Quang Quang thật ấm
Hạ Chi Quang luôn là người có khả năng lây lan năng lượng tích cực mọi lúc mọi nơi. Dù trong những lúc mệt mỏi nhất, anh cũng tìm ra cách để tạo ra tiếng cười và niềm vui cho những người xung quanh. Nhưng đối với Hoàng Tuấn Tiệp, mọi thứ lại không đơn giản như vậy.
Tuấn Tiệp luôn là người thích cô độc. Anh có cái nhìn khá tiêu cực về thế giới xung quanh, luôn cảm thấy như mọi thứ đều vô nghĩa và không đáng để cố gắng.
Sự bi quan của Tiệp đôi khi khiến anh cảm thấy như đang chìm vào một vòng xoáy không lối thoát, và mọi thử thách, dù là nhỏ nhặt, cũng trở thành gánh nặng quá lớn.
Cả hai cùng tham gia vào một dự án phim mới, và mặc dù công việc bận rộn, họ không thể tránh khỏi việc phải đối mặt với nhau mỗi ngày.
Hạ Chi Quang luôn tìm cách kéo Tiệp ra khỏi vũng bùn tiêu cực mà anh ấy đang tự tạo ra, nhưng những nỗ lực của anh thường xuyên gặp phải sự kháng cự.
Một buổi sáng, khi cả hai đang cùng nhau chuẩn bị cho buổi quay, Hạ Chi Quang không thể không nhận thấy vẻ mặt đăm chiêu của Tiệp. Cả đoàn làm phim đã đang hối hả, nhưng Tiệp vẫn ngồi một góc, ánh mắt xa xăm, như thể không hề để ý đến không khí sôi động xung quanh.
" Thầy Hoàng , anh ổn chứ?" Hạ Chi Quang bước đến, với nụ cười ấm áp đặc trưng của mình, ánh mắt lấp lánh như thể không bao giờ chịu thua trước một thử thách.
Tiệp không ngẩng lên, anh chỉ lắc đầu một cách mệt mỏi. "Mọi thứ thật nhàm chán ."
Hạ Chi Quang ngồi xuống bên cạnh, không hề cảm thấy thất vọng hay bỏ cuộc. " Anh không thể cứ thế này mãi. Anh có thể thay đổi mọi thứ, thầy Hoàng . Cứ thử nhìn mọi thứ theo một cách khác đi. Mỗi ngày đều có điều gì đó mới mẻ để khám phá!"
"Nhưng tôi không muốn khám phá nữa,tôi chỉ muốn mọi thứ kết thúc."
Những lời nói này như một cú đánh mạnh vào trái tim Hạ Chi Quang. Anh nhìn Tiệp lâu hơn một chút, rồi bất ngờ đứng dậy và bắt đầu nhảy lên một cách ngẫu hứng, như thể đang bày một màn trình diễn vui nhộn.
"Chúng ta có thể làm như thế này! Hãy cùng nhảy! Nếu anh không thể thấy vui, ít nhất hãy cùng tôi tạo ra một chút tiếng cười đi!" Hạ Chi Quang cười tươi, kéo Tiệp đứng dậy.
Tiệp không thể không nhìn Hạ Chi Quang. Mặc dù anh không muốn, nhưng ánh mắt lấp lánh và nụ cười của Quang làm anh không thể từ chối. Dù trong lòng có chút ngượng ngùng, Tiệp cuối cùng cũng đứng dậy và thử hòa mình vào động tác nhảy ngớ ngẩn của Quang.
Họ nhảy một lúc. Tiệp không biết tại sao mình lại làm vậy, nhưng khi nhìn vào mắt Quang, anh nhận ra rằng niềm vui mà anh tìm kiếm không phải là thứ có thể tìm thấy ở đâu ngoài chính mình. Cảm giác mệt mỏi dường như giảm bớt, và dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng tâm trạng của anh cũng tốt hơn một chút.
---
Vài ngày sau, trong một buổi quay, Tiệp đột ngột quay sang Hạ Chi Quang, không thể không thừa nhận: "Tôi không biết sao cậu luôn làm tôi cảm thấy như vậy. Cảm ơn cậu vì đã không bỏ cuộc với tôi."
Hạ Chi Quang cười toe toét, vỗ vai Tiệp một cái thật mạnh. "Đó là nhiệm vụ của tôi mà! Ai bảo tôi phải để người bạn của mình chìm trong bóng tối chứ? Hãy để tôi là ánh sáng dẫn đường cho anh!
Tiệp mỉm cười nhẹ nhàng. Anh nhận ra rằng đôi khi, niềm vui không đến từ những điều lớn lao, mà chỉ cần một chút thay đổi nhỏ, một nụ cười, hay đơn giản là việc cùng nhau chia sẻ một khoảnh khắc vui vẻ
Mặc dù Hạ Chi Quang luôn nỗ lực truyền tải năng lượng tích cực cho Hoàng Tuấn Tiệp, nhưng Tiệp vẫn không thể thoát khỏi những suy nghĩ tiêu cực đeo bám anh như một chiếc bóng không thể rũ bỏ.
Một buổi sáng, đoàn làm phim chuẩn bị quay một cảnh quan trọng. Tất cả mọi người đều hứng khởi, nhưng Tiệp lại lẩn tránh ánh mắt của tất cả. Hạ Chi Quang, như mọi khi, đến gần anh, nhưng lần này có điều gì đó khác biệt trong thái độ của Tiệp. Anh ấy không đáp lại nụ cười của Quang mà chỉ nhìn xa xăm, đôi mắt đầy u ám.
" Thầy Hoàng anh sao vậy?" Hạ Chi Quang hỏi, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy quan tâm.
Anh không biết phải nói thế nào nữa anh không muốn làm cậu nhóc này buồn " Không sao không sao"
Hạ Chi Quang cảm thấy đau lòng khi nghe những lời này. Cậu nhìn vào đôi mắt của anh , đôi mắt giờ đây trống rỗng, như thể không còn niềm tin vào bất cứ điều gì nữa. Quang Quang nắm lấy tay Tiểu Tiệp, cố gắng kéo anh ra khỏi bóng tối trong tâm trí.
" Anh đừng nghĩ vậy! Tôi biết anh không phải là người như thế! anh có thể làm được những điều tuyệt vời nếu anh chịu tin vào bản thân mình! Dù là trong công việc, trong cuộc sống, hay trong bất kỳ điều gì, tôi luôn tin vào anh" Quang nói với một sự kiên định mà chính bản thân anh cũng không nhận ra.
Tiệp giật tay ra khỏi sự nắm giữ của Quang, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết. "Đừng làm như tôi là một anh hùng trong câu chuyện của cậu, Quang. Tôi không cần những lời động viên sáo rỗng. Tôi chẳng có gì để tin vào nữa."
Quang đứng đó, ngẩn ngơ. Anh không thể ngờ được rằng những lời khích lệ của mình lại không có tác dụng. Hóa ra, Tiệp đã quá chìm đắm trong bóng tối của chính mình, đến mức không thể cảm nhận được bất kỳ ánh sáng nào nữa. Anh cảm thấy bất lực.
Trong suốt những ngày sau đó, Tiệp tiếp tục chìm trong trạng thái uể oải và bi quan. Anh không còn quan tâm đến việc hoàn thành công việc hay quay những cảnh quan trọng. Mỗi khi đoàn làm phim yêu cầu anh phải thể hiện cảm xúc, Tiệp chỉ làm theo một cách máy móc, thiếu sức sống. Anh dường như không còn thấy hứng thú với nghề nghiệp mà mình từng yêu thích.
Hạ Chi Quang cố gắng giúp đỡ Tiệp từng chút một, nhưng mọi cố gắng đều như giọt nước rơi vào đại dương. Quang cảm thấy mệt mỏi, không phải vì bản thân anh thiếu sức lực hay niềm tin, mà vì anh không biết làm sao để giúp Tiệp thấy được điều tốt đẹp trong cuộc sống.
Một buổi tối, khi cả hai đang ngồi ăn tối sau một ngày quay mệt mỏi, Tiệp bất ngờ nói với giọng lạnh lùng, gần như là không cảm xúc: "Quang, cậu chẳng bao giờ hiểu nổi đâu. Cậu lúc nào cũng vui vẻ, lúc nào cũng như một tia sáng, nhưng cậu không biết cuộc sống thật sự khó khăn như thế nào. Tôi đã thử hết mọi cách để cảm thấy tốt hơn, nhưng không có gì thay đổi cả. Đó là lý do tại sao tôi không còn hy vọng vào bất cứ điều gì."
Hạ Chi Quang nhìn vào Tiệp, cảm nhận được sự đau đớn trong lời nói của anh. Anh không biết phải làm gì để giúp Tiệp, nhưng một phần trong lòng Quang vẫn không bỏ cuộc. Anh quyết định rằng dù Tiệp có không thay đổi, anh sẽ không để người bạn của mình chìm sâu vào đêm tối đó một mình.
"Anh nói đúng, tôi không thể hiểu hết nỗi đau của anh. Nhưng tôi có thể ở bên anh tôi sẽ không bỏ cuộc. Tôi sẽ không để anh chìm trong bóng tối này, Tiểu Tiệp. Mọi thứ có thể khó khăn, nhưng tôi tin rằng nếu anh cho mình một cơ hội, anh sẽ thấy ánh sáng ở cuối con đường."
Tiệp im lặng, đôi mắt anh lại nhìn xuống bàn ăn. Anh không nói gì, nhưng dường như có một chút gì đó thay đổi trong ánh mắt anh. Đôi mắt không còn lạnh lẽo hoàn toàn, mà có chút gì đó yếu ớt, như thể một phần trong anh bắt đầu hé mở.
Để tiếp tục câu chuyện với một chiều sâu hơn, nơi Hoàng Tuấn Tiệp bắt đầu có những suy nghĩ tiêu cực đến mức nghĩ quẩn, tôi sẽ khai thác cảm xúc của anh một cách mạnh mẽ hơn, và mối quan hệ giữa anh và Hạ Chi Quang càng trở nên căng thẳng và đau đớn hơn.
Hoàng Tuấn Tiệp đã không còn là chính mình trong suốt một thời gian dài. Những nỗ lực của Hạ Chi Quang, dù không thiếu kiên nhẫn và tình cảm, nhưng đều trở nên vô nghĩa trong mắt Tiệp.
Anh cảm thấy mọi thứ trong cuộc sống dường như là một chuỗi dài những ngày tháng vô vọng. Dù có người ở bên cạnh, anh vẫn không thể thoát ra khỏi cái bóng tối trong tâm hồn mình.
Một buổi chiều, khi đoàn làm phim đang chuẩn bị quay, Tiệp ngồi một mình trong phòng, ánh mắt anh trống rỗng. Quang bước vào, nhận ra ngay vẻ mặt thất thần của Tiệp, và không thể không cảm thấy lo lắng.
"Tiệp, sao cậu lại ngồi đây một mình?" Quang hỏi, giọng anh đầy quan tâm.
Tiệp không nhìn Quang, mắt vẫn cứ nhìn chăm chú vào một điểm xa xăm. "Tôi không muốn làm gì nữa, Quang," anh nói, giọng lạnh tanh, như thể không còn chút cảm xúc nào. "Mọi thứ đều vô nghĩa. Cảnh quay này, bộ phim này, tất cả đều chẳng có ý nghĩa gì đối với tôi."
Quang Quang ngồi xuống cạnh Tiểu Tiệp, cố gắng bắt chuyện với anh, nhưng lần này, Tiệp đã hoàn toàn đóng cửa trái tim mìn
Quang Quang nắm lấy tay Tiệp, mong muốn anh cảm nhận được sự hiện diện của mình, nhưng Tiệp không hề phản ứng. Anh chỉ hạ thấp đầu, ánh mắt vô hồn, như thể đã rời bỏ mọi thứ xung quanh.
" Tiểu Tiệp, đừng nghĩ vậy. Tôi biết anh có thể vượt qua được. Đừng từ bỏ. Nếu anh cảm thấy mệt mỏi, tôi sẽ ở đây với anh"Quang nói, cố gắng kéo Tiệp ra khỏi vòng xoáy tăm tối của chính anh.
Tiệp rút tay mình ra khỏi sự nắm giữ của Quang, ánh mắt lạnh lẽo và giọng nói như dao cắt: "Cậu không hiểu đâu, Quang Quang "
Quang không nói gì, chỉ ngồi yên lặng, cố gắng không để nước mắt rơi. Nhưng trong lòng anh, một cơn sóng ngầm đang dâng lên. Quang có thể cảm nhận được sự đau đớn sâu thẳm trong Tiệp, và lần này, anh không thể chỉ đứng nhìn.
---
Cả đoàn làm phim tiếp tục công việc của mình, nhưng Tiệp ngày càng trở nên cô lập. Anh không tham gia vào bất kỳ hoạt động nào, và khi có mặt, thái độ của anh luôn u ám, thiếu sức sống. Quang cố gắng trò chuyện, cố gắng kéo Tiệp ra khỏi cái vũng bùn tâm lý, nhưng anh cảm thấy mình như đang nói với một bức tường vô hồn.
Buổi tối, sau khi kết thúc một ngày quay vất vả, Tiệp vẫn không về phòng mà lặng lẽ rời khỏi khu vực làm phim, đi lang thang trên những con phố vắng lặng. Quang tìm thấy anh ở một công viên vắng, ngồi một mình trên ghế đá. Tiệp không còn là người bạn mà Quang từng biết nữa.
Trong màn đêm ấy dường như cậu nhìn ra Tiểu Tiệp thật sự nghĩ quẩn có lẽ anh muốn kết thúc chuỗi ngày đầy sự sĩ nhục này họ bôi nhọ chửi bới anh khiến người thụ động lại càng thêm thu mình
Quang Quang đến gần, ngồi xuống bên cạnh anh. Lần này, không có lời khuyên hay động viên, chỉ có sự im lặng nặng nề.
"Tiểu Tiệp, anh... Anh thật sự .....
nghĩ quẩn sao?" Quang cuối cùng cũng lên tiếng, giọng anh thấp nhưng đầy đau đớn run rẩy không phát thành tiếng
Tiệp không trả lời, chỉ nhìn ra phía xa. Không khí lạnh giá của đêm khiến anh càng cảm thấy cô đơn và lạc lõng."Tôi ...."
Quang cúi đầu,anh không biết phải làm gì để cứu lấy Tiểu Tiệp. Sự bi quan của anh quá sâu, quá khó để thay đổi. Nhưng Quang Quang không thể bỏ cuộc. Dù Tiểu Tiệp có nói gì, dù có đi đến đâu, anh sẽ luôn ở bên cạnh , dù chỉ là một ánh sáng nhỏ nhoi trong màn đêm.
" Tiểu Tiệp, tôi không biết làm sao để giúp anh hết đau đớn. Nhưng tôi sẽ không để anh một mình. Anh có thể không tin tôi, nhưng tôi tin rằng anh có thể tìm lại ánh sáng trong mình."
Tiểu Tiệp nhìn Quang Quang lần đầu tiên trong nhiều ngày, ánh mắt anh đã có một chút gì đó lay động. Nhưng đó vẫn chỉ là sự yếu đuối, chứ không phải hy vọng. "Cảm ơn cậu, Quang. Nhưng tôi nghĩ mình không thể tiếp tục nữa."
Quang nhìn vào anh, không nói gì nữa. Anh biết rằng, dù Tiểu Tiệp có tiếp tục chìm trong bóng tối, anh sẽ không rời xa. Và dù trong những khoảnh khắc u ám như thế này, Quang Quang sẽ không bỏ cuộc. Anh vẫn sẽ là người bạn ở bên, dù Tiểu Tiệp có thể không nhận ra.
Đêm đã buông xuống, và trong không gian vắng lặng của thành phố, chỉ còn lại tiếng gió và những đợt sóng nhẹ của những suy nghĩ tiêu cực dập dờn trong tâm trí Hoàng Tuấn Tiệp. Anh vẫn ngồi đó, một mình trong công viên, những cảm xúc ứ đọng làm cho anh cảm thấy hoàn toàn trống rỗng. Không còn niềm tin vào bản thân, vào công việc, và nhất là vào cuộc sống.
Hạ Chi Quang đứng cách đó không xa, lặng lẽ quan sát Tiệp. Anh biết mình không thể thay đổi Tiệp ngay lập tức, nhưng anh cũng hiểu rằng việc cứ mãi khuyên răn, động viên Tiệp bằng những lời nói thì không thể chạm đến được trái tim anh lúc này. Quang biết, một sự im lặng thấu hiểu và một cái ôm có thể là cách duy nhất để Tiệp cảm nhận được sự an ủi mà anh không thể diễn đạt thành lời.
Anh bước đến gần Tiệp, ngồi xuống bên cạnh. Tiệp vẫn không quay lại, đôi mắt anh nhìn thẳng về phía trước, vô hồn. Quang Quang không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi cạnh anh. Không phải lúc này là thời điểm để nói nhiều nữa, Quang Quang biết điều đó. Nhưng sự hiện diện của anh, ít nhất, có thể mang lại một chút sự an ủi.
Một lúc sau, Quang Quang nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tiểu Tiệp. Không lời, chỉ là một cái chạm khẽ để cho Tiệp biết rằng anh không đơn độc. Và rồi, khi không thấy phản ứng, Quang Quang quyết định làm một điều mà anh cảm thấy là cần thiết nhất. Anh mở rộng cánh tay, ôm Tiểu Tiệp vào lòng.
Vốn dĩ Tiểu Tiệp rất ít khi cho phép người khác xâm nhập vào không gian riêng của mình, nhưng lần này, anh không phản kháng. Dường như mọi thứ trong cơ thể anh đều mệt mỏi, không còn sức để chống cự nữa. Cái ôm của Quang Quang không phải là sự mạnh mẽ, không phải là sự thúc giục, mà là sự nhẹ nhàng, ấm áp, đầy sự thấu hiểu. Quang không cần nói gì, chỉ cần ở đó, lắng nghe sự im lặng của anh.
Anh cảm thấy một cảm giác ấm áp lan tỏa trong người, dường như anh đã lâu lắm không cảm nhận được sự an toàn, sự yên bình đến vậy. Cái ôm không lời của Quang Quang khiến anh cảm thấy như mình đã được thấu hiểu, dù anh không thể hiểu rõ chính bản thân mình lúc này.
"Anh không cần phải nói gì đâu," Quang Quang thì thầm nhẹ bên tai Tiệp. "Anh không phải một mình. Dù anh cảm thấy thế nào, tôi vẫn ở đây."
Tiệp nhắm mắt lại, nỗi đau trong anh dường như lắng xuống một chút. Anh không nói gì, nhưng trong khoảnh khắc đó, một phần trong anh bắt đầu cảm nhận được sự ấm áp, sự an ủi, dù chỉ là nhỏ nhoi.
Cái ôm ấy không thay đổi được quá khứ, nhưng có lẽ, nó đã làm cho Tiệp cảm thấy có một chút gì đó để nắm giữ, dù chỉ là trong giây phút này.
Anh chậm rãi quay lại, đối diện với Quang, ánh mắt của Tiệp giờ đây không còn là sự trống rỗng như trước. Mắt anh có phần ươn ướt, nhưng không phải vì yếu đuối.
Đó là cảm giác của một người nhận ra rằng, có thể, anh vẫn còn khả năng cảm nhận tình cảm, cảm nhận sự quan tâm từ người khác.
"Cảm ơn cậu, Quang" Tiểu Tiệp nói, giọng anh nhẹ, như thể lần đầu tiên sau rất lâu, anh nói ra một lời cảm ơn chân thành. "Cậu... cậu đã cho tôi một cái ôm mà tôi chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ cần. Nhưng giờ thì tôi hiểu, đôi khi, cái ôm là tất cả những gì chúng ta cần."
Quang mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt anh sáng lên. "Chỉ cần anh hiểu, Tiểu Tiệp. Tôi không cần gì hơn. Chỉ cần anh không cảm thấy cô đơn trong cuộc sống này. Em sẽ luôn ở đây với anh với tư cách là người yêu thương anh nhất được chứ?"
" Anh sợ cuối cùng mình sẽ tổn thương em Quang Quang à"
Tiệp nhìn vào Quang, đôi mắt anh đã có chút gì đó ấm áp, dù vẫn còn phần nào bóng tối. Nhưng ít nhất, đó là một bước đi đầu tiên. Anh cảm thấy một chút gì đó đang thay đổi, dù chỉ là một phần nhỏ trong lòng.
" Không sao chỉ cần anh không sao là tốt rồi"
Xưng hô thay đổi chứng tỏ quan hệ của họ cũng thay đổi
---
Vài ngày sau đó, Tiểu Tiệp bắt đầu tham gia lại vào công việc. Anh không thay đổi ngay lập tức, nhưng ít nhất anh không còn tránh né mọi thứ. Những cuộc trò chuyện với Quang Quang trở nên dễ dàng hơn, và mặc dù đôi lúc Tiểu Tiệp vẫn cảm thấy mệt mỏi và chán nản, anh không còn cảm thấy như một kẻ đơn độc nữa.
Cái ôm đó, dù chỉ là một hành động nhỏ, đã trở thành một điểm tựa quan trọng trong hành trình chữa lành của Tiệp. Và với Quang, đó là niềm hy vọng rằng tình bạn, sự kiên nhẫn và sự hiện diện có thể giúp một người tìm lại chính mình.
---
Hết.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip