Chương 2
"Cậu...là thứ gì vậy?" Một thanh niên tóc nâu lên tiếng hỏi. Có trời mới biết hiện tại bầu không khí ngột ngạt hiện giờ đều là do cô bạn tóc hồng này gây ra. Một tốc độ nhanh tới mức có thể đuổi kịp chiếc xe buýt đang muốn chạy hết ga há là có bình thường.
"Cậu mới là thứ gì á" Sakura đanh đá đáp lại. Sau đó cô như lại cảm thấy có gì không đúng lắm mới bồi thêm
"Ngoài kia là thứ gì vậy?"
"Tôi không biết, vốn là đang ngồi trong lớp học, sau đó thì nghe được những âm thanh kì quái rồi cuối cùng liền như bây giờ" Tóc màu hạt dẻ đáp.
Sakura hơi nhìn qua, đó là một cô gái mặc sơ mi và váy ngắn, có thể thấy rõ sự tương đồng ở trang phục của mọi người ở đây, sau đó cô lại nhìn ống thép dài rướm máu mà cô ấy đang cầm.
"Bọn chúng liền như vậy ăn thịt người" Một người khác nói
Người này vừa nói xong, bầu không khí lập tức muốn hỏng, Sakura nghe được một vài tiếng khóc nhỏ, nhìn được từng người run lên trong sợ hãi, rồi cúi gằm mặt vì tuyệt vọng.
"Các em đừng khóc, đối với tình huống này thay vì sợ hãi chúng ta vẫn lên nghĩ cách để sống sót thì hơn" Một người đàn ông cao gầy mặc vét sọc đứng lên, nhìn bộ dáng hẳn là giáo sư của các học sinh ở đây. Rồi ông ta đi về phía trước, sau đó dừng lại bên cạnh một cô gái tóc tím đang lau kiếm
"Em là thủ lĩnh sao Busujima-san?"
"Không có ai là thủ lĩnh cả" Cô gái nhàn nhạt đáp lời "Chúng tôi sống sót được là nhờ tinh thần đồng đội"
Sakura lặng lẽ quan sát.Người đàn ông kia trầm giọng xuống, như thể là đang dạy bảo học sinh của mình, cô thấy ánh mắt hắn sâu kín lóe lên một tia sáng rồi rất nhanh chóng dấu lẹm nó đi, nếu không nhìn kĩ sẽ không thấy được. Khóe môi hắn khẽ kéo lên rồi nói
"Vậy là không tốt rồi. Muốn sống sót, chúng ta phải cần một người thủ lĩnh. Người có thể giải quyết mọi việc"
Busujima cùng mọi người im lặng. Thế nhưng người đàn ông đó cũng không thất vọng, hắn ta chỉ hơi híp mắt, cười nhạt, và quay về chỗ
"Cậu sẽ hối hận" Hạt dẻ nói với tóc nâu nhưng đôi mắt lại hướng về phía cô
"Hối hận khi cứu ông ta"
Sakura nhướn mày, cô có thể cảm nhận rõ được địch ý của hạt dẻ đối với người đàn ông kia, và dường như mọi người ở đây đều có thái độ không tốt với hắn.
"Tôi là Rei Miyamoto" Hạt dẻ cất tiếng, sau đó gật đầu với Sakura một cái như làm quen
"Haruno Sakura"
"Mà này, cậu là học sinh trường chúng tôi sao, tôi thấy cậu mặc đồng phục như hình như tôi chưa gặp qua cậu bao giờ". Một thanh niên dáng người mập mạp hỏi
Lúc này Sakura mới để ý thấy chính mình cũng đang mặc áo sơ mi và váy ngắn. Trong lòng nhiều hơn sự tò mà và nổi giận. Cô đã bị thay đồ từ khi nào vậy
"Có lẽ em ấy là học sinh chuyển trường, sáng nay cô có nghe loáng thoáng thầy Yamaguchi nói như thế" Người phụ nữ đang lái xe nói
"Thu ngay cái vẻ mặt háo sắc của cậu lại đi Kohta Hirano, đây không phải là lúc để cậu bộc lộ ra cái khuôn mặt đáng ghê tởm đó đâu" Tóc hồng lên tiếng
"Tôi là Saya Takagi"
"Tôi là Takasi Komuro, rất vui được làm quen" Tóc nâu nói
"Tôi là Saeko Busujima, tôi rất ấn tượng với tốc độ của cậu" Busujima không hề che dấu sự tán dương của mình với cô bạn trước mắt
"cảm ơn" Sakura hơi híp mắt
"Cô là Shizuka Marikawa, giáo viên y tế" Người phụ nữ cũng vui vẻ lên tiếng.
Dưới bầu không khí đang dần dần tốt lên, một giọng nói có như không phá nát khoảng thời gian yên bình ngắn ngủi này của đoàn xe
"Nghe này! Cứ đi như thế này thì không giải quyết được gì cả"
"Đầu tiên tại sao chúng tôi phải nghe theo lời các cậu rồi ngồi đây làm quen vớ vấn với cái người vừa phá cửa sổ xe chứ, lỡ như đám zombia vây quanh xe thì sao"
"Tiếp theo sao chúng ta không tìm đại một nơi nào đó để trú chẳng hạn như cửa hàng tiện lời ban nãy, các người đã tự ý quay lại thành phố mà không hỏi chúng tô..."
Cậu bạn kia chưa nói xong thì tí nữa đã té, Sakura đang ngồi trên ghế vì xe đột ngột dừng nên cũng theo quán tính mà đổ về phía trước
"Mẹ nó cô lái xe kiểu gì vậy hả" Có người không chịu nổi liền lên tiếng chửi
"Đủ rồi đấy, cứ cãi nhau như thế thì tôi làm sao tập trung lái xe cho được" Cô Shizuka bực mình hét lên
"Bọn họ là cứu cậu lên đây nha, cậu nhưng có thể đi xuống nha" Sakura ngả ngớn nói, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo vô cùng. Ở thế giới này không có người quen, cô cũng chẳng cần phải ngụy trang gì nữa, thoải mái bộc lộ "suy nghĩ nhân cách thứ hai" ra. (Hoa: bạn nào hay xem naruto sẽ biết được cô nàng Sakura này hay kiểu nói một đằng, suy nghĩ một nẻo, cho nên ở đây cái suy nghĩ một nẻo kia mình viết thành "suy nghĩ của nhân cách thứ hai" cho hợp với tính cách của nhân vật chứ không phải OOC đâu nhá ^^)
"Tôi..." Thanh niên ấp úng nói
"Vậy giờ cậu muốn làm gì?" Saeko hỏi như thể đang cấp cho thanh niên một cái bậc thang, cậu ta không ngần ngại chỉ thẳng vào mặt Takashi
"Tôi không thể...không thể chịu được cái thằng này" Mày Takashi nhíu lại thật chặt, Saya ngăn lại Kohta đang chuẩn bị động, Rei tay nắm chặt ống thép dài
"Tôi đã nói gì với cậu sao" Takashi đứng lên giáp mặt với thanh niên, khó chịu nói
"Thằng này..." Thanh niên cũng chẳng thèm trả lời, tay siết chặt thành nắm đấm lao đến nhằm đánh vào mặt Takashi, nhưng chưa để cậu ta tiếp xúc với Takashi, Sakura đã đứng lên, ngăn lại Rei đang chuẩn bị quật ống thép lên người thanh niên kia, sau đó nhấc chân, đạp thẳng vào bụng của thanh niên khiến cậu ta bay đến cuối xe buýt, lưng đập mạnh vào xe, sau đó nôn ra một miệng nước.
"Cậu ta..." mọi người không nghĩ Sakura sẽ động thủ, còn động thủ một cách hung dữ như thế bởi suy cho cùng bởi vì cô cũng chẳng thân quen với Takashi cho lắm
Như nhận thấy được ánh mắt tò mò của mọi người, Sakura nhún nhún vai nói
"Tôi chỉ đơn giản là ghét nhất loại người này mà thôi"
Mẹ nó, vòng sáng đưa được bà ra khỏi đây, cậu ta bị đánh mà bị làm sao thì ai đưa bà về
Nghĩ là vậy nhưng thực chất lúc nhìn thanh niên kia, Sakura lại nhớ đến Naruto và Natsu, hay đúng hơn là nhớ về những mặt xấu của họ. Bọn họ cùng cậu ta đều đần độn, xốc nổi lại hay đụng nắm đấm nhưng chung quy Naruto và Natsu đều sẽ không bao giờ mà vô cớ gây sự cũng như là làm ra những hành động vô cùng hèn hạ đó
"đánh hay lắm" Người đàn ông đó vỗ tay, thản nhiên bước qua người của thanh niên kia, Sakura thấy vậy lại càng không tin tưởng nhân phẩm của hắn ta
"Tinh thần đồng đội tốt lắm, Komuro-kun, Miyamoto-san, Haruno-san"
Sắc mặt của Rei theo mắt thường có thể thấy đang dần tối lại
"Tuy nhiên cuộc cãi cọ đó có thể giải quyết theo cách mà thầy đã nói. Ừm, chúng ta rất cần một người thủ lĩnh. Em có hiểu không?" Người đàn ông nhấc kính
"Và chỉ có duy nhất một người có thể làm được điều đó?" Saya tiếp lời ông ta
"Đúng vậy Takagi-san. Thầy là lão sư, còn các em chỉ là học sinh, vậy cũng đủ nói lên là ai đạt tiểu chuẩn rồi chứ"
"Nếu là thủ lĩnh, tôi sẽ ngăn chặn các mối bất hòa, các em thấy sao?" Sau đó ông ta quay người, điệu bộ như vừa hoàn thành xong một bài diễn thuyết và chỉ chờ trực một tràng pháo tay. Và quả nhiên, những học sinh không thuộc nhóm Takashi liền đứng lên mà vỗ tay một tràng nồng rượm
"Và rồi, nếu theo số đông, thì tôi, sẽ là thủ lĩnh" Và cuối cùng hắn ta tuyên bố, bản thân đã chiến thắng.
Sakura khoanh tay đứng nhìn, nói tên này bình thường thì có cho tiền cô cũng sẽ không tin. Rei khi này đã cúi gắm mặt xuống, cắt chặt răng kìm nén sự tức giận, sau đó dường như cô ấy đã quyết định cái gì đó, lập tức mở cửa xe
"Rei" Takashi lên tiếng tính ngăn lại cô bạn
"Thôi đi, không bao giờ có chuyện tớ đi cùng ông ta đâu" Rei đứng ngoài xe, kiên quyết đáp
"Vậy nếu em không muốn đi cùng, vậy thì đi riêng đi" Người đàn ông bồi thêm
"Ý thầy là sao" Takashi nói, sau đó liền chạy theo Rei, giữ lại tay cô lại
"Đợi đã, cố chịu đựng cho tới khi về thành phố thôi mà, chưa kể, đi riêng thế này cũng là quá nguy hiểm đi"
Rei xoay người, tức giận
"Không phải tôi đã bảo rằng cậu sẽ hối hận sao?"
"Nhưng nghe này giờ không phải lúc..." Takashi chưa nói xong thì đã bị một thứ thu hút đến. Một chiếc xe buýt bị mất không chế lao như bay đến, Busujima vội vàng nhắc cô Shizuka lùi xe, Sakura cũng lập tức cảm thấy không ổn, nhưng đã quá trễ
Chiếc xe quẹt phải một chiếc oto con, sau đó lập ngửa, quay một vong 360 độ trên không rồi bay về phía Rei và Takashi. Hai người chỉ có thể chạy nhanh về phía đường hầm. Chiếc xe chặn lại cửa hầm rồi sau đó bốc cháy ngùn ngụt. Sakura cuống lên, Takashi cái vòng sáng trên người cậu ta mà biến mất thì làm sao mà cô có thể về nhà được, nghĩ rồi cô liền lập tức làm một hành động mà không hề nghĩ ngợi: cô nhảy xuống xe buýt.
Saya cùng Saeko chạy không kịp để kéo cô lại, chỉ đành giương mắt nhìn cô bạn mới nhẹ nhàng búng người lên chiếc xe buýt đang bị lật ngược, bốc cháy rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất, sau đó liền biến mất trong bóng đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip