Chương 5
Một ngày khủng khiếp nữa lại kết thúc, cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa tìm được cách gặp lại người thân/về nhà mình.
-------------------------------
"Kít" Tiếng phanh xe gấp gáp rít lên một tiếng chói tai khi cả bọn cố gắng tấp vào lề đường tránh khỏi hàng rào được dựng trước mắt
"Mẹ, sao nó không chịu dừng lại" Sakura che lại mắt của đứa trẻ duy nhất trong nhóm, giọng tưởng muốn hét lên
"Cô Shizuka khóa lốp lại, nhấn phanh từ từ và đạp ga lại a" Kohta ngồi gần thấy cô bạn phát cáu liền hoảng cái chồm người lên, gấp gáp chỉ cho cô giáo cách dừng gấp chiếc humer. May thay chiếc xe rốt cục cũng dừng lại nhưng vì quá đột ngột, nên xe theo quán tính mà đổ về phía trước, Rei đang quan sát tình hình xung quanh vì thế mà cũng rớt khỏi xe
Cô gái nằm sấp bên lề đường, vừa đau đớn, vừa sợ hãi nhìn đám zombie đang lúc nhúc bu lại quanh mình. Cô còn tưởng thấy được nhiều cái cơ miệng đã thối rữa, rách bươm, đầy máu kia của chúng đang cười lên vì sắp bắt được một con mồi con cơ. Rei thu mình, mắt trừng lớn, cứ ngỡ mạng sống mình muốn cạn
"Lên đạn" Giọng của Takashi cất lên như thể một chiếc phao cứu sinh ném ra cho Rei vậy. Rei mắt ầng ậng nước nhìn lên mọi người đang đứng tản ra cạnh bên chiếc Humer, một phần vì sợ, một phần vì cảm động.
Phụ thân từ nhỏ còn khen cô giỏi nhất là cái thích ứng hoàn cảnh, đại dịch đến mới chưa được ba ngày, nhưng cái sự thối nát của xã hội trong hoàn cảnh bây giờ Rei qua phim ảnh và thực tế chứng minh cũng đủ hiểu cả. Cô cứ cho rằng, với số lượng zombie đông đúc này, tất cả mọi người đã bỏ mặc lại cô và chạy trốn, nhưng họ lại chọn ở lại cùng với cô-trong cái tình thế có thể bị cắn bất cứ lúc nào
Tiếng súng đùng đùng vang lên, kèm theo đó là từng lớp zombie đồng loạt ngã xuống. Khổ sao kẻ địch quá đông, tưởng như phá hết lớp này lại thêm lớp khác dày đặc hơn cả. Súng đạn thì có giới hạn, mỗi một băng đạn bị sử dụng hết giống như thời gian báo hiệu tử vong của bọn họ sắp tới rồi. Sakura và Saeko cũng nhập bọn. Cô gái cầm thanh kunai ra, liều mạng xông vao giữa vòng vây của địch mà không ngừng chém giết, Saeko cũng chẳng thua thiệt, hàng chục xác zombie cứ thay nhau đổ xuống dưới chân cô, tưởng chừng như cô không biết mệt vậy.
Súng của Takashi đã hết đạn, cậu ta cũng trực tiếp cầm thân súng đánh bổ vào đầu từng con zombie, đến cả con chó Zeke của đứa trẻ kia tham gia giết zombie. Nhìn Kohta không ngừng nạp đạn, Saya yếu ớt cũng phụ trách một bên, Rei nằm trên mặt đất đỏ hết cả mặt và mắt, sụt sịt nói:
"Mọi người"
Sakura vừa chém xong một con zombie chuẩn bị nhào đến cắn Rei thì nghe được câu nói của cô bạn mà mỉm cười
"Cậu đã là bạn của tôi, làm một ninja, tôi không bao giờ bỏ rơi người bạn của mình"
Rei cảm động khịt mũi, quyết định cũng đứng dậy đánh chém cùng mọi người. Nhưng khi đứng thẳng người cô mới nghĩ đến câu nói của Sakura
Khoan đã, cô ấy nói cái gì...ninja sao?
Rei chưa kịp tiêu hóa xong câu nói kia thì lại hoàn toàn chết sững với hành động sắp tới của Sakura. Chỉ thấy cô nàng nhẹ nhàng chạy lên bức tường cạnh vỉa hè, sau đó lấy đà nhảy xuống, miệng thét to:
"SANARAAAAAA"
Một hồi sau tiếng hét của Sakura, đất đá bị nắm đấm của cô mà khiến cho sụp đổ, tan hoang đến khó mà còn một mảnh vụn, cây bên đường bật tung gốc rễ, đến cả bức tường ban nãy mà cô làm điểm tựa cũng chẳng còn nguyên, zombie trên mặt đường vì sức khủng bố của cô mà toàn bộ rơi xuống mặt hố, hiện trường bây giờ so với một trận động đất không khác nhau là bao
Không, nó thậm chí còn nhiều hơn sự giữ dội và tàn khốc của động đất
Nhóm Takashi: Đâ...ây thế đếch nào còn là con người
Sa-đang chuẩn bị hi sinh thân mình đi dụ dỗ zombie-eko: Thật vui vì chúng ta là đồng minh
Re-đang đếch thể tin vào sự thật-i: Ninja là bá như thế sao
Đội cứu hộ đang chuẩn bị làm hero-ing: Chuyện này còn khó tin hơn việc giáo sư Snape theo đuổi gái
Sa-vừa làm màu song hiện đang đứng trong cái hố xung quanh toàn là zombie-kura: Bả mẹ, tự đào hố chôn mình rồi
Và tất nhiên, khi bị mất đi mục tiêu là Rei, lũ zombie hoàn toàn tập trung nhìn đến con mồi béo bở bị lưu lạc này ở trước mắt
Sakura khẽ lấy tay lau đi mồ hôi lạnh, toan phóng ra khỏi hố thì trước mắt tối sầm, ý thức dần lặng đi. Này hoàn toàn là cảm giác như lần trước cô rời khỏi thế giới của Natsu. Trong cái đầu chuẩn bị mất ý thức của cô bây giờ là tràn ngập một câu hỏi y chang nhau
"Chẳng lẽ...mình sắ" p được về nhà rồi sao
Thế nhưng rất tiếc câu sau chưa kịp được cất lên, thì Sakura đã hoàn toàn gục xuống, mà thân thể cô cũng là dần thoát ly đi thế giới này
-----
Sakura mở mắt, xung quanh là một không gian trắng tinh, hệt như cái không gian lần trước cô đáp đến sau khi rời thế giới đầu tiên. Sakura ngỡ ngàng rồi bực tức, cô cứ tưởng bản thân mình cuối cùng cũng được về nhà, nhưng rốt cục vẫn lại xuất hiện ở đây, tức giận vì thứ gì lại dám bắt nhốt cô ở lại những thế giới xa lạ này
"Vạn Tuế, Vạn Tuế, mi ra đây, ra đây mau" Như sực nghĩ đến cái, Sakura nhìn xung quanh, gấp gáp hoảng loạn gọi tên cây kiếm, thế nhưng đổi lại vẫn chỉ là một mảng im lặng
"Mẹ, chủ của cái giọng nói trong đầu bà kia, ra đây ngay, đừng để bà bắt được người, hừ hừ" La hét đủ rồi, Sakura chuyển sang đe dọa, đến cả bách hào ấn cô cũng đã khởi động. Dường như cũng nhận ra nỗi tức giận của cô, không gian màu trắng tinh kia có chút run lên nhè nhẹ
"Ra đây, ngươi mau ra đây" Nói rồi Sakura chuẩn bị tung quyền, đánh xuống mặt đất thì một giọng nói quen thuộc vang lên
"Ôi bà cô của tôi, cô đừng phá hỏng cái không gian này chứ" Xuất hiện sau lưng cô bây giờ là một người đàn trai có mĩ mạo không tồi nhưng lại thập phần xa lạ
"Vạn Tuế, là mi à?" Sakura lên tiếng nghi vấn sau khi nghe giọng của hắn, người đàn ông không nói, chỉ điểm điểm cái đầu.
Đi một vòng xung quanh Vạn Tuế, Sakura hết sức tò mò "Mi từ khi nào có thể biến hóa thành con người, còn nữa, tại sao ta lại đi đến mấy cái thế giới xa lạ kia"
Vạn Tuế trầm mặc
"Này...trả lời nghe coi" Giọng nói bộc lộ rõ sự đang mất dần sự kiên nhẫn
"Ta nghi ngờ đó là chủ nhân cũ, người đã tạo ra ta đã mang ngươi đến đây" Vạn Tuế âm thầm lau mồ hôi, nói
"Thế nhưng vì đếch gì hắn nhìn đến ta a"
Uy, người vẫn nên đi hỏi hắn a
Vạn Tuế thầm nghĩ nhưng lại vì sợ hãi nên cũng không dám thốt lên lời, chỉ dám lắc lắc cái đầu đẹp
"Mẹ, ngươi gọi hắn ra đây không ta vẫn là phá nát cái không gian này đi"
Đây là uy hiếp trắng trợn a
Vạn Tuế khóc không ra nước mắt. Lỗi cũng không phải tại nó, hung dữ gì lắm lắm, chủ nhân cái kia đang yếu ớt chắc cũng đang sợ hãi Sakura a. Hắn vì cái gì khiến bị thương nên mới tìm đến cô nhờ giúp nhưng thế lại không chịu xuất hiện trước mặt cô a, trước Vạn Tuế hắn vẫn không biết cái lý do. Giờ hiểu ra là do cô hảo hung. Cái kia xuẩn chủ nhân, chọn người cũng xuẩn, không biết chọn người hảo, chỉ biết chọn người hảo hung a
Trong lúc Vạn Tuế đang rơm rớm nước mắt thì Sakura đã chuẩn bị phá tan cái không gian này rồi. Không gian thuần trắng lúc này mới run run từng hồi, rồi ở xa xa có xuất hiện một hình lốc xoáy, một cậu bé nhỏ xíu chừng 4, 5 tuổi bước ra, đầu còn ba chỏm, thân còn mặc yếm
Đâu lại có cái tiểu hài tử
Em bé thấy Sakura nhìn mình liền khẽ ho khụ khụ, sau đó hắn hóp hóp cái bụng mỡ, dựng thẳng lưng, miệng hếch hếch, kiêu ngạo nói
"Uy, ngươi triệu hồi ta ý muốn nói cái gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip