêm một tiết mục, hôm đó nữ khách mời nào tham gia bốc thăm trúng thưởng, ngoài nhận được phần thưởng của đài, còn được nhảy một điệu với Lưu công tử.

Một Lưu công tử lịch lãm tuấn tú, nhẹ nhàng tinh tế được nhảy cùng anh ấy thì còn gì bằng!

Trên sân khấu, Hạo Nhiên đang trả lời các câu hỏi của MC một cách lịch sự và vui vẻ.

Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt anh thật nhẹ nhàng và ôn hòa, hình ảnh này khiến cô dần dần bị cuốn hút.

Chàng trai có nụ cười đẹp, đứng đắn, ấm áp lại đang thích cô, quả là điều đáng mừng.

Đã từng có quan hệ mờ ám với cái tên Xán Liệt đó suốt mười năm, cô không bao giờ nghĩ rằng cả đời này mình còn có thể yêu được một người đứng đắn lịch sự và ấm áp, ba từ đó thật xa vời đối với cô.

Nhưng... sự quyến rũ của tối hôm nay, những người được đi dưới ánh nắng mặt trời sẽ không bao giờ có thể cảm nhận được sự mê hoặc ấy.

Anh đã đến với cô mà không ai có thể thay thế được. Thật kỳ lạ.. Cô khẽ nhếch môi cười, trong hoàn cảnh này, tự nhiên cô lại nhớ đến Xán Liệt.

Bầu không khí trên sân khấu đang nóng lên khi Hạo Nhiên bốc thăm năm giải thưởng, trong đó sẽ có bốn tiểu thư chủ động công bố giải thưởng của mình đế đổi lấy cơ hội được nhảy với anh một lần.

Trên sân khấu, mọi người đang chen nhau bốc thăm. Giọng của MC vui mừng công bố: "Cuối cùng! Giải đặc biệt! Chúng tôi xin kính mời ông Phác Xán Liệt - Tổng Giám đốc Tập đoàn ZIC sẽ giúp chúng ta bốc thăm giải thưởng!"

Toàn khán phòng bỗng nhiên im lặng. Trong thành phố này, nghe ba chữ Phác Xán Liệt cũng đủ làm cho ai nấy đều cảm thấy choáng váng.

Tiếng huýt sáo và tiếng hoan hô khiến Duẫn Nhi cảm thấy tai cô như ù đi. Cô nhún vai nhìn lên sân khấu, thấy chàng trai mặc một bộ vest màu đen, áo sơ mi trắng, dáng đi ung dung, tự tin đã thu hút dược sự chú ý của tất cả mọi người.

Một người đàn ông như anh dường như sinh ra là để được sùng bái và phục tùng.

Trên tay MC là hộp giải thường, Xán Liệt ra hiệu MC đưa hộp bốc thăm đến, sau đó anh cầm micro, hơi cúi đầu, nhìn về một phía xa rồi mỉm cười nói: "Bạn nhảy của tôi là... Lâm Duẫn Nhi."

Vừa nói xong, tất cả các cô gái trong khán phòng đều tỏ thái độ khó chịu. MC định nhắc nhở anh một vài quy định, nhưng chưa kịp nói thì đã bị ngăn lại, không một ai dám có ý kiến với anh.

Đi theo những chùm tia sáng anh đã tìm được cô, ánh mắt mọi người lập tức tập trung vào trung tâm của chùm ánh sáng đó: một chiếc váy hồng và một mái tóc đen nhánh dưới ánh sáng trắng, xinh đẹp rạng rỡ làm rung động lòng người.

Cô ngồi im lặng trong sự ngạc nhiên của mọi người, vẻ đẹp của cô xuất phát từ tâm hồn mạnh mẽ mà không phải ai cũng có thể dễ dàng cảm nhận được.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip