Chương 7: Ghoul Play
Thanh niên độc nhãn trước sau như hai người khác nhau.
——————————
Kéo mí mắt trái lên, kính áp tròng đen với con ngươi đỏ bị đẩy vào mắt, sau đó bút kẻ mắt đỏ đảo qua mí mắt, vẽ nên hoa văn nứt nẻ diễm lệ.
Cảm giác lành lạnh do ngòi bút mang đến làm Kaneki Ken không quá thoải mái mà nhắm mắt lại.
"Được rồi, như yêu cầu của cậu, chỉ vẽ một mắt thôi, nhỡ kỹ đừng dụi mắt trái, nếu không sẽ lem đấy."
Vị thợ trang điểm nam bị mấy cô đại tiểu thư vung tiền mời tới lộ ra nụ cười đại công cáo thành.
Lúc đang định buông bút kẻ mắt để gọi người tiếp theo, anh ta bỗng nhiên sửng sốt, trong mặt gương trang điểm đối diện, thanh niên tóc đen mở mắt ra. "Kakugan" như được phóng thích, hoa văn đẫm màu máu lan ra, bề ngoài độc nhãn "Ghoul" có lực trùng kích mạnh mẽ mà những người khác không có.
Duy mỹ, tàn khốc, biến vẻ ngoài của một sinh viên bình thường thành bộ dáng thiện ác cực đoan, trong nháy mắt khiến cậu trở nên chói mắt đến không tưởng tượng nổi.
Cảm giác thất thần chỉ duy trì có vài giây, thuận theo biểu tình ôn thuần vô hại của Kaneki Ken, khí thế nguy hiểm làm cho người khác rùng mình rút đi. Vị thợ trang điểm kia nuốt một ngụm nước bọt, mãi đến khi Kaneki Ken trịnh trọng mà nói một câu "Cảm ơn" rồi rời đi, đôi tay đang thu xếp đồ trang điểm của anh ta còn đang run nhẹ.
Còn chưa đến địa điểm hoạt động, Kaneki Ken đã bị Nagachika Hideyoshi chạy từ phía sau chộp lại, cười to nói: "Kaneki! Nhanh cho tớ xem hóa trang của lớp cậu nào!"
Kaneki Ken theo phản xạ mà cứng đờ người, chậm chạp không cử động.
"Hide, đừng nhìn tớ..."
Bả vai bị cưỡng ép quay ra sau, Kaneki Ken che con mắt trái, dù biết như vậy sẽ làm hư lớp hóa trang, cậu cũng không muốn cho Nagachika Hideyoshi thấy bản thân xấu xí như vậy. Nagachika Hideyoshi cảm nhận được sự kháng cự mạnh mẽ của bạn thân, trong lòng cả kinh, khó hiểu nói: "Kaneki... làm sao vậy? Dù cho cậu có biến thành dạng gì, tớ cũng sẽ không ghét bỏ cậu."
Lời nói chân thành tha thiết đến tận đáy lòng, như một tia sáng mặt trời chiếu vào thế giới u ám, chói mắt đến mức khiến cho linh hồn chỉ có thể trốn ở góc phòng cảm thấy hổ thẹn.
Đây là Hide, là bạn chí cốt của cậu.
Kaneki Ken cảm giác mình có thể thử tin một lần, rằng thế giới này đã bắt đầu lại.
Ngay trước mắt Nagachika Hideyoshi, thanh niên tóc đen bỏ tay ra khỏi khuôn mặt, lộ ra mắt trái khác màu. Củng mạc là màu đen, giác mạc thì là một mảng đỏ tươi, tơ máu trong mắt phảng phất như đang lan tràn ra mí mắt. Nagachika Hideyoshi nhìn thẳng "diện mạo mới" của cậu nửa ngày, sảng khoái nói: "Không cần phải che, nhìn cậu so với bình thường đẹp trai hơn nhiều."
Kaneki Ken cong khóe môi, nghẹn giọng nói: "Hide, về sau mà thấy người nào có đôi mắt như thế này, lập tức bỏ chạy."
Nagachika Hideyoshi sinh lòng hiếu kỳ: "Vì sao?"
"Bạn cùng lớp lấy được tình báo từ một Thanh tra viên của CCG, đây..." cậu chỉ chỉ mắt trái của mình, ý tứ không rõ ràng nói: "Là mắt của Ghoul."
Kết thúc đề tài về Ghoul, Kaneki Ken phất tay tạm biệt Nagachika Hideyoshi, bước vào phòng học.
Nagachika Hideyoshi không lập tức rời đi, mà ngây người nhìn chàm chằm cánh cửa phòng học đã đóng lại. Mặc dù nhìn qua trông có vẻ tùy tiện cẩu thả, thực tế rằng cậu ta suy xét vấn đề cực kỳ tinh tế tỉ mỉ, "Kaneki bắt đầu trở nên khác thường từ khi nhập học, chẳng lẽ trong thời gian này, cậu ấy thấy được Ghoul?"
Không đúng, Kaneki rõ ràng lo lắng cho cậu còn hơn cả bản thân mình.
Nagachika Hideyoshi cân nhắc không ra một vấn đề kia, chỉ có thể tăng mạnh cảnh giác vào mấy ngày này, không về nhà một mình nữa.
Mỗi lớp cùng câu lạc bộ đều mất mấy giờ để chuẩn bị cho lễ hội trường, đến 8 giờ đúng vào buổi sáng, lễ hội trường chính thức bắt đầu, sân trường Todai triệt để náo nhiệt lên. Oshitari Yuushi cầm vé vào cửa, đầy hứng thú mà liên hệ mấy người bạn thân ở Todai.
Tuyển thủ chính thức ngày xưa của Hyotei nhao nhao hướng về cùng một điểm, trao đổi cho nhau nụ cười ăn ý.
Oshitari Yuushi đẩy kính mắt một cái, hoài niệm nói: "Đã lâu không gặp."
Atobe Keigo tranh thủ thời gian đi ra hừ cười một tiếng, đâm chọt nói: "Ôi chao, cậu còn biết về nước thăm tụi này cơ?"
Oshitari Yuushi nhấc tay đầu hàng, "Tí tớ khao ăn, trước hết để tớ đi xem Ken một chút."
Khi cái đám người này cười cười nói nói đi đến trước địa điểm tổ chức Ghoul Play, trong lúc nhất thời đã hấp dẫn ánh mắt của biết bao cô gái, vô hình trung giúp lớp của Kaneki Ken tăng thêm khách. Tiết mục của lớp A Khoa Quốc văn năm nhất được chuẩn bị ổn thỏa, các loại "thịt người" và "xương cốt" được trưng bày trong đĩa, đồ ăn mô phỏng nhãn cầu cùng với nĩa bạc làm cho người xem dựng tóc gáy.
Bởi vì bề ngoài không tính là xuất sắc, Kaneki Ken may mắn tránh được việc trở thành "nhân vật chủ chốt", không đứng ở cửa đón khách, người tiếp đãi Oshitari Yuushi là Ủy viên Thể dục của lớp, Yoshida Yamato.
Yoshida Yamato bày ra một thái độ thân sĩ, ưu nhã nói: "Hoan nghênh mọi người đến với 'Ghoul Play'."
Oshitari Yuushi nhìn đôi mắt đặc biệt kia một chút, có chút ngạc nhiên, bất quá Atobe Keigo càng xem càng nhíu mày, không vui nói: "Ai đồng ý cho các cậu hóa trang thành thế này?"
Thấy Hội trưởng Hội học sinh lên tiếng, Yoshida Yamato lúng túng nói: "Là lớp trưởng của lớp bọn em... hơn nữa Hội học sinh cũng đã phê chuẩn đơn xin của bọn em."
Sắc mặt Atobe Keigo biến thành màu đen, nghe là biết đây là do Tsukiyama Shuu cố ý không báo cáo cho hắn.
Oshitari Yuushi chỉ lo Atobe Keigo phá hủy tiết mục của lớp Kaneki Ken, đúng lúc cắt ngang cơn giận của Atobe Keigo, hắn cười híp mắt xông đến chỗ Kaneki Ken đang bưng khay mà hô: "Ken, anh và Atobe tới cổ vũ em này."
Ootori Choutarou cũng ôn nhuận mà nhỏ giọng nói: "Kaneki-kun, Fujji Shusuke tí nữa cũng sẽ tới."
Kaneki Ken ngạc nhiên nhìn sang, "Độc nhãn" đặc thù bại lộ trước mắt mọi người.
Atobe Keigo nâng trán, "Cái thể loại hóa trang không hoa lệ gì đây, tôi nhớ 'Ghoul' đâu có loại mắt này đâu."
Atobe Keigo chơi với Oshitari Yuushi từ nhỏ, tự nhiên cũng sẽ biết Kaneki Ken, người đến ở nhà Oshitari từ sau năm cấp hai. Kaneki Ken cười khan một tiếng, đã quen với thói kén chọn của Đại thiếu gia nhà Atobe, đi tới nói: "Atobe-niisan, em chỉ là cảm thấy một con mắt khá là đẹp."
Người thường thì không rõ ràng bộ dạng cụ thể của Ghoul, Atobe lại có thể liếc mắt là nhìn ra đám nhóc này đang mô phỏng theo Ghoul chân chính, tất nhiên đây là nhờ vào bối cảnh gia đình hùng mạnh.
Đáng tiếc Atobe không biết, Đọc nhãn Ghoul chính là loại quý hiếm nhất.
Chiêu đãi hết đám bạn của anh mình, Kaneki Ken xoa mồ hôi đầu, sau đó nghe Mitsui Naoka cảm thán nói: "Không hổi là cựu Hoytei Host Club, vẫn lồng lộn như trước."
Đầu Kaneki Ken hiện lên mấy vệt đen, "Nói như thế không quá tôn trọng rồi."
Mitsui Naoka như đột nhiên nghĩ tới cái gì, lắc đầu nói: "Không đúng, còn có kẻ khác lồng lộn hơn."
Một nữ sinh đứng bên cạnh không nhịn được tiếp lời: "Ai?"
"Tsukiyama Shuu."
Mitsui Naoka bày ra bộ mặt "trừ hắn ra thì không còn ai khác" cùng với dáng vẻ đau trứng mà nói ra đáp án.
Đề cập đến Tsukiyama Shuu, trong đầu Kaneki Ken lại hiện ra hình ảnh Kẻ Sành Ăn biến thái mang mang mặt nạ hình trăng lưỡi liềm, đồng ý nói: "Về phương diện này thì Atobe kém hơn hắn thật."
"Ồ, Kaneki biết Tsukiyama Shuu sao?" Mitsui Naoka kinh ngạc nhìn sang, Kaneki Ken thề thốt phủ nhận: "Tớ không biết vị tiền bối kia, chỉ thấy một lần lúc ở trường thôi."
Mitsui Naoka không có hỏi tiếp, suy nghĩ gì đó mà liếc mắt nhìn cậu.
Kaneki Ken đổ mồ hôi lạnh.
Sau đó lời báo trước của Ootori Choutarou cũng đến, qua nửa giờ, Fuji Shusuke mang theo bạn từ Seishun Gakuen của anh ta tới. Không khí náo nhiệt cũng lây sang Kaneki Ken vốn luôn cô tịch, kỹ năng trò chuyện trúc trắc cũng chậm rãi trở nên thuần thục, Kaneki Ken thành công tăng thêm vài dãy số trên điện thoại của mình.
Lễ hội trường kéo dài ba ngày, cho nên khi buổi tối của ngày đầu tiên sắp tới, người trong lớp đều loạn lên hết.
"Mặt nạ, mặt nạ!"
"OMG, trang phục, lễ phục của tôi đâu?"
"Lớp trưởng Mitsui, nhanh, nhanh!"
Các nam nữ sinh từng người chạy về hướng phòng trang điểm và phòng thay đồ, Kaneki Ken định lặng lẽ lui lại, lại bị Mitsui Naoka túm cổ tiến vào từ cửa.
"Cậu muốn đi đâu, bạn học Kaneki lâm trận bỏ chạy?" Đôi mắt mang kính áp tròng của Mitsui Naoka liếc một cái, phát hiện Kaneki Ken cười khổ không động đậy, kinh ngạc nói: "Mặt nạ của cậu đâu?"
Kaneki Ken đuối lý nói: "Ờ... tớ 'quên' đi lấy rồi."
Vừa lúc đó, loa phát thanh vang lên: "Các bạn học, các vị khách tham quan tôn kính, vũ hội mặt nạ sẽ bắt đầu sau 40 phút nữa."
"Còn 40 phút..." Mitsui Naoka nhanh chóng lao lấy điện thoại, bấm số gọi: "Quản gia, gửi tài xế lái xe đến cổng trường, chở bạn học của tôi đi Quận 4." Để điện thoại xuống, cô thành khẩn nói với Kaneki Ken: "Làm phiền cậu đi một đoạn đường rồi, xin đừng nói với bọn họ địa chỉ của của hàng mặt nạ, tớ sợ liên lụy tới Uta-san."
"Ừ."
Lòng Kaneki Ken mềm nhũn, nuốt xuống lời cự tuyệt phải đến cửa hàng mặt nạ một lần nữa.
Nói cho cùng Mitsui Naoka cũng vì muốn tốt cho cậu, nếu như là cái mặt nạ kia, nó hoàn toàn có thể giúp cậu đạt được một lượng chú ý đặc thù ở vũ hội mặt nạ.
Quận 4 vào ban đêm từ trước tới nay không phải là một địa phương an toàn, Kaneki Ken băng băng chạy trong hẻm nhỏ nguy hiểm mà u ám, bỏ ngoài tai những tiếng kêu thảm thiết ở vài nơi. Trong cảnh tượng mờ tối, "Kakugan" giúp cậu bảo đảm rằng mình sẽ không bị coi là người thường mà gặp phải công kích.
Đẩy ra cánh cửa của Hysy ArtMark Studio, Kaneki Ken thở hồng hộc bước vào.
Con mắt của cậu lập tức làm Uta ngẩn ra.
"Mắt của em..."
"Cái này? Đây là kính áp tròng, lớp của em lấy Ghoul làm chủ đề cho lễ hội trường." Kaneki Ken nhanh chóng tiếp lời, bởi vì không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cậu lộ ra một tia lo âu, "Uta-san, buổi tối có vũ hội mặt nạ, xin hỏi mặt nạ của em đã xong chưa?"
Khóe miệng Uta giật một cái, cảm thấy sáng kiến của nhân loại thật khác người.
Bản thân mình lấy cớ là xăm mắt ngụy trang nhân loại, nhân loại lại thẳng thắn dùng kính áp tròng ngụy trang Ghoul!
Anh ta không vì lời thúc giục của Kaneki Ken mà tăng tốc độ, chậm rãi đi tới cái bàn gần đó, kéo ngăn kéo ra, đem ra một cái mặt nạ được đặt trong hộp nhung đen.
Mặt nạ màu đen, hàm răng tuyết trắng hình thành một nụ cười dữ tợn, mà bịt một mắt... vừa vặn hợp với hình tượng Ghoul hôm nay của Kaneki Ken.
Uta nhìn mặt nạ cùng người 3 giây đồng hồ, nói rằng: "Kaneki-ken, em có thể đeo vào cho anh xem một chút không?"
Kaneki Ken thầm nhíu mày trong lòng, trước kia Uta không có đề cập yêu cầu này với cậu. Nhưng thời gian cấp bách, cậu liền thuần thục đem mặt nạ đeo lên mặt, cài chắc dây nịt, cuối cùng lưu loát đem khóa kéo giữa răng đóng kín, một Độc nhãn Ghoul đủ để đánh tráo hàng thật liền tươi sống xuất hiện trên thế giới này.
Uta thở dài nói: "Hoàn toàn khác với hình tượng của Kaneki-kun."
"Xin lỗi, em phải đi trước."
Kaenki Ken áy náy cười, ngay lúc cậu sắp rời cửa, Uta nhẹ giọng nói: "Buổi tối có chút lạnh, em cầm cái áo khoác này rồi đi."
Nói xong, Uta đem cái áo khoác màu xám lạnh đặt trên ghế đưa cho Kaneki Ken.
Con mắt trái để lộ ra của Kaneki Ken khẽ nhúc nhích, hiểu được ý tốt của Uta, áo khoác có mùi của Ghoul, thêm vào "Kakugan" mà chỉ Ghoul mới có, cậu biết mình sẽ rời Quận 4 cực kỳ an toàn.
"Cảm ơn Uta-san, lần sau gặp em sẽ trả."
Kaneki Ken cảm kích phủ áo khoác của anh ta lên người, nhanh chóng rời khỏi tiệm mặt nạ.
Sau khi cậu đi, Uta lấy một con mắt từ trong cái chén nhỏ bên cạnh, ném vào trong miệng nhai. Nhớ lại nhất cử nhất động của Kaneki Ken, anh ta bỗng nhiên hoang mang: "Cậu ta thực sự không biết gì à, sao mình lại có cảm giác cậu ta tựa hồ biết gì đó?"
Ngồi vào bàn điêu khắc, Uta định bắt tay vào xử lý một cái mặt nạ bán thành phẩm, lại tìm không thấy dao điêu khắc của mình.
"Thật xui xẻo, lại phải đặt một cây dao mới rồi, hy vọng Itori đừng nói mình phá của." Uta nhai nhai món ngon trong miệng, đứng dậy tìm một con dao quinque dự bị trong kho hàng, bắt đầu gia công cho cái mắt nạ hình xương trên tay, Ai bảo cái mặt nạ này làm từ xương của Ghoul, mà công cụ có thể điêu khắc được xương Ghoul, tự nhiên là chỉ có quinque cùng kagune thôi.
——————————
✪ Chuyên mục đồng nhân — nguyên tác — hiện thực:
— Chương này không có gì quá đặc biệt, chỉ là để cái hình cấu tạo của mặt nạ Kaneki cho vui thôi :))))))
Ảnh cắt từ Tokyo Ghoul: zakki trang 72
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip