31-35
Người này luôn ở trong lúc lơ đãng mà trở nên đặc biệt ôn nhu.
Chaeyoung phát ngốc nhìn chằm chằm bình nước chanh kia, sau một lúc lâu, lúc này rốt cuộc mới đem nó gắt gao nắm ở trong tay, sau đó lại chạy vội vài bước đuổi theo đuổi Lisa.
Trong lòng có một cảm giác đặc biệt kỳ lạ lan tràn ra.
Thực ấm, lại có điểm ngứa, giống như có một phiến lông chim ở trong lòng nhẹ nhàng xẹt qua.
Làm cho người tôi cảm giác tâm tình thực tốt.
Tốt đến mức, trong lúc vô thức tươi cười đã lặng lẽ nở rộ mở ra.
"La tổng em không uống sao?" Nàng nói như vậy, thanh âm cũng không tự giác mà mềm mại đi rất nhiều, "Như thế nào chỉ mua một chai nha?"
"Tôi không uống." Vừa dứt lời Lisa liền trả lời, "Thứ này là cho tiểu hài tử uống, tôi mới không uống."
Đúng đúng đúng phải phải phải, ngài chỉ uống trăm tuổi sơn thôi.
Chaeyoung nghe vậy không khỏi cười khẽ ra tiếng, nhưng ngoài miệng vẫn như cũ tiếp tục kiên trì: "Nếu không lát nữa tôi chia cho ngài một nửa đi?"
Lúc nàng nói lời này, đôi mắt sáng lấp lánh.
Có lẽ là bởi vì cũng uống rượu, nên bước chân rõ ràng so với ngày thường thoạt nhìn muốn nhẹ hơn, trạng thái cũng không nghiêm cẩn thận trọng như ở trong công ty.
Hai người đứng chung một chỗ, kỳ diệu ở chỗ không giống quan hệ cấp dưới cùng cấp trên.
Ngược lại giống như hai bằng hữu quan hệ phi thường thân cận.
Lisa nhìn nàng, sau một lúc lâu giống như nhớ tới gì đó, lại nhỏ giọng "ân" một câu.
Bước chân cũng không tự giác thả chậm lại, đáy lòng dần dần có một ý tưởng bắt đầu sinh ra.
Đột nhiên cảm giác...... Kỳ thật ngẫu nhiên tản bộ giống như vậy cũng khá tốt.
- ---------------------------------------------------
Vài ngày sau, Chaeyoung cuối cùng cũng chuyển sang chính thức.
Kỳ thực tập này, nàng biểu hiện không tồi, sau khi chuyển sang chính thức tiền lương nhiều lên không ít, đãi ngộ so với trước kia cũng tốt hơn rất nhiều.
Cùng lúc đó, nàng rốt cuộc có thể ở dưới sự trợ giúp của Triệu tỷ bắt đầu tiếp xúc với hộ khách.
Tuy nói lượng công việc tăng lên, nhưng nàng vẫn cảm thấy vui vẻ, vừa mới xử lý xong công việc trên đỉnh đầu, nàng lại bắt đầu ở một bên tính tính toán toán, nghĩ từ nay về sau mỗi tháng có phải mình lại có thể tiết kiệm được thật nhiều tiền hay không.
Kỳ thật nàng vẫn luôn có một giấc mộng.
Tuy nói dựa theo trình độ hiện tại của nàng ngày giấc mộng này trở thành hiện thực còn cách rất xa, nhưng chỉ cần vẫn luôn nỗ lực phấn đấu, nàng cảm thấy một ngày nào đó chính mình sẽ đạt được.
Nàng muốn có một căn nhà thuộc về chính mình.
Không cần quá lớn, đủ cho nàng một người ở là được, mặt tường sơn màu nàng thích, bên trong đặt tất cả những gia cụ mà nàng yêu thích.
Ngay cả phòng bếp cũng phải trang trí thật xinh xinh đẹp đẹp, lúc làm cơm đều có thể thực hưởng thụ.
Lúc này mới có cảm giác là "nhà".
Nàng vẫn luôn muốn có một cái "nhà".
Nghĩ như vậy, Chaeyoung lập tức mở ra sổ sách của mình, đem kế hoạch tiết kiệm của tháng này viết vào.
Ngay ngắn viết đến một nửa, vừa nhấc mắt lên đột nhiên nhìn thấy Lisa bưng cà phê đi ngang qua mặt mình.
Phỏng chừng là đang sầu vì chuyện triển lãm hai ngày tới, biểu tình nhìn qua có chút không vui, bộ dạng giống như tùy thời đều có khả năng kêu một ai đó đến để thoá mạ một phen.
Lúc này trong văn phòng, trên cơ bản không có người nào dám giương mắt lên, trừ bỏ Chaeyoung.
Hai người vừa lúc bốn mắt nhìn nhau.
Động tác lấy bút trong tay Chaeyoung dừng lại, trầm mặc một lát, vừa muốn mở miệng nói, lại bị Lisa trực tiếp đoạt trước.
"Hảo hảo đi làm." Nàng nói, "Nếu không trừ tiền."
Rõ ràng ngày thường nghe câu này rất thần khí, lúc này nói lại hữu khí vô lực.
Trạng thái rõ ràng không tốt lắm.
Chaeyoung thấy thế có điểm sững sờ, còn chưa kịp nói gì thì Lisa đã xoay người đi rồi.
Giống như đang vội đi xử lý thứ gì đó, một lát sau liền có thanh âm gọi điện thoại truyền ra từ trong văn phòng của nàng.
Lực chú ý của Chaeyoung không nằm trên sổ sách, nghe hơn nửa ngày chỉ nghe được đại khái, đột nhiên trong lòng lại dâng lên một cảm giác đau lòng.
"......."
Một lát sau nàng lại lần nữa cầm lấy bút.
Mở sổ sách ra, xóa bỏ kế hoạch tiết kiệm lúc nãy, hung hăng nhịn đau trừ ra một ngàn tệ.
Nàng nghỉ, dùng tiền tiết kiệm này làm kinh phí mời Lisa ăn cơm.
Hy vọng có thể làm nàng vui vẻ một chút.
Chaeyoung còn chưa kịp mời khách ăn cơm, Lisa đã bay đi công tác triển khai triển lãm rồi.
Mang theo không ít người, trừ bỏ giám đốc Lưu cùng trợ lý Hàn ra, còn có mấy đồng sự từ trước đến nay có công trạng không tồi trong bộ phận tiêu thụ nữa.
Triệu tỷ cũng ở trong đội ngũ đó.
Cũng không lưu lại công việc gì, nàng vừa đi, Chaeyoung thanh nhàn hơn so với ngày thường rất nhiều.
Người một khi thanh nhàn liền dễ dàng suy nghĩ lung tung.
Chaeyoung lo lắng trạng thái của Lisa, số lần xem Weibo mỗi ngày so với ngày thường cũng tăng hơn nhiều, nhưng trên cơ bản lại không thu được tin tức hữu dụng gì.
Không biết có phải là quá bận hay không, trong khoảng thời gian này nàng rất ít phát Weibo.
Chaeyoung không thể nào biết được tâm tình của nàng như thế nào, sợ làm chậm trễ công tác của nàng cho nên không có đi hỏi hỏi, thời gian dài cả người đều sắp điên cuồng.
Hay là đi ra ngoài chơi thả lỏng tâm tình đi.
Nghĩ như vậy, nàng liền click mở nhóm tán gẫu, đem Mạnh Dao các nàng lại hẹn ra ngoài chơi.
Mọi người thực mau gặp mặt ở Lời Nói Bóng Đêm.
Mạnh Dao cùng Lý San vẫn là bộ dáng cũ, cùng ngày thường không có gì bất đồng, nhưng Khương Duyệt lại khác, Chaeyoung phát hiện người này quả thực là xuân phong đắc ý, đầy mặt đều là cười khanh khách.
(Xuân phong đắc ý: vui vẻ phơi phới)
"Hôm nay các em tùy tiện tiêu phí a." Nàng nói, "Tiền xài hết bao nhiêu đều là tôi mời khách."
Vừa mới dứt lời, Chaeyoung liền đoán được 10%, nàng nghĩ người này gần đây tuyệt đối là cùng trợ lý Hàn chơi thực vui vẻ.
Sự thật chứng minh xác thật là như thế.
Nàng vừa mới phỏng đoán xong, liền thấy Khương Duyệt đã thần bí hề hề lại đây, cùng Chaeyoung hỏi thăm chuyện có quan hệ tới triển lãm, hỏi thăm trợ lý Hàn đến tột cùng là khi nào mới có thể trở về.
"Tối hôm qua tôi gửi tin nhắn cho nàng, nàng nói cho tôi biết triển lãm gì gì đó thật sự là mệt chết người." Khương Duyệt chụm đầu vào cùng Chaeyoung phun tào, "Như thế nào khủng bố như vậy a, cái triển lãm kia đến tột cùng là làm cái gì?"
Nàng còn hỏi: "Em nói xem ngày nàng trở lại, tôi nên chuẩn bị lễ vật gì cho nàng đón gió tẩy trần đây?"
"......"
Nói một đống lớn, nhưng Chaeyoung không thế nào tập trung, chỉ bắt được một tin tức hữu dụng.
"Tối hôm qua các em nói chuyện phiếm?" Nàng hỏi.
"Đúng vậy." Khương Duyệt gật gật đầu, cầm lấy ly rượu ở bên cạnh bàn uống một ngụm, đáy mắt không dấu được hưng phấn cùng khoe khoang, "Còn hàn huyên hơn một giờ nha, lợi hại không?"
Còn hàn huyên hơn một giờ.
Chaeyoung nghe vậy, ngay sau đó liền theo bản năng thở dài, lắc đầu nói: "Thật tốt."
Ngữ khí nghe có chút hâm mộ, còn có chút bất đắc dĩ.
Khương Duyệt ngẩn người, thực mau phát hiện nàng giống như không quá thích hợp, sau đó liền hỏi: "Em làm sao vậy, cùng tôi nói nói?"
Thậm chí còn vỗ vỗ bả vai nàng: "Giữa hảo tỷ muội không nên có giấu giếm nga!"
Lời nói thật thấm thía a.
Chaeyoung nhìn chằm chằm vào nàng, một lát sau không nhịn được nhẹ nhàng cười, gật gật đầu nói: "Hảo."
Trong thời gian một chén rượu, Chaeyoung đem toàn bộ sự tình phát sinh gần đây nói qua một lần với Khương Duyệt.
Bất quá vì lưu lại mặt mũi cho Lisa, theo bản năng che giấu chuyện nàng là một tiểu khóc bao, chỉ đại khái nói nói tâm cảnh của chính mình trong đoạn thời gian gần đây thôi.
Lúc này Khương Duyệt vẫn luôn thực nghiêm túc lắng nghe, thẳng đến khi Chaeyoung đã nói xong, một hồi lâu sau vẫn không nói gì.
Chaeyoung vốn tưởng rằng nàng sẽ hỏi mình thật nhiều vấn đề, vội vàng chuẩn bị sẵn sàng, khẩn trương chuyên chú chờ.
Kết quả đợi nửa ngày chỉ chờ được một câu từ Khương Duyệt: "Em thích nàng!"
Chaeyoung: "?!"
Nói trắng ra như vậy sao?
Nàng cực kỳ khϊếp sợ, gương mặt trong lúc lơ đãng cũng đỏ lên, vội cùng Khương Duyệt giải thích, kỳ thật chính mình chỉ đối nàng có hảo cảm mà thôi, hẳn là còn chưa tới mức độ thích đi......
Toàn bộ hành trình nói lời này đều lắp bắp.
Khương Duyệt nghe xong, đều ngăn không được sách một tiếng, theo bản năng lại vỗ vỗ bả vai nàng: "Có hảo cảm là đủ rồi a, tình yêu tuyệt mỹ nào mà không bắt đầu từ một bước này a!"
"Hơn nữa đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy em như vậy." Nàng nói, theo bản năng hướng lại gần Chaeyoung, "Trước kia em chưa từng đối với ai để bụng như vậy, tôi có thể cảm giác được địa vị của người này ở trong lòng em cùng những người khác hoàn toàn không giống nhau."
"Tôi cảm thấy em hẳn là nên nếm thử, đi theo cảm giác của chính mình đi." Khương Duyệt thở dài, ngữ khí khó có được đứng đắn một lần, "Có một chuyện chúng tôi vẫn luôn không nói với em, kỳ thật Chaeyoung, ngày thường thoạt nhìn em thật sự quá cô độc, cũng quá nội liễm, rất ít khi chủ động tiếp cận người khác."
"Nhưng lần này không giống, không phải em chủ động lựa chọn chủ động để ý đến người này sao? Đây là lần đầu tiên a, cho nên tôi cảm thấy, em có lẽ là thật sự thích nàng."
"Không ngại...... Lại nỗ lực một chút."
- ---------------------------------------------------------
Suốt một đêm Chaeyoung cơ hồ là không ngủ.
Còn may ngày mai là ngày nghỉ, nàng có đầy đủ thời gian để tiêu xài.
Cùng với...... Nhìn rõ chính mình.
Sắc trời sáng rồi lại tối, tối sầm rồi lại sáng, mây trắng chậm rãi lướt qua không trung, vẫn luôn che đậy ánh mặt trời, một lần nữa phóng thích ánh dương ấm áp.
Vừa lúc bao phủ Chaeyoung ở bên trong, ấm áp giống như một cái ôm thân mật từ người yêu.
Trầm mặc suốt một đêm, rốt cuộc Chaeyoung nâng tay lên.
Sờ sờ trên cánh tay, độ ấm từ đầu ngón tay truyền đến, nghe một chút tiếng người linh tinh từ bên ngoài truyền vào.
Có một số việc, lại ở trong lúc lơ đãng nghĩ đến thông suốt.
Chaeyoung đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, một lát sau thở sâu gửi một câu cảm ơn qua cho Khương Duyệt, sau đó lại mở ra giao diện nói chuyện phiếm cùng La hai tuổi rưỡi.
Động động ngón tay, gửi một câu thăm hỏi cho Lisa ——
La tổng hai ngày này có khỏe không?
Cùng với.
Khi nào thì trở về nha?
- ---------------------------------------------------------
Ba ngày sau, là ngày Lisa sẽ trở về.
Chaeyoung nghĩ trước nghĩ sau, vẫn quyết định mặc một tiểu váy xinh đẹp, cùng lúc đó trang điểm thật đẹp đẽ, chải một kiểu tóc xinh đẹp.
Thậm chí còn điểm một cái lệ chí tinh xảo cho chính mình.
(Lệ chí ở đây hình như là kiểu trang điểm chấm một chấm nhỏ ở dưới đuôi mắt)
Làm xong hết tất cả, nàng đứng ở trước gương vừa khẩn trương lại vừa vui vẻ soi soi.
Ân, thật là xinh đẹp.
(Cặp này đúng là best tự luyến, toàn tự khen bản thân đẹp không à:))))
Không khỏi thoáng nhẹ nhàng thở ra, vội vàng xuống lầu bước nhanh đi đón xe buýt.
Dọc theo đường đi trong lòng vẫn luôn thấy thấp thỏm.
Trước kia nàng vẫn luôn xem Lisa như một đứa nhỏ tâm trí mới hai tuổi rưỡi mà chiếu cố, cùng nàng ở bên nhau cũng không có gì ý nghĩ gì đặc biệt, chỉ là thực tâm quan tâm nàng mà thôi.
Nhưng hiện tại lại bất đồng, từ khi tâm cảnh thay đổi, Chaeyoung không những không thích ứng được, mà ngược lại bắt đầu biến thành vụng về.
Trước kia nàng chưa từng theo đuổi người khác, tuy rằng mình là một nhan cẩu, nhưng từ trước đến nay đều an an tĩnh tĩnh, gặp được người thích chỉ ngắm nhìn mà thôi, chưa từng chủ động như vậy bao giờ.
Cho nên nàng nghĩ tới nghĩ lui, phương pháp duy nhất mà nàng nghĩ ra được chính là sau khi tan tầm bồi Lisa cùng tăng ca sửa sang lại văn kiện.
Thật khó a.
Nàng thở dài, biết được Lisa đại khái phải buổi chiều mới trở về, liền vội vàng lắc đầu xua tan những ý tưởng nơi đáy lòng, nỗ lực dấn thân vào công tác.
Thẳng đến thời điểm sắp tan tầm, lúc này Lisa mới trở lại.
Nhìn dáng vẻ giống như triển lãm tiến hành rất thuận lợi, cả người thoạt nhìn tâm tình không tồi, khi nhìn thấy Chaeyoung thì dừng lại một chút, sau một lúc lâu mới khen nàng một câu đẹp.
Chaeyoung nghe vậy đáy lòng cảm thấy ấm áp, sau đó hơi hơi gợi lên tươi cười, nhìn theo bóng nàng trở lại văn phòng mở máy tính bắt đầu công tác.
Ở lại một lúc lâu sau giờ tan tầm, thẳng đến khi mọi người đều đã đi hết mới gõ cửa văn phòng.
Đi vào, quả nhiên Lisa đang bận rộn.
Chaeyoung vội vàng mở miệng hỏi: "La tổng hôm nay tôi không có gì gấp phải về nhà, để tôi giúp em một chút có được không?"
Dù sao nàng chủ động hay bị động lưu lại cũng không phải một lần hai lần.
Lisa nghe vậy thực mau đồng ý, gật gật đầu lấy ra một chồng kiện nhờ nàng hỗ trợ sửa sang lại, sau đó lại tiếp tục bắt đầu vội chuyện khác.
Chaeyoung nhìn chằm chằm nàng, một lát sau không nói gì, cúi người ngồi ở đối diện nàng cũng bắt đầu làm việc.
Hai người ở phương diện này vẫn luôn rất có ăn ý, phối hợp lại làm ít công to, công việc trên đỉnh đầu Lisa cuối cùng cũng coi như hoàn thành.
Nhìn thời gian, đã tới 8 giờ tối rồi.
Lisa thẳng tắp thân mình, giương mắt nhìn thấy Chaeyoung vẫn còn đang làm, vì thế liền vội vàng kêu ngừng.
Lúc sau lại hơi xấu hổ cảm tạ nàng, hỏi nàng có muốn cùng đi ăn một bữa cơm hay không.
Chaeyoung nghe vậy đáy mắt sáng lên, thực vui vẻ đáp ứng.
Đang muốn đứng dậy.
Đột nhiên thấy Lisa giống như dừng một chút, cũng không biết nhìn thấy gì, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào mặt nàng, chưa từng rời đi.
Chaeyoung bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, hai bên tai đều đỏ lên.
"Làm sao vậy La tổng?" Nàng ngượng ngùng cực kỳ, vội mở miệng hỏi dò Lisa.
Vừa dứt lời, đột nhiên lại thấy Lisa nhẹ nhàng vươn tay về phía nàng.
Thân thể theo bản năng căng cứng, thực nhẹ cũng thực thong thả đến gần nàng.
"??!"
Chaeyoung bị nàng làm hoảng sợ, không biết nàng muốn làm cái gì, cả người động cũng không dám động, đôi mắt không tự giác nhắm lại, rồi thực mau mở ra, khẩn trương nhìn chằm chằm khuôn mặt Lisa đang dần dần phóng đại ở trước mắt.
Ngay sau đó liền phát hiện...... Nàng dùng ngón trỏ nhẹ nhàng đặt ở trước mắt nàng.
Bên môi cũng gợi lên một mạt cười, động tác ôn nhu sờ sờ trên làn da nàng.
Xúc cảm cùng độ ấm ở nơi hai người tiếp xúc truyền đến, làm Chaeyoung ngốc vài giây ngắn ngủi, đại não có chút phản ứng không kịp, qua một lúc lâu sau mới hoàn hồn.
Vừa mới hồi thần, liền nghe Lisa mang theo ý cười đối với nàng nói: "Chaeyoung em đến tột cùng là làm cái gì, như thế nào không cẩn thận như vậy, đáy mắt còn bị dơ một khối?"
Chaeyoung: "A?"
Nàng ngẩn người, vội vàng tìm một cái gương để soi, liếc mắt một cái, thực mau phát hiện trên mặt mình giống như thiếu thiếu gì đó.
Lisa đã lau sạch lệ chí mà nàng tỉ mỉ điểm lên!!!
Chaeyoung: "......"
Dưới đáy lòng nàng chỉ có thể thở dài, cảm giác động tâm vừa rồi tức khắc biến mất không còn một mống, giương mắt lên nhìn lại phát hiện Lisa còn đang nghiên cứu điểm lệ chí kia, ngoài miệng còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "May tôi giúp em lau, nếu không bị người khác nhìn thấy khẳng định sẽ chê cười em."
Nhưng hiện tại thật ra tôi rất muốn chê cười em!
Chaeyoung cạn lời, trầm mặc một lúc lâu, lúc này rốt cuộc mới đẩy ra một mạt tươi cười.
Thực không tình nguyện đối với Lisa nói: "Tôi cảm ơn ngài a......"
Từ khi giúp nàng lau xong lệ chí, Chaeyoung phát hiện người này tức khắc liền trở nên vui vẻ hẳn lên.
Khóe môi không tự giác hướng về phía trước hơi hơi cong lên, cảm giác mệt mỏi nơi đáy mắt cũng ít đi rất nhiều, ngay cả động tác sửa sang lại mặt bàn nhìn qua cũng rất có lực.
Đại khái là cảm thấy chính mình vừa làm một chuyện siêu lợi hại đi, giúp cấp dưới lau vết dơ trên mặt.
Cỡ nào giỏi giang a, cỡ nào vĩ đại a!
Chaeyoung tưởng tượng một chút suy nghĩ trong nội tâm của nàng, không nhịn được cười khẽ ra tiếng.
Đáy lòng cũng dần dần có một cảm giác thản nhiên nảy lên.
Thôi, này có là cái gì đâu.
Nàng nghĩ.
Tiểu khóc bao vui vẻ là được rồi, sẽ đúng hạn ăn cơm, đúng hạn nghỉ ngơi, tự chiếu cố tốt chính mình là được, những cái khác không cần yêu cầu quá cao.
Nghĩ như vậy, tươi cười nơi đáy mắt của Chaeyoung không khỏi càng sâu thêm vài phần, đôi mắt cũng không tự giác mà cười cong lên.
Mới cười được vài cái, trong chớp mắt đột nhiên phát hiện Lisa đã tắt đi máy tính, lại còn đem một chồng văn kiện cất vào trong túi công văn.
Nguyên bản túi công văn đã phình phình rồi, bởi vì thêm một chồng văn kiện mà trở nên càng thêm no đủ.
Nàng muốn đem nhiều thứ như vậy để về xử lý sao? Rõ ràng vừa mới đi công tác trở về, không phải là nên hảo hảo nghỉ ngơi sao.
Chaeyoung thấy thế tức khắc có điểm đau lòng, do dự một lát vẫn thực để ý mà hỏi một câu: "La tổng, này đó đều là văn kiện muốn lấy về để xử lý sao? Quá...... Nhiều đi?"
Vừa dứt lời, Lisa liền nhìn thoáng qua nàng.
Dừng lại vài giây, sau đó mới trả lời: "Đây không phải văn kiện muốn xử lý, có tác dụng khác."
Lời này nói ra có chút thần bí.
Chaeyoung suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra được rốt cuộc là muốn dùng làm cái gì.
Bất quá vẫn là câu nói kia, nàng vui vẻ là được.
Nghĩ như vậy, Chaeyoung gật gật đầu, thực mau ứng câu: "Tôi đã biết."
"Vậy đi thôi La tổng." Lúc sau nàng lại nói, "Trước khi về nhà chúng tôi ở bên ngoài ăn một bữa cơm được không?"
"Lần này tôi mời khách, rốt cuộc tôi vẫn còn thiếu ngài không ít nhân tình đây."
Còn cố ý trừ ra một ngàn tệ từ tiền mua nhà nha.
Dù sao cũng phải để nó phát huy tác dụng của bản thân mới được.
Lisa nguyên bản tính toán muốn mời Chaeyoung đi ra ngoài ăn một bữa cơm.
Thấy nàng đã dẫn đầu mở miệng trước, nên cũng rất nhanh gật đầu đồng ý.
Bất quá ngoài miệng vẫn như cũ còn muốn ngạo kiều vài câu, nói nhà ăn ở phụ cận đều rất đắc, tiền lương của em đủ mời không?
"Đủ, nhất định đủ." Chaeyoung vội vàng đáp, cười rộ lên cùng nàng vai sóng vai đi ra ngoài, "La tổng ngài cứ việc ăn là được."
Lúc nàng nói lời này, ngữ khí cũng theo bản năng phóng thực nhẹ.
Giống như đứng ở bên cạnh là bằng hữu có quan hệ phi thường thân cận với mình vậy, thần thái cùng động tác cũng đều đặc biệt thả lỏng, đáy mắt mang theo một mạt ý cười.
Bộ dạng hoàn toàn không có một chút nào câu nệ.
Làm Lisa nhớ lại hình ảnh ngày đó hai người cầm bình nước chanh cùng nhau chậm rãi đi về công ty.
Khóe môi cũng không tự giác gợi lên một mạt mỉm cười, nhưng rồi thông qua phản chiếu trên pha lê mới chú ý tới chính mình có chút thất thố liền thu liễm tươi cười, ho nhẹ một tiếng trộm liếc nhìn Chaeyoung ở bên cạnh một cái.
Vốn tưởng rằng nàng không phát hiện, trên thực tế đã sớm bị người tôi nhìn ra hết rồi.
Đừng giả vờ.
Chaeyoung thấy bộ dáng kia của nàng, tức khắc liền bắt đầu ở dưới đáy lòng cười nhạo nàng một phen.
Bây giờ em mới ý thức được a.
Rõ ràng đã lộ ra hơn nửa ngày.
Cuối cùng Lisa cùng Chaeyoung chọn một nhà ăn món Nhật.
Nhà ăn trang trí rất kiểu cách, cửa gỗ, hoa khô, ánh đèn màu vàng làm phòng ăn có cảm giác ấm áp.
Thực thích hợp cho những ai tăng ca vào ban đêm đến để tiêu khiển.
Tâm ở trong bất tri bất giác an tĩnh xuống.
Bất quá đây là trước khi xem thực đơn.
Chỉ cần nhìn thực đơn, đáy lòng thật vất vả mới an tĩnh được, tức khắc liền nhấc lên gợn sóng.
Giống như Lisa đã nói, nhà hàng thật sự mắc vô cùng, tùy tiện gọi một món khai vị xinh đẹp cũng đủ đau ví tiền.
Còn may nàng đã làm tốt chuẩn bị tâm lý.
Chaeyoung thấy thế dưới đáy lòng cảm thán một hơi, duỗi tay đưa thực đơn cho Lisa, hỏi nàng có muốn ăn cái gì hay không.
Lisa ứng thanh, cầm lấy thực đơn xem qua một lần, cuối cùng xoay thực đơn ra, chỉ chỉ phía trên gà nướng và cơm cá chình.
"Được rồi." Chaeyoung gật gật đầu, ghi nhớ món ăn, sau đó lại hỏi: "Còn gì nữa không La tổng?"
Lisa: "Không có, này liền đủ rồi."
"Không có?" Chaeyoung nghe vậy tức khắc có điểm khϊếp sợ: "Chút này ăn sao đủ a? La tổng ngài gọi thêm một chút đi."
Vừa nói hết lời, lại theo bản năng hướng lại gần Lisa, nhỏ giọng cùng nàng nói, "Thời điểm vào cửa tôi có thấy, cơm cá chình kỳ thật chỉ là một cái chén nhỏ mà thôi, một chút đồ ăn như vậy khẳng định không đủ."
Còn khoa tay múa chân diễn tả.
Nhưng Lisa vẫn như cũ không dao động, khăng khăng nói chính mình đủ rồi.
Chaeyoung thấy thế thở dài, suy đoán người này phỏng chừng lại đang muốn giúp mình tiết kiệm, dứt khoát không kiên trì nữa, cầm lấy thực đơn chuẩn bị chọn mấy món mà nàng cho rằng Lisa hẳn sẽ thích.
Bất quá không thành công, còn chưa kịp làm gì Lisa đã ngăn cản nàng: "Gọi chính em muốn ăn, buổi tối tôi ăn không nhiều, như vậy là đủ rồi, không đủ lại gọi thêm."
Nàng còn nói: "Chaeyoung em cho rằng tôi thật khách khí với em a."
Lời này nói đến chính đáng a.
Thậm chí ánh mắt còn rất sắc bén, toàn bộ quá trình nghiêm túc nhìn chằm chằm Chaeyoung, giống như đang nói em nghĩ sai rồi.
Qua một hồi, trừ bỏ món mì sợi mà mình muốn ăn ra, Chaeyoung chỉ tranh thủ thêm được một phần Sukiyaki.
Tiểu khóc bao thật là quật cường a.
Chaeyoung quả thực dở khóc dở cười.
Cứ như vậy trước đi.
Nàng lắc đầu, vừa muốn đưa thực đơn cho phục vụ, đột nhiên nghĩ tới cái gì, sau đó nhìn về phía Lisa theo bản năng hỏi: "La tổng ngài muốn uống chút gì không?"
"Nước dưa hấu, nước chanh? Hay là gọi chút rượu trắng?"
Vừa nói xong liền thấy Lisa tức khắc lắc đầu.
Phỏng chừng là lại nhớ đến chuyện đêm đó chính mình say đến rối tinh rối mù, cho nên lúc này mới nói chính mình chỉ cần uống nước là được.
Chaeyoung đại khái đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, lần này dứt khoát không kiên trì, một lần nữa đem thực đơn trả lại cho tiểu tỷ tỷ.
Không bao lâu sau, đồ ăn liền được mang lên.
Chaeyoung sợ Lisa ăn không đủ, toàn bộ quá trình vẫn luôn rất để ý quan sát thần thái của nàng, nhìn xem có thật giống như nàng nói nhiêu đó liền đủ rồi hay không.
Ngoài miệng vẫn luôn quan tâm, thường thường hỏi nàng: "Thật sự đủ sao? Lại gọi thêm chút đi."
Nói quá nhiều lần, đến cuối cùng làm Lisa cũng chịu không nổi.
Nàng thở dài, sau đó ngồi thẳng thân thể, đột nhiên cầm lấy khăn giấy che ở bên môi.
Không nói lời nào, bất động, liền như vậy vẫn luôn đợi.
Chaeyoung nhìn có điểm sững sờ, không rõ nàng muốn làm cái gì.
Vừa muốn mở miệng hỏi.
Bất quá còn chưa kịp hỏi, đột nhiên thấy Lisa mặt nhẹ nhàng hạ xuống.
Theo sau...... Bên tai vang lên một tiếng ợ nho nhỏ.
Không bao lâu sau, Chaeyoung phát hiện Lisa đỏ mặt.
Cơ hồ là vò khăn giấy ném qua một bên, đáy mắt cũng mang theo điểm thủy quang, cực kỳ bất mãn nói: "Đã nói với em, em cũng không tin, một hai làm tôi phải chứng minh như vậy!"
Thực thẹn thùng, trong giọng nói còn mang theo chút ủy khuất.
Thậm chí còn đặc biệt dùng thanh âm nho nhỏ nói thầm: "Hình tượng đều bị hủy không còn, Chaeyoung em thật quá đáng!"
Chaeyoung nhìn nàng, một lát sau đột nhiên không nhịn được phì cười thành tiếng.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Lisa như vậy, tức khắc lại cảm giác khoảng cách giữa mình với nàng giống như được kéo lại gần không ít.
Nhìn xem bức đứa nhỏ này thành cái dạng gì, mới phải lựa chọn dùng phương pháp như vậy để tự chứng.
Cũng quá đáng yêu đi.
Bởi vì nàng không nhịn được cười một tiếng như vậy, Lisa tức khắc liền bắt đầu mang thù.
Ngẫm lại cũng phải, người này vốn tưởng rằng hình tượng của chính mình ở trong cảm nhận của Chaeyoung là nghiêm túc cùng cao lãnh, lần này đột nhiên thành ra như vậy, ấn tượng khẳng định tuột dốc không phanh.
Huống chi còn bị vô tình cười.
Lisa quả thực hối hận muốn chết, dọc theo đường đi cũng không thèm nói lấy một lời với Chaeyoung.
Chaeyoung cũng biết hiện tại nàng đang nổi nóng, do dự một lát vẫn không mở miệng nói gì, nghĩ chờ nàng chậm rãi bớt giận rồi lại nói.
Chính mình cũng dời đi tầm mắt, theo cửa sổ xe hướng mặt nhìn ra bên ngoài.
Hôm nay vốn dĩ rất nóng.
Buổi sáng nàng đi xuống nhận chuyển phát nhanh, lộ trình ngắn ngủn mấy phút lại có ảo giác giống như bị nướng chín.
Cũng không biết như thế nào, vừa đến chạng vạng, sắc trời ngược lại âm trầm xuống, nhiệt độ không khí cũng giảm xuống, tiếng gió cực kỳ lớn, trời giống như muốn mưa.
Hôm nay, Chaeyoung ra ngoài có chút gấp, không nhìn dự báo thời tiết cũng không kịp mang dù, lúc này ngồi ở trong xe trái tim cơ hồ đã nhảy lên đến cổ họng.
Thậm chí còn lặp lại vài câu cầu nguyện, hy vọng đến tối hẳn mưa.
Kết quả không nhắc mãi còn ổn, một khi nhắc mãi ai ngờ còn bị phản tác dụng.
Mưa cứ như thế bất tri bất giác hạ xuống!
Chaeyoung: "......" Xong rồi.
Nàng cả kinh, sọ não tức khắc có điểm ngốc, cơ hồ theo bản năng liếc mắt một cái nhìn Lisa ở bên cạnh, lại cúi đầu nhìn nhìn quần áo của mình.
Sau đó, đột nhiên bắt đầu đánh chủ ý lên cái túi nhỏ ở trên người.
Gần đây nàng vừa mới mua cho mình một cái mới.
Tuy nói không có đặc biệt mắc tiền, nhưng cũng không tính là rẻ, nếu thật sự dùng nó để che mưa, chỉ sợ Chaeyoung thật sự sẽ đau thịt đến chết mất.
Nàng còn chưa suy tính rõ ràng, xe đã tới dưới lầu tiểu khu của các nàng.
Chaeyoung cảm tạ Lisa, ngẩng đầu nhìn không trung, cuối cùng dứt khoát tự cổ vũ làm tinh thần thêm hăng hái, đem túi nhỏ nâng qua đỉnh đầu.
Thậm chí trong lòng còn đếm xem, chính mình đến tột cùng phải dùng bao nhiêu thời gian để có thể chạy vào bên trong tiểu khu.
Cái túi nhỏ của nàng là màu đen hình tròn, lúc này đặt lên trên đỉnh đầu, chợt thấy giống như đang úp một cái nồi lên đầu vậy.
Lisa nhìn nàng một cái, cuối cùng tìm về được mặt mũi, tức khắc liền bắt đầu vô tình cười nàng vài tiếng.
Chaeyoung: "......"
Thôi, em cười liền cười đi, chúng tôi huề nhau, em vui vẻ là được.
Nàng thở dài, nhắm mắt chuẩn bị tâm lý thật tốt, vừa mới nhấc chân chuẩn bị xuống xe, chẳng qua lần này còn chưa kịp làm gì, Lisa đột nhiên duỗi tay kéo nàng lại một chút.
Sức lực còn rất lớn, Chaeyoung bị nàng kéo trở về một chút.
Trong chớp mắt, lại phát hiện đáy mắt của người này mang theo ý cười.
Thậm chí còn thấy nàng nâng tay, không biết từ lúc nào biến ra cái ô che.
"Chaeyoung em ngốc a?" Lisa mở miệng, trong giọng nói mang theo trêu chọc, "Liền chuẩn bị như vậy đi ra ngoài?"
"Không có dù cũng không biết hỏi tôi một chút sao?"
Xe ngoại lai tiến vào tiểu khu phải trải qua rất nhiều thủ tục vụn vặt.
Hiện tại mưa lớn như vậy, Lisa không muốn chậm trễ thời gian, dứt khoát trực tiếp ngừng xe ở ven đường, tự mình cầm dù đưa Chaeyoung đi vào.
Chiếu cố nàng như vậy a.
Chaeyoung cực kỳ thụ sủng nhược kinh, vội vàng cảm tạ Lisa, đi theo nàng một đường bước nhanh vào bên trong.
Nhờ phúc của nàng, cuối cùng không có ai ướt, túi nhỏ cũng được bảo vệ.
Bất quá nàng còn có điểm tò mò.
Một là vì cái gì Lisa khăng khăng muốn đưa nàng tiến vào.
Tuy nói người này chỉ có một cái dù, nhưng đã đến tiểu khu của nàng rồi thì Lisa không cần xuống xe, trực tiếp cho nàng mượn dù thì tốt rồi, còn Lisa trực tiếp một đường lái về nhà căn bản sẽ không có ai bị ướt, không cần thiết phải bồi nàng đi một đoạn đường như vậy.
Còn nữa chính là...... Như thế nào nàng còn mang theo túi công văn.
Bởi vì bên trong có văn kiện quan trọng sợ mất sao?
Lần này Chaeyoung không đoán được nàng đang nghĩ cái gì, bất quá cũng không mở miệng đi hỏi, vội vàng móc chìa khóa ra mở cửa phòng trộm mời Lisa vào nhà.
So sánh với nhà của Lisa, nhà nàng trang trí đơn sơ hơn nhiều.
Chaeyoung vừa mới tốt nghiệp trên người căn bản không có tiền, tự nhiên sẽ thuê phòng rẻ nhất, về sau lại thêm không ít đồ vật bỏ vào bên trong, nhưng liếc mắt nhìn một cái vẫn như cũ thực đơn sơ.
Nàng có chút sợ Lisa sẽ ghét bỏ, vừa đem nàng mời vào nhà, liền theo bản năng trộm nâng mắt nhìn biểu tình của nàng.
Cũng còn may, người này biểu tình vẫn như cũ giống như bình thường không có gì khác biệt.
Không khỏi làm Chaeyoung nhẹ nhàng thở ra, vội vàng mời nàng ngồi lên trên sô pha, còn chính mình lại vào trong phòng bếp rót ly nước cho nàng.
Còn cố ý lấy một cái ly thật đáng yêu, mặt trên cũng có họa tiết tiểu cẩu, tuy nói không phải A Cát, nhưng Lisa có lẽ cũng sẽ thích.
Nghĩ như vậy, Chaeyoung rót nước xong bưng cái ly đi ra ngoài, sau đó lại ôm đồ ăn vặt của mình ra, muốn tìm chút đồ ăn ngon cho Lisa.
Nhưng bận quá.
Lisa vội vàng kêu nàng dừng lại, nói em không cần phiền toái, tôi ngồi một lát liền đi.
"Hơn nữa tôi đã ăn no." Nàng nói, "Lại ăn đồ ăn vặt sẽ bị béo."
Nguyên lai còn rất chú trọng quản lý dáng người.
Chaeyoung nghe vậy dừng một chút, gật gật đầu không làm nữa, cũng đi đến sô pha ngồi xuống.
Kỳ thật hai người cách nhau không có gần như lúc ngồi trong nhà ăn.
Cũng không biết vì sao, có lẽ là bởi vì hoàn cảnh bất đồng, lúc này nàng đột nhiên lại có chút khẩn trương.
Dù sao...... Đây là lãnh địa tư nhân của nàng, là nơi sinh hoạt mỗi ngày của nàng, có dấu vết cùng hương vị thuộc về nàng.
Tiểu thú bông đặt ở trên sô pha, quần áo còn đang phơi ở trên ban công, trên bàn cơm còn có quả táo bị nàng cắt đi một nửa.
Hết thảy toàn bộ, cơ hồ là hiện ra ở trước mặt Lisa không sót thứ gì.
Là cuộc sống chân thật của nàng.
Gương mặt có hơi chút nóng lên, Chaeyoung dừng một chút, trong lúc nhất thời nghĩ không ra nên nói cái gì, vừa nhấc mắt lên đột nhiên phát hiện Lisa bắt đầu lấy túi công văn ở một bên ra.
Sau đó tùy tiện lấy một chồng văn kiện thả ra ngoài.
Độ dày không sai biệt lắm so với lúc Chaeyoung nhìn thấy ở trong văn phòng, hẳn là chồng văn kiện lúc đó không sai.
Chẳng qua không biết người này rốt cuộc là đang làm gì, Chaeyoung thấy nàng giống như đang do dự.
Chỉ là lấy văn kiện ra, chậm chạp không có đem văn kiện bày ra, nhìn bộ dáng giống như còn có chút ngượng ngùng.
Có phải bởi vì nàng muốn nói mình giúp nàng làm làm thứ gì hay không, nhưng lại ngại vì mặt mũi mà ngượng ngùng nói ra?
Chaeyoung thấy bộ dáng kia của nàng, trong lòng thực nhanh nảy ra một cái phỏng đoán.
Nếu không nàng chủ động hỏi một chút đi.
"La tổng?" Nàng thử mở miệng, nhận thấy Lisa khác thường, vì thế ngữ khí cũng theo bản năng phóng nhẹ. "Văn kiện kia rốt cuộc là làm gì đó nha?"
Vừa mới dứt lời, liền thấy Lisa giống như ngẩn ra.
Phỏng chừng là không nghĩ đến nàng sẽ đột nhiên nói chuyện, cả người bị hoảng sợ, qua một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên lại.
Ho nhẹ một tiếng sửa sang lại biểu tình, duỗi tay đem văn kiện đặt ra phía trước.
Chaeyoung thấy thế vội vàng duỗi tay tiếp nhận, rũ mắt xuống nhìn nhìn nội dung.
Không nghĩ tới, chồng văn kiện kia là tổng kết tương quan của lần triển lãm này.
Viết còn rất kỹ càng tỉ mỉ, từ những bước chuẩn bị trước đó cho triển lãm, đến lựa chọn hội trường, làm thế nào để hộ khách tham gia triển lãm chú ý tới chính mình, làm thế nào để kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhu cầu mua sắm của hộ khách ở trong khoảng thời gian ngắn.
Từng cái, từng cái một được viết thực rõ ràng, trải đầy vài trang giấy.
Đây là Lisa tự mình làm sao?
Triển lãm bận rộn như vậy, ban ngày cơ hồ không có thời gian để làm chuyện khác, muốn sửa sang lại mấy thứ này chỉ sợ chỉ có thể hao phí thời gian nghỉ ngơi quý báu vào ban đêm.
Cho nên......Mấy ngày nay Lisa mới không phát một cái Weibo nào, bởi vì quá bận, thật sự không rảnh lo.
Thời điểm ý thức được điểm này, Chaeyoung tức khắc liền có chút sững sờ, đáy lòng cũng tràn ra một cảm giác nói không nên lời.
Muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói từ đâu, trong lúc nhất thời lại rơi vào trầm mặc.
Bất quá cũng may, Lisa không phát hiện ra nàng khác thường, sau đó thực mau lại mở miệng.
Lần này dùng ngữ khí của cấp trên đối với cấp dưới để nói chuyện.
Nàng nói: "Đây là tổng kết tương quan của triễn lãm lần này, nghĩ đối với người mới như em sẽ hữu dụng, cho nên liền sửa sang lại một chút, em không có việc gì thì xem nhiều một chút đi."
Nàng còn nói: "Kỳ thật thông qua quan sát trong khoảng thời gian này, tôi phát hiện Chaeyoung em rất có thiên phú, nhiều nỗ lực nhất định có thể đi xa hơn."
"Nhanh trưởng thành đứng lên đi, cuối năm tôi muốn đích thân khảo hạch em, nếu biểu hiện thật không tồi, năm sau đến triển lãm, có lẽ tôi có thể mang em cùng đi."
Phá lệ đối với nàng nói rất nhiều.
Chaeyoung nhìn nàng, không biết như thế nào đột nhiên nhớ tới ngày đó chính mình ngẫu nhiên bị cảm mạo.
Lần đó Lisa cũng đem nàng gọi vào trong văn phòng, giống như vậy thao thao bất tuyệt, nói một tràng dài với nàng.
Nhưng xét đến cùng, vô luận là nghiêm khắc hay nhu hòa, kỳ thật đều là đang chỉ dạy nàng.
Người này thật sự thực ôn nhu a.
Chaeyoung nhìn chằm chằm chồng văn kiện ở trước mặt mình gật gật đầu thật mạnh, thực mau ứng hạ, nói chính mình nhất định sẽ hảo hảo nỗ lực.
"Ân." Lisa ứng thanh, không nhiều lời nữa, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, một lát sau nói: "Không còn sớm, tôi phải về nhà."
"Tôi đây đưa ngài đi!" Chaeyoung mau chóng đứng lên đi theo phía sau lưng nàng.
Chưa đi được hai bước, đột nhiên thấy Lisa dừng bước chân lại, không biết nhớ tới cái gì, đột nhiên theo bản năng giương mắt nhìn thoáng qua phòng bếp của nàng.
Chaeyoung thấy thế còn có chút khẩn trương.
"La tổng ngài......" Nàng mở miệng, vốn muốn hỏi nàng đang suy nghĩ cái gì, bất quá chưa kịp hỏi đã bị Lisa dẫn đầu đoạt mất quyền lên tiếng.
Nàng nhẹ giọng hỏi một câu: "Chaeyoung em như thế nào chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy, ngày thường ở nhà có nấu cơm sao?"
Chaeyoung nghe vậy đáp: "Phải a."
"Ở nhà làm khá tốt." Tiếng nói vừa dứt, Lisa liền nhẹ nhàng gật gật đầu, "Vậy lần sau muốn báo đáp nhân tình liền không cần phải tiêu tiền mời tôi ra ngoài ăn, chút tiền lương này của em dùng liền hết."
"Mua nhiều xương sườn rau dưa không phải tốt hơn sao?" Nàng nói, "Tiết kiệm tiền nhàn rỗi, trực tiếp hầm xương sườn cho tôi là được."
Lisa hẳn chỉ là thuận miệng nói thôi, mục đích có lẽ đơn thuần chỉ là muốn giúp nàng tiết kiệm tiền.
Đại khái...... Lời nói cũng không có quá nhiều ý tứ đặc biệt.
Nhưng Chaeyoung lại rất để ý, lập tức liền ghi tạc trong lòng.
Theo đó liền gật gật đầu, cười rộ lên nhẹ giọng đáp: "Hảo nha, tôi sẽ mua nhiều xương sườn chờ La tổng tới."
"Không cần quá nhiều!" Vừa nghe thấy từ "nhiều", Lisa phản xạ có điều kiện mở miệng phủ định, "Tôi ăn không hết!"
Thoạt nhìn thật sự là bị nàng dọa sợ.
Chaeyoung thấy thế không khỏi cười rộ lên, gật gật đầu ôn nhu nói: "Tôi đã biết."
"Tôi đây sẽ nỗ lực làm xương sườn ăn thật ngon." Sau đó nàng lại nói, bộ dạng cười khanh khách vừa đẹp lại vừa ấm áp.
Làm tiếng gió gào thét ở bên ngoài nghe thấy cũng không còn lạnh nữa.
Lisa nhìn nàng, sau một lúc lâu hơi hơi đỏ ở bên tai, cúi đầu xuống sửa sang lại dù.
Môi cũng khẽ mở, thấp thấp giọng đáp: "Được đi, tôi chờ."
Nhìn dáng vẻ giống như lại có điểm thẹn thùng, vì thế liền hạ giọng ý đồ giảm bớt xấu hổ.
Đây là chiêu thức quen dùng của La tổng của chúng tôi nha.
Chaeyoung nhìn chằm chằm sườn mặt của nàng một lúc lâu, cũng không biết như thế nào đột nhiên nhớ tới hình ảnh đêm đó nàng say rượu, tạm dừng một lát, đột nhiên đem ngón út duỗi ra phía trước.
Thậm chí còn nhướng mày ý bảo nàng một chút.
La tổng chúng tôi tới ngoắc tay nha?
"Làm gì?" Lisa thấy thế không rõ nguyên do hỏi, "Em đây là muốn cùng tôi ngoắc tay?"
Chaeyoung gật gật đầu: "Đúng vậy."
Vừa nói hết lời liền nghe thấy người này nhỏ giọng hừ lạnh một câu: "Người lớn như vậy rồi còn ngoắc tay, có ấu trĩ hay không?"
Biết ngay em sẽ nói như vậy mà.
Chaeyoung dưới đáy lòng cười cười, lén lút trào phúng nàng, vẫn không ấu trĩ bằng La tổng em một bên khóc chít chít một bên tìm người ngoắc tay nha.
Bất quá lời này chỉ dám nghĩ ở trong lòng, vạn vạn không thể nói ra.
Cho nên nàng chỉ xem như không nghe thấy Lisa nói gì, tiếp tục đem ngón út duỗi về phía trước, đôi mắt cũng cong lên, trên mặt mang theo ý cười.
Lisa không có biện pháp với nàng, cuối cùng nhăn mi bất đắc dĩ thở dài, rốt cuộc vẫn duỗi tay qua.
Hai ngón tay câu chung một chỗ, độ ấm cùng xúc cảm không giống nhau làm người cảm thấy vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Lisa sửng sốt, trong đầu không biết như thế nào đột nhiên xẹt qua một hình ảnh mơ hồ.
Thật giống như...... Hai người ở một ngày nào đó cách đây không lâu trước kia đã làm qua động tác tương tự như vậy rồi vậy.
Lisa có điểm hoảng hốt, qua một hồi lâu mới hoàn hồn, ho nhẹ một tiếng đem tay giấu vào trong túi quần.
Nhìn Chaeyoung, sau một lúc lâu mới duỗi tay đẩy cửa ra, lập tức đi phía trước.
Thời điểm sắp đi đến chỗ ngoặt thang máy, theo bản năng quay đầu lại cùng nàng nói một câu: "Ngày mai gặp."
Vừa nói ra khỏi miệng, tức khắc lại có một loại cảm giác quen thuộc đánh úp vào.
Ngay cả chính nàng cũng không biết rõ nguyên nhân.
- -------------------------------------------------------------------
Tháng ngày trôi qua thật mau, thời gian trôi đi, mấy ngày sau là tới Tết Đoan Ngọ rồi.
Ngày nghỉ tổng cộng chỉ hơn có một ngày so với kỳ nghỉ bình thường, thứ năm nghỉ tới thứ bảy, chủ nhật còn phải trở lại tăng ca bổ sung.
Kỳ thật ngẫm lại cùng ngày thứ bảy bình thường cũng không có gì khác biệt.
Nhưng mọi người vẫn như cũ thực vui vẻ, vì thế liền thừa dịp thời gian nghỉ trưa ở trong nhóm tán gẫu của công ty thương lượng, chuẩn bị xem Tết Đoan Ngọ lần này có an bài gì không.
Nào là phải về quê ăn tết, nào là muốn mang hài tử đi công viên giải trí chơi, còn có mấy người trẻ tuổi không có an bài gì đặc biệt, dứt khoát lựa chọn cùng nhau đi chung ra ngoài du lịch.
Mấy người ríu rít một trận, xác định xong nơi muốn đi, sau đó lại tag vài người ở trong nhóm, dò hỏi bọn họ có muốn cùng đi hay không.
Từ trước đến nay, nhân duyên của Chaeyoung ở trong văn phòng vẫn thật không tồi, cho nên mấy người này tự nhiên sẽ rủ nàng.
【 Cảm ơn mọi người đã mời, bất quá kỳ nghỉ này tôi có chút việc, không có biện pháp đi cùng, các em chơi vui vẻ nha. 】
Chaeyoung thấy thế vội vàng trả lời.
Thật ra cũng không phải nói dối, xác thật là có việc.
Dù sao...... Nhân dịp kỳ nghỉ này nàng muốn mời Lisa đến nhà ăn cơm còn hầm xương sườn cho người này nữa.
Mấy ngày hôm trước nàng cùng Lisa đều vội vàng làm việc, không có thời gian cũng không có tinh lực, cuối cùng lần này mới có đầy đủ thời gian, tự nhiên nàng sẽ không bỏ qua.
【 Vậy được rồi, em cũng chơi vui vẻ nga. 】
Thấy nàng cự tuyệt, mấy người bọn họ cũng không cưỡng cầu nữa, tiếp tục đi mời những người khác.
Có rất nhiều, Chaeyoung gặp được không ít tên người quen.
Trong nhóm lúc này cực kỳ náo nhiệt, vẫn luôn ồn ào nhốn nháo đến khi chuông reo mới dừng lại, trong văn phòng thực mau an tĩnh lại, mọi người bắt đầu tiếp tục xử lý công việc.
Việc trong tay Chaeyoung không nhiều lắm, rất nhanh liền hoàn thành, thông qua WeChat dò hỏi Triệu tỷ, thấy nàng không có an bài gì, liền trộm cầm lấy di động xoát xoát, ý đồ thả lỏng một chút.
Đầu tiên là cùng Mạnh Dao các nàng trò chuyện vài câu, sau đó phát bao lì xì chúc Tết Đoan Ngọ vui vẻ, lại xem vòng bằng hữu xem động thái gần đây của các đồng sự, cuối cùng lại điểm vào Weibo của Lisa.
Rất thuần thục, đã sớm dưỡng thành thói quen, hoàn toàn xuất phát từ bản năng.
Chaeyoung phát hiện Lisa có phát trạng thái mới, đi đầu là một tràng dài khóc chít chít, cùng với một câu vừa thấy liền biết nàng đang phi thường tức giận ——
Sinh khí! Không ai nhớ đến tôi!
A?
Chaeyoung thấy thế sửng sốt, một lát sau giống như ý thức được cái gì, vội vàng click mở nhóm tán gẫu của đồng sự.
Bay nhanh kéo lên trên, cho đến khi phát hiện không có lấy một người nhắc tới tên Lisa.
Trách không được nàng sẽ nói như vậy, chuyện này đặt ở trên người nào cũng không dễ chịu, tiểu khóc bao khẳng định lại cảm thấy chính mình bị mọi người xem nhẹ.
Chaeyoung thở dài, sau đó giương mắt lên nhìn về hướng văn phòng của Lisa, quả nhiên phát hiện sắc mặt của nàng lãnh đến khó coi.
Động tác cũng tăng thêm lực độ, cơ hồ là ném văn kiện lên trên bàn.
Thật đúng là...... Tức giận không nhẹ a.
Chaeyoung dừng một chút, khẽ cắn môi dứt khoát cầm lấy hợp đồng đi tìm Lisa ký tên, trong lòng có điểm bất đắc dĩ cũng có chút đau lòng.
Cũng không thể để nàng tức giận quá lâu, nổi tính trẻ con lên lại hỏng mất thì làm sao bây giờ.
Hống hống đi thôi.
Tết Đoan Ngọ muốn mời Lisa tới nhà ăn cơm cũng không phải bí mật gì, Chaeyoung cũng không muốn giấu, trực tiếp nhân lúc Lisa ký tên cùng nàng nói.
Vừa dứt lời, liền thấy Lisa dừng lại một chút, đáy mắt cũng sáng lên.
Bất quá vẫn thực mau khôi phục lại bộ dạng thường ngày, nhẹ nhàng mở miệng, giống như không thèm để ý nói: "Tết Đoan Ngọ không phải em có việc sao, như thế nào lại nghĩ tới mời tôi ăn cơm?"
Ngữ khí ngạnh sinh sinh, còn kèm theo chút ngạo kiều.
Nguyên lai trong lúc tức giận vẫn chú ý tới nàng trả lời ở trong nhóm a.
Chaeyoung ho nhẹ một tiếng, không biết như thế nào đột nhiên có điểm muốn cười, nỗ lực đè ép xuống một hồi lâu, lúc này mới lắc đầu.
"Xác thật là có việc." Nàng thẳng thắn, "Cũng chính mời ngài ăn cơm, đây nguyên bản chính là kế hoạch của tôi."
"Thật sự?" Lisa không tin.
Chaeyoung gật đầu, ngữ khí khẳng định: "Thật sự, tôi còn chuẩn bị xương sườn để lấy lòng, liền chờ ngài tới ăn đây."
Còn đem xương sườn ra lấy lòng, xem ra vẫn có người để ý đến nàng a.
Lisa nghe vậy có điểm vui mừng cũng có chút vui vẻ, tức giận liền tiêu đi vài phần.
Mỹ tư tư ký tên xong, tiện tay đưa hợp đồng qua.
Trầm mặc một lúc lâu, phỏng chừng là có điểm băn khoăn nghĩ không thể để một mình Chaeyoung tiêu tiền, vì thế lại hung ba ba nói: "Vậy em phải làm ăn ngon một chút, không thể ăn tôi sẽ không mua đồ cho em, một cái bánh chưng cũng không mang cho em."
Suy nghĩ một chút, ý tứ đại khái chính là em phụ trách mua nguyên liệu nấu ăn cùng nấu cơm, tôi phụ trách mua bánh chưng.
Được đi được đi.
Chaeyoung đoán được ý tưởng trong lòng nàng, vội vàng theo lời nàng nói mà đồng, nói chính mình nhất định sẽ nỗ lực.
"Vậy em trở về đi." Lisa vừa lòng, vẫy vẫy kêu Chaeyoung rời đi, chính mình lại giống mô giống dạng tiếp tục gõ gõ bàn phím.
Sau một lúc lâu lại thừa dịp thời gian uống cà phê, phát Weibo thêm một lần nữa.
Nàng nói ——
Lại có người nhớ tới tôi, xem ra Chaeyoung còn rất có lương tâm.
Phía sau còn kèm theo một gương mặt tươi cười nho nhỏ, ngụ ý tâm tình từ nhiều mây chuyển sang trời quang.
Chaeyoung thấy thế quả thực dở khóc dở cười.
Hai ngày sau, rốt cuộc cũng đến kỳ nghỉ.
Chaeyoung không ngủ nướng mà dậy thật sớm, rửa mặt xong lại thay một tiểu váy đáng yêu mặc ở nhà, sau đó liền bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Dù sao cũng là ăn tết, tuy nói chỉ có hai người, nhưng vô luận như thế nào vẫn luôn phải có chút nghi thức, đồ ăn làm phong phú một chút.
Nếu không...... Ăn tết đều không có không khí, cùng bình thường lại chả có gì khác nhau.
Chaeyoung dừng một chút, đột nhiên nhớ tới một chuyện thật lâu trước kia.
Nguyên bản một bàn ăn ngồi đầy năm người, phải cố hết sức mới ngồi vừa, cũng không biết từ khi nào đột nhiên bắt đầu trở nên trống trải.
Năm người biến thành bốn người, bốn người biến dần, theo thời gian trôi đi càng ngày càng ít, sau cùng nghiễm nhiên chỉ còn lại một mình nàng một người.
Mỗi lần ăn tết không khí cũng càng lúc càng mờ nhạt, đến cuối cùng so với bình thường cũng không có gì khác nhau.
Bởi vì không có gì trọng yếu, làm thêm thức ăn ngược lại một người lại ăn không hết.
Đột nhiên nhớ tới chuyện trước đây, làm Chaeyoung có điểm hoảng hốt, sửng sốt một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần.
Nàng thở dài, không muốn suy nghĩ nữa, sau đó lại tiếp tục công việc trên tay.
Trong chốc lát, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa.
Lisa như thế nào đến sớm như vậy!
Chaeyoung có chút kinh ngạc, vội vàng rửa sạch tay, bước nhanh chạy tới mở cửa.
Cửa vừa mở ra, quả nhiên Lisa đang đứng ở bên ngoài.
Hôm nay nàng mặc một bộ váy màu đen, kiểu dáng gợi cảm lại cấm dục, đặc biệt tôn lên màu da của nàng, so với ngày thường còn muốn đẹp hơn rất nhiều, là một đại mỹ nhân a.
Chẳng qua nhìn xuống một chút, mỹ nhân đang xách theo một đống lớn đồ vật.
"......."
Chaeyoung phóng mắt nhìn, phát hiện là các loại trái cây cùng rau dưa, thậm chí còn có mấy khối thịt cùng trứng gà, sau đó, như thế nào nàng còn thấy được một xấp dày lá gói bánh chưng.
"Bánh chưng ở siêu thị không tốt lắm, bán đều là đóng gói, không thể bảo đảm chất lượng bên trong." Có lẽ là nhìn ra sự kinh ngạc của Chaeyoung, Lisa một bên đi vào trong một bên nói, "Cho nên tôi dứt khoát liền mua nguyên vật liệu, chính chúng tôi tự gói đi."
"Cũng được." Chaeyoung theo tiếng gật gật đầu, một lát sau lại hỏi: "Bất quá La tổng ngài như thế nào mua nhiều thứ như vậy?"
"Làm sao vậy?" Lisa nhìn nhìn nàng, "Tới cửa bái phỏng, đây không phải là đương nhiên sao."
Còn rất long trọng a.
Chaeyoung nghe vậy cười cười, đột nhiên nhớ tới chính mình cũng lén lút chuẩn bị một đống lớn đồ ăn, không lý do để chê cười nàng, sau đó liền nhẹ giọng ứng câu như vậy a.
Sau đó, vội vàng đi sắp xếp những thứ Lisa mang tới, lại lấy cái ly tiểu cẩu rót chút nước cho nàng, bảo nàng ngồi nghỉ ngơi.
Một lúc lâu sau, hai người mới quay trở lại phòng bếp.
"Ngài mua những nguyên vật liệu gì, lấy ra cho tôi xem đi." Chaeyoung nói.
"Ân." Lisa theo tiếng gật gật đầu, sau đó mở túi mua hàng ra bắt đầu lấy ra bên ngoài.
Ban đầu còn rất bình thường, táo đỏ, gạo nếp, bánh đậu, lá gói bánh chưng...... Kết quả càng về sau càng có chút mê hoặc, Lisa còn móc ra một hộp chocolate lớn.
Vẫn là loại thương hiệu mắc tiền, cả một hộp lớn ít nhất cũng phải mấy trăm nhân dân tệ.
Chaeyoung ngốc, giương mắt nhìn nàng: "La tổng làm gì vậy?"
Lisa lời lẽ chính đáng: "Gói bánh chưng a."
Chaeyoung: "Làm...... Bánh chưng sô cô la?"
"Đúng vậy." Lisa nói, "Có vấn đề gì sao, em không phải thích ăn thứ này sao?"
Nàng vừa nói xong, Chaeyoung liền có điểm hoảng hốt, trầm mặc một lúc lâu đột nhiên nhớ tới lần đó Lisa đi công tác trở về mang về cho nàng cũng là chocolate.
Có lẽ là lần nàng ở trong văn phòng ngẫu nhiên ăn chocolate bị Lisa bắt gặp, cho nên người này mới có thể vẫn luôn cho rằng nàng thích.
Kỳ thật nói đến đúng là rất ấm.
Bánh chưng nhân sô cô la đúng là nàng chưa từng ăn qua......
Chaeyoung thấy thế thở dài, nhìn chằm chằm hộp chocolate kia do dự trong chốc lát, cuối cùng trực tiếp mở ra trang web tìm tòi nghiên cứu cách làm.
Tra rất nghiêm túc, cho nên trong lúc này không nói gì cũng không làm gì khác.
Lisa ở một bên thực mau động lên.
Nhìn biểu tình của nàng, có lẽ là hiểu lầm cho rằng nàng không thích, vì thế liền theo bản năng mở hộp ra trộm lấy một viên đặt ở trong miệng.
Nếm thử, phát hiện ăn khá ngon, vì thế lại lấy một viên đưa đến bên miệng Chaeyoung.
"Em nếm thử xem." Nàng nói, mặt theo bản năng căng cứng, nhưng trong giọng nói lại mang theo điểm chờ mong cùng khẩn trương, "Kỳ thật ăn khá ngon."
"Nếu em thật sự không thích...... Tôi lại đi xuống dưới mua một hộp khác."
Vốn dĩ Chaeyoung đang nghiêm túc nghiên cứu.
Nghe thấy Lisa nói muốn mua một hộp khác, nàng sửng sốt, theo bản năng quay đầu lại muốn ngăn cản.
Kết quả chưa kịp mở miệng nói chuyện, đột nhiên thấy người này đang giơ một viên chocolate hết sức chuyên chú nhìn nàng.
Thần sắc có chút khẩn trương, đáy mắt sang sáng, hàm chứa chờ mong cùng hưng phấn.
Giống như đứa nhỏ đang cùng hảo bằng hữu chia sẻ kẹo mà mình thích vậy.
Chaeyoung nhìn nàng, tim theo bản năng đập chậm nửa nhịp.
Em chẳng lẽ không biếtgiữa người trưởng thành với nhau uy đồ ăn có bao nhiêu ái muội sao!
Em người này là có bao nhiêu trì độn a!
Chaeyoung ho khan một tiếng đỏ bên tai, nghĩ thầm muốn giơ tay tiếp nhận viên chocolate kia, nhưng thân thể giống như không chịu sự khống chế của chính mình, ma xui quỷ khiến nghiêng nghiên người về phía trước.
Mắt nhìn mặt của Lisa, sau đó cúi đầu xuống thật cẩn thận ngậm lấy viên chocolate kia.
Là một viên chocolate có nhân dâu tây, ăn vào trong miệng mang theo mùi vị tinh khiết và mùi thơm của sữa, ngọt ngào một chút cũng không ngán.
Là chocolate ngon nhất mà nàng từng ăn qua.
"Có ngon không?" Lisa thấy nàng ăn, vội vàng mở miệng hỏi.
"Ăn ngon ăn ngon." Chaeyoung thấy thế vội vàng giơ ngón tay cái lên, "Đặc biệt ăn ngon."
Không có người không thích được khen ngợi.
Lisa nghe thấy nàng nói ăn ngon, môi tức khắc liền lặng lẽ giơ lên, thần sắc khẩn trương vừa rồi đã biến mất không thấy, đáy mắt mang theo một mảnh mỹ tư tư.
"Tôi đã nói ăn ngon mà." Nàng hừ nhẹ một tiếng, giơ tay đem lá gói bánh chưng kéo qua đặt ở trong tay mân mê, "Gói thành bánh chưng khẳng định ăn càng ngon."
Kia cũng không nhất định......
Chaeyoung dưới đáy lòng phun tào một câu, cười rộ lên gật gật đầu tỏ vẻ khẳng định, sau đó lại tiếp tục nghiên cứu cách làm bánh chưng chocolate.
Không khí rất nhanh an tĩnh lại, hai người ai cũng không nói gì nữa.
Nhưng hoàn toàn không cảm thấy nhàm chán phiền muộn, cho dù chỉ như vậy đứng chung một chỗ tâm tình liền thực mau bình tĩnh trở lại, làm người cảm giác thực hảo.
Chaeyoung ở trong đầu suy tư một lát, cuối cùng cũng tìm được cái từ thích hợp.
Đại khái...... Đây là cảm giác an tâm đi.
Tổng cảm thấy cái phòng cho thuê nhỏ hẹp của nàng, bởi vì có Lisa đến, mà trở nên có chút giống bộ dạng của một gia đình.
Giống như đột nhiên có nhiều pháo hoa nhỏ nở rộ ở trong lòng vậy.
Lisa không vào nhà bếp, nhiều lắm chỉ biết nấu chút thức ăn nhanh thôi, lúc này ôm lá gói bánh chưng suy nghĩ nửa ngày, ngay cả hình dạng cũng không biết cuốn thế nào.
Chaeyoung dùng dư quang nhìn đến bộ dạng vụng về của nàng, trong lúc nhất thời có chút buồn cười.
Khóe miệng cong cong, rốt cuộc vẫn là sợ đả kích đến lòng tự tin của nàng, vì thế thực mau lại thu trở về.
Điều chỉnh xong suy nghĩ, lúc này mới tùy tay cầm lấy lá gói bánh chưng đặt ở trong tay, tay trái lại nắm chút gạo nếp.
Mắt nhìn Lisa, nhẹ giọng nói: "La tổng trước tiên tôi gói thử một cái xem."
"Đã thật nhiều năm tôi không gói." Nàng nói, "Cũng không biết có bị ngượng tay hay không."
Lời này nghe giống như nàng cũng ở cái dạng trình độ gà mờ.
Lisa nghe vậy tức khắc tự tin lên không ít, thực nhanh gật đầu ứng một câu: "Được, em gói đi, tôi nhìn xem."
Ngữ khí còn rất nghiêm túc, eo cũng thẳng thắn, đầu theo bản năng hướng về bên này, nhìn giống như đang giám sát nàng.
Thực tế là vì trộm học kỹ xảo.
Chaeyoung nhìn thấu không nói toạc, cố ý thả chậm tốc độ để nàng học trộm, gói xong một cái sợ nàng chưa rõ, ngay sau đó lại lấy cớ chính mình đột nhiên có xúc cảm, muốn gói một cái khác.
Phải nói là năng lực học tập của La tổng của chúng tôi thật sự rất mạnh.
Gói xong hai cái, người này thực mau liền nắm được kỹ xảo, gật gật đầu thuận miệng khen Chaeyoung một câu, sau đó tự mình cũng cầm lấy lá gói bánh chưng bắt đầu gói.
Thực tinh xảo, không riêng gì hình dạng đẹp, ngay cả dây cột cuối cùng ở mặt trên cũng cột thành hình dạng nơ con bướm xinh đẹp.
Vừa nhìn liền biết đặc biệt phù hợp với thẩm mỹ của người này.
Lisa gói xong bánh chưng cũng tự cảm thấy tự hào, đắc ý cong cong khóe miệng, sau đó cầm lấy cái bánh chưng ý muốn đưa cho Chaeyoung xem, giống như đang tranh công: "Em nhìn xem tôi gói này."
Chaeyoung đáy mắt mang ý cười: "Khá tốt."
"Chẳng qua chính là......" Nàng nói, lời nói chỉ nói một nửa.
"Chỉ là cái gì?" Lisa chọn hạ mi, khuôn mặt tức khắc lại trở nên nghiêm túc, giống như nói cho nàng biết em suy nghĩ kỹ rồi nói.
Chaeyoung lần này dứt khoát không nói gì, chỉ là tiện tay nắm một cái, từ trong chén lấy ra một viên mứt táo ở trước mắt nàng lắc lắc.
Chỉ một động tác như vậy, Lisa tức khắc liền hiểu.
Có một loại cảm giác xấu hổ từ đáy lòng đánh úp đến, nàng nhìn Chaeyoung, lại cúi đầu nhìn cái bánh chưng kia, trong lúc nhất thời không biết nên giải thích như thế nào, một hồi lâu sau cũng chưa nói ra một lời nào.
Bất quá còn may có Chaeyoung tới giải vây cho nàng.
"Không có việc gì La tổng." Nàng cười cười, tiếp nhận cái bánh chưng từ trong tay Lisa để qua một bên, ngữ khí phi thường chân thành tha thiết, "Vừa lúc tôi không thích ăn táo, trước kia lúc ăn bánh chưng luôn luôn sẽ lấy táo ra."
"Lần này thật ra ngài giúp tôi bớt việc." Nàng còn nói, "Cảm ơn La tổng."
Dù sao người tôi là lần đầu tiên gói, có thể chỉnh thành như vậy đã tốt lắm rồi, vẫn nên khen khen a.
Như vậy là được rồi.
Lisa tự nhiên là không biết suy nghĩ nơi đáy lòng của nàng, giương mắt nhìn biểu tình của Chaeyoung, thoạt nhìn giống như không có chuyện gì thật, lúc này tin tưởng mới khôi phục lại một chút.
Cuối cùng không có tự bế, tiếp tục cầm lấy lá gói bánh chưng bắt đầu gói.
Chaeyoung sợ ảnh hưởng đến nàng phát huy, dứt khoát đi qua bên cạnh bắt đầu rửa rau, hai người ai bận việc người nấy.
Hiệu suất ngoài ý muốn còn rất cao.
Gần 12 giờ, toàn bộ đồ ăn rốt cuộc cũng làm xong, từng món được Chaeyoung cùng Lisa bưng lên bàn.
Đã rất nhiều năm không có làm một bàn đồ ăn phong phú như vậy.
Chaeyoung nhìn chằm chằm bàn ăn có điểm cảm khái, trầm mặc vài giây, theo bản năng móc di động ra chụp mấy tấm hình.
Lưu lại làm kỷ niệm đi, vạn nhất về sau không có cơ hội nữa thì sao.
Dù sao từ lúc nhỏ nàng liền biết, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, một ngày nào đó những người em để ý đó toàn bộ sẽ rời khỏi em, cho nên lưu trữ lại vẫn rất cần thiết.
Nàng thở dài, nghĩ hôm nay chính mình thật đúng là đa sầu đa cảm, vội lắc đầu xua tan những ý nghĩ đó ở trong đầu.
Vừa quay đầu, đột nhiên phát hiện Lisa cũng đang giơ di động ở đàng kia hết sức chuyên chú chụp chụp.
Hẳn là lưu lại để phát Weibo, chụp cũng thật nghiêm túc, ngay cả mày cũng theo bản năng dùng sức nhăn lại.
Chaeyoung ngừng thở thò lại gần xem, cả người thiếu chút nữa té xỉu tại chỗ.
Trước kia nàng vẫn luôn cho rằng Lisa có thể chụp ảnh thành như vậy chỉ là do không nghiêm túc, đại khái chỉ là tùy tay chụp chụp một chút, thành phẩm tốt xấu hoàn toàn dựa vào vận khí.
Vạn không nghĩ tới kỳ thật nàng còn rất nỗ lực!
Chỉ là nhìn biểu tình chuyên nghiệp, rồi lại nhìn thành phẩm...... Quả thực xấu không thể tả.
Chaeyoung thực bất đắc dĩ, nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, vốn định sửa cho đúng, nhưng lại sợ đả kích lòng tự tin của người này, liền dứt khoát mặc kệ để nàng tùy tiện chụp chụp.
Bất quá vẫn hứa hẹn, chờ sau khi ăn xong chia sẻ một ít ảnh chụp hôm nay cho nàng.
Lisa gật đầu ứng, nghĩ đến Chaeyoung nói muốn chia sẻ, ngay sau đó liền càng nỗ lực chụp thêm vài cái, để lại một đống kỳ tác phẩm xấu vô cùng.
Đến cuối cùng vẫn là Chaeyoung chịu không nổi, nhẹ giọng gọi nàng lại đây ăn cơm mới có thể khiến cho người này dừng lại.
Hôm nay nàng làm không ít đồ ăn ngon.
Trừ bỏ xương sườn mà Lisa yêu cầu ra, còn có cá hấp, thịt kho tàu, thịt thăn chua ngọt.
Nghĩ Lisa ngày thường đi làm mệt mỏi như vậy cần bồi bổ, cho nên cố ý vì nàng mà hầm canh gà, ngoài ra còn có chút rau xanh đậu que xào.
Chính là cực kỳ phong phú, so với nhà hàng thoạt nhìn một chút cũng không kém.
Mấu chốt là còn có thể tiết kiệm được không ít tiền.
Lisa rất vừa lòng, sửa sang lại làn váy rồi ngồi xuống cái ghế nhỏ mà Chaeyoung đã chuẩn bị cho nàng.
Vừa mới cầm lấy chiếc đũa liền nghe thấy Chaeyoung hỏi: "La tổng ngài mau nếm thử xem ăn ngon không?"
Lisa ứng thanh, kẹp lên một khối thịt bỏ vào trong miệng nhai nhai, cũng không biết đang nghĩ cái gì, còn nếm thật lâu rồi mới nuốt xuống.
Sau đó không chờ Chaeyoung mở miệng nói chuyện, lại gắp tiếp một ít rau xanh bỏ vào trong miệng tiếp tục nhai.
Làm Chaeyoung nhìn rất khẩn trương.
Cho nên rốt cuộc là ăn ngon hay không thể ăn a?
Nàng dừng một chút, một lát sau vẫn là căng da đầu ghé vào hỏi: "La tổng, ngài cảm thấy thế nào a?"
"Khẩu vị gì đó, ăn có hợp không?"
"Khá tốt." Không nghĩ tới tiếng nói vừa dứt liền nghe được câu trả lời của Lisa, "Mặn nhạt vừa đúng, thịt cũng không dai, còn rất hợp khẩu vị."
"Bất quá tổng cảm giác hương vị rất quen thuộc."
"Quen thuộc?" Chaeyoung tức khắc có điểm ngốc, "Ngài ở nơi khác đã từng ăn qua cùng loại hương vị sao?"
"Ân." Lisa trầm mặc tự hỏi vài giây, cuối cùng đột nhiên nói, "Giống như có điểm giống hương vị khi còn nhỏ đến nhà nãi nãi ăn."
"Giống nãi nãi của tôi làm."
Chaeyoung: "......"
Nga.
Nàng có điểm mờ mịt lại mê hoặc gật gật đầu, trong lúc nhất thời không tìm được từ gì để trả lời, đầy đầu tất cả đều là câu nói nãi nãi kia của Lisa, một hồi lâu sau còn chưa hoàn hồn.
Cho nên, nàng lại từ A Cát biến thành nãi nãi sao?
Quá đột ngột a.
Bất quá ít nhất cũng có tiến bộ.
Chaeyoung thực bất đắc dĩ, có chút xấu hổ cười cười, cũng cầm lấy chiếc đũa kẹp lên mấy món ăn bắt đầu ăn.
Trong lòng đột nhiên lại có một loại ý tưởng đang lan tràn.
Nàng rõ ràng là muốn truy Lisa, như thế nào cuối cùng truy liền truy không, ngược lại càng chạy càng trật?
Rốt cuộc là làm sai ở nơi nào......
Sau khi ăn xong, hai người không vội vàng thu thập, mà tiện tay ăn luôn hai cái bánh chưng.
Chaeyoung vận khí rất tốt, bắt được bánh chưng bình thường, không có hương vị gì đặc biệt, chỉnh thể còn tính là ăn ngon.
Lisa lại bắt được nhân chocolate, bỏ vào trong miệng nếm thử, tuy nói hương vị có điểm kỳ quái, nhưng kỳ thật ăn còn rất ngon.
Chaeyoung sợ nàng ăn nhiều sẽ đau răng, vì thế liền theo bản năng mở miệng ngăn trở không cho nàng ăn quá nhiều, chính mình đại khái thu thập chén đũa ôm vào phòng bếp.
Sau đó lại cắm ấm nước điện cố ý chuẩn bị chút nước ấm, muốn làm chút trà cho Lisa uống.
Mới vừa chuẩn bị xong, liền thấy Lisa đang ngồi ở trên sô pha thưởng thức những tấm ảnh chụp của chính mình.
Chaeyoung thấy thế lúc này mới nhớ tới chuyện phải chia ảnh chụp cho nàng, vội vàng cũng mở di động ra tìm được WeChat của nàng bắt đầu chia sẻ.
Chia sẻ đến một nửa, Lisa đột nhiên nói: "Tôi cũng đem ảnh tôi chụp chia cho em đi, còn khá xinh đẹp."
Đẹp cái rắm.
Chaeyoung vô lực phun tào, lại sợ đả kích nàng, chỉ có thể theo nàng lời nói gật gật đầu đồng ý.
Bất quá Lisa còn chưa mở ra album, nước đã sôi rồi.
Chaeyoung nói với nàng chính mình một lát liền trở về, sau đó liền chui vào trong phòng bếp bắt đầu chuẩn bị pha trà.
Trong lúc nhất thời có điểm lơi lỏng, di động liền đặt lên bàn.
Lisa ứng thanh, gật gật đầu tiếp tục chia sẻ ảnh chụp của mình.
Tốc độ mạng còn rất nhanh, mới vừa nhấn gửi cho Chaeyoung một cái bên kia tức khắc liền vang lên đinh một tiếng, ngay sau đó lại là âm điệu đinh bất đồng, gom lại cùng một chỗ nghe giống như là đang ca hát.
Lisa nghe tiếng có điểm tò mò, trong lúc nhất thời hứng thú, theo bản năng đưa ánh mắt muốn nghiên cứu nghiên cứu.
Sau đó, đột nhiên ở trên màn hình của Chaeyoung thấy được mấy cái chữ to, thoạt nhìn hẳn là ghi chú của nàng cho chính mình.
Còn khá dài, Lisa một bên xem một bên dưới đáy lòng mặc niệm: La khóc bao mới hai tuổi rưỡi.
"......"
Ân???!
(Chaeyoung của chúng tôi lật xe rồi:)))))))
Cơm trưa lần này phong phú như vậy, thời điểm Chaeyoung làm không nghĩ quá nhiều, lúc này đứng ở trong phòng bếp mới ý thức được Lisa có khả năng sẽ thượng hoả.
Dù sao xương sườn hay là canh gà, đều là thứ rất bổ.
Phải pha trà giải nhiệt cho nàng thôi.
Chaeyoung nghĩ như vậy, cong lưng tìm ở trong ngăn tủ một lát, cuối cùng cũng tìm được túi lá trà.
Xé đóng gói bỏ vào ly, rót nước nóng vào, Chaeyoung dừng một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn một túi đồ ăn vặt lớn ở bên cạnh.
Muốn hỏi Lisa một chút có muốn lại ăn chút gì hay không, vì thế liền đề cao âm lượng kêu tên nàng một tiếng.
Nhưng mà không có ai trả lời.
Người này đang làm gì vậy?
Chaeyoung sửng sốt, sợ nàng ăn no sau đó mệt rã rời liền nằm tạm bợ trên sô pha mà ngủ, không thèm quản đồ ăn vặt này nọ nữa.
Bưng nước trà đã chuẩn bị cho nàng lên, lặng yên không một tiếng động đi ra khỏi phòng bếp chuẩn bị trộm liếc mắt một cái.
Kết quả phát hiện Lisa căn bản không ngủ, mà đang cúi đầu đùa nghịch di động của nàng.
Chaeyoung: "......?"
Em chơi di động của tôi làm gì?
Bởi vì lúc trước khi đi học có bị người nhìn lén qua di động, cho nên từ đó về sau Chaeyoung cố ý đặt mật mã cực kỳ rườm rà.
Lúc này thấy Lisa đang cúi đầu ở đàng kia đùa nghịch, cảm thấy rất giật mình, cho rằng mật mã đã bị người này phá giải.
Đến gần mới phát hiện không phải, di động rõ ràng vẫn ở giao diện khóa màn hình.
Phía trên...... Giống như còn có thông báo của WeChat.
Chaeyoung thấy thế sửng sốt, trong đầu đột nhiên nhảy ra một dự cảm bất hảo, sợ tới mức nàng liền ngốc tại chỗ.
Một bên nhìn di động, một bên nhìn Lisa, nàng thở sâu, một lát sau vội vàng đi về phía trước vài bước.
Vốn định cướp lại di động.
Nhưng kết quả là không cướp, vừa nhấc đầu lên đúng lúc đối diện với tầm mắt của Lisa.
Ngay sau đó...... Thực sự bị dọa nhảy dựng.
Đây là một khuôn mặt trướng hồng đến cỡ nào a!
Chaeyoung thấy người này dùng sức cắn môi dưới, sắc mặt đỏ bừng, mày nhăn thành chữ xuyên ( 川), biểu tình khó chịu.
Đáy mắt còn mang theo điểm thủy quang, tuy nói phi thường có cốt khí cố nén không để nước mắt rớt ra, nhưng hốc mắt đã sớm chứa đầy.
Đặc biệt đáng thương!
Chaeyoung nhìn nàng đột nhiên cảm thấy nghiệp chướng nặng nề, lại lé mắt nhìn về màn hình di động của chính mình, quả nhiên từ phía trên thấy được ghi chú lúc trước chính mình sửa lại cho tiểu khóc bao.
Ngốc một chút, ngay sau đó trong đầu liền lướt qua hai chữ to ——
Xong rồi.
Lisa duỗi tay đẩy Chaeyoung ra, cả người xê dịch qua bên cạnh, vẫn như cũ nắm lấy di động của nàng không bỏ.
Một đôi mắt xinh đẹp giận dữ mở to, lạnh giọng hỏi nàng: "Chaeyoung, ghi chú này sao lại thế này!"
Đem cả bộ dạng lão bản giáo huấn người ở trong văn phòng ra luôn rồi.
Xem ra là muốn bắt đầu cùng nàng tính sổ......
Trong lòng Chaeyoung khổ không thể tả, vừa khẩn trương lại vừa xấu hổ, qua một hồi lâu cũng không nói được lời nào.
Vốn định muốn giảo biện một chút, nói kia kỳ thật là bằng hữu, vừa lúc chỉ là trùng họ mà thôi, cùng Lisa căn bản không có quan hệ.
Ai ngờ vừa mới mở miệng nói: "Không phải, kỳ thật này......"
Lời nói còn chưa nói xong, liền thấy Lisa cầm lấy di động của chính mình phát một bức ảnh vào WeChat của nàng.
Tốc độ mạng thực mau, ảnh chụp vừa mới phát qua, di động của nàng tức khắc liền leng keng một tiếng.
Xong rồi, giảo biện không được!
Người này trực tiếp chặt đứt đường lui của nàng!
"Thực xin lỗi La tổng!" Lúc này nàng không do dự nữa, lựa chọn vội vàng cúi đầu nhận sai với nàng.
Bất quá trong lúc này đại não của nàng cũng không nhàn rỗi, vừa cúi đầu xuống, tức khắc liền bắt đầu điên cuồng suy nghĩ phương pháp giải quyết vấn đề.
Nàng nghĩ...... Hiện tại Lisa chỉ mới thấy được cái ghi chú thôi, sự tình còn chưa hoàn toàn bại lộ, nàng vẫn còn cơ hội có thể vãn hồi được.
Việc cấp bách bây giờ là ổn định cảm xúc của Lisa, hơn nữa đem hết toàn lực giấu giếm chuyện mình đã biết bản chất thật sự của nàng là tiểu khóc bao nữa.
Nghĩ như vậy, sau một lúc lâu Chaeyoung mới ngẩng đầu lên.
Cong cong môi nỗ lực đẩy ra một mạt tươi cười lấy lòng, nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi La tổng, tôi nghĩ tôi nên tự kiểm điểm, tôi không nên đặt biệt hiệu lung tung cho ngài."
Tiếng nói vừa dứt Lisa liền mở miệng hỏi nàng: "Có ý tứ gì?"
Chaeyoung vội vàng giải thích, nói là bởi vì có chuyện nàng làm sai bị Lisa trách cứ, nhất thời sinh khí, mới cố ý đổi ghi chú của Lisa thành như vậy.
"Kỳ thật ngài như thế nào có thể giống một tiểu khóc bao được đúng không." Nàng cười cười, vì hống người trước mắt vui vẻ dứt khoát che lại lương tâm để nói dối, "Cho dù là ai đi nữa cũng đều biết không có khả năng a."
"Còn có hai tuổi rưỡi gì đó, tất cả đều là nói lung tung, nếu ngài muốn ngài cũng có thể đổi tôi thành một tuổi rưỡi."
Nàng lời này nói cực kỳ thành khẩn.
Lisa hít hít cái mũi, banh một khuôn mặt ra nhìn nàng, nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của nàng, lúc này mới thoáng thả lỏng xuống.
Vậy hẳn là còn chưa bại lộ.
Nhưng hù chết tôi a!
Lisa hừ lạnh một tiếng vẫn còn tức giận, trạng thái vừa mới khôi phục được một chút liền tức khắc mở miệng muốn giáo dục Chaeyoung.
"Có nhân viên như em vậy sao?" Nàng hỏi, "Không có việc gì vô căn cứ cấp cho thủ trưởng biệt hiệu còn ra thể thống gì, em tin hay không tôi......"
Hai chữ trừ tiền còn chưa nói ra khỏi miệng, đột nhiên cảm giác cái mũi phía dưới nóng lên.
Nàng ngẩn người, tạm thời thu liễm bộ dạng hung ba ba, duỗi tay hướng phía dưới cái mũi sờ sờ.
Thời điểm nhìn lại, trên đầu ngón tay tất cả đều là máu.
Lisa: "......"
Chaeyoung nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ nàng bồi bổ cho Lisa hơi nhiều.
Cũng khó trách, người này mỗi ngày vội vàng xã giao luôn là ăn ngon uống tốt, căn bản không thiếu dinh dưỡng, có khả năng còn có chút thừa, bị nàng bồi bổ như vậy sẽ càng thừa ra.
Hơn nữa nàng còn đem người này tức giận thành như vậy......
Khí huyết dâng lên, cuối cùng không có nơi nào đi ra, dứt khoát theo cái mũi chảy ra.
Chính là làm Lisa cảm thấy thẹn hỏng rồi, không những không cùng Chaeyoung nói xong đạo lý, ngược lại còn làm trò cười chảy máu mũi trước mặt người tôi.
Cuối cùng vẫn là Chaeyoung dùng khăn tay lau đi mới tốt được.
Không thèm để ý đến một chút tình nghĩa giữa hai em, Lisa liền thở phì phì đi rồi, cửa cũng bị đóng vang một tiếng lớn, căn bản không thèm liếc mắt nhìn Chaeyoung lấy một cái.
Không biết còn có thể hống hảo hay không.
Chaeyoung sầu muốn chết, vội vàng đem ghi chú của người này sửa lại như cũ, sau đó liên tiếp phát đi vài tin nhắn xin lỗi.
Bất quá không dùng được, người này đại khái là không xem, căn bản không thèm phản ứng nàng một câu nào.
Cứ như vậy kiên trì tới hơn nửa đêm.
Chaeyoung hốt hoảng lên giường, nghĩ người này hiện tại có lẽ còn chưa bắt đầu đề cao tâm đề phòng, Weibo tạm thời hẳn là còn an toàn, liền vội vàng điểm đi vào nhìn thoáng qua.
Ngay sau đó liền bị dọa sợ.
Người này giống như điên rồi, mới một chút đã phát mấy chục trạng thái, tất cả đều là cảm thán cho từng sự việc đã diễn ra.
【 Chaeyoung quá xấu rồi QAQ 】
【 Tức chết rồi tức chết rồi! 】
【 Nàng nói câu kia rốt cuộc là thiệt hay giả? Nàng sẽ không thật sự cho rằng tôi là khóc bao đi! Tôi phải dùng phương pháp gì để tự chứng một chút QAQ! 】
【 ô ô ô tôi còn không biết cố gắng cái mũi còn làm trò đổ máu trước mặt nàng, khẳng định nàng sẽ chê cười chết tôi QAQ】
Bởi vì quá mức bi thương, cho nên tràn đầy trên màn hình đều là biểu tình khóc chít chít.
Chaeyoung thấy vừa muốn cười lại vừa đau lòng, tức khắc bắt đầu thống hận cái tay của chính mình, lúc ấy nếu không sửa ghi chú của Lisa thì tốt rồi.
Bây giờ người này đã truy không được, còn bởi vì sự tình ghi chú tức khắc thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nàng thở dài, sau một lúc lâu bất đắc dĩ lại áy náy nhắm hai mắt lại, nghĩ ngày mai nhất định phải có biện pháp cùng người này hòa hảo.
Một đêm cứ biệt nữu như vậy trôi qua, ngày hôm sau đã tới.
Sáng sớm Chaeyoung vừa tỉnh lại liền bắt đầu ở trên WeChat an ủi, sớm an, ngọ an, ngủ ngon nói đến đều đặn, nhưng vẫn không được người này tha thứ.
Đến ngày thứ ba cũng như thế.
Nguyên bản một cái Tết Đoan Ngọ rất tốt đẹp, lại biến thành khẩn trương cùng áy náy bất đắc dĩ mà vượt qua.
Thời gian chậm rãi trôi đi dần dần đi tới ngày thứ tư, cuối cùng cũng tới thời điểm phải đi làm.
Chaeyoung dậy thật sớm, thu thập xong liền cố ý đi xuống lầu mua bánh su kem mà Lisa thích cho nàng, nghĩ nhất định phải hảo hảo cùng nàng nhận lỗi.
Kết quả đến công ty mới phát hiện hôm nay tiểu khóc bao bắt đầu trốn tránh nàng.
Vừa thấy nàng lại gần, tức khắc liền giả vờ có việc phải đi, nếu thật sự trốn không thoát dứt khoát liền làm bộ một bộ dạng rất bận rộn bắt đầu gọi điện thoại cho hộ khách cùng nhà xưởng, dù sao chính là không để ý tới nàng.
Vài lần như vậy Chaeyoung cũng muốn từ bỏ.
Nàng thở dài, nghĩ như thế nào cũng nên đưa su kem cho Lisa, vì thế liền cố ý phiền toái trợ lý Hàn nhờ nàng hỗ trợ đưa một chuyến.
Không nói là chính mình đưa, nhưng lại trộm đặt một tờ giấy xin lỗi vào trong hộp.
Lúc này cuối cùng mới thuận lợi......
Có lẽ hôm nay Lisa có việc gấp không ăn cơm sáng, nên thấy trợ lý Hàn đưa hộp su kem tới, tức khắc có chút vui vẻ.
Mở miệng khen trợ lý Hàn tri kỷ, sau đó liền bắt đầu một bên ăn một bên xử lý công tác.
Cũng không nhìn vào trong hộp, thẳng đến khi ăn còn thừa lại hai cái cuối cùng, đột nhiên sờ trúng cái gì đó.
Giống như một tờ giấy nhỏ.
Lisa sửng sốt, tạm thời dời đi đôi mắt từ trên màn hình máy tính, cúi đầu nhìn thoáng qua trên mặt tờ giấy, sau đó liền thấy được tin nhắn xin lỗi đầy thanh âm cùng tình cảm phong phú của Chaeyoung.
Không khỏi hừ lạnh một tiếng, nói: "Ấu trĩ!"
Gần tới giờ tan tầm, Chaeyoung thấy Lisa đang tiếp điện thoại.
Nghe nội dung nói chuyện hẳn là từ nhà xưởng bên kia gọi tới, hình như là có tình huống khẩn cấp gì đó kêu nàng trở về mở họp xử lý.
Lisa ứng, treo điện thoại lập tức liền thu thập mọi thứ chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi còn cầm theo hộp su kem, thậm chí còn cố ý chọn đường xa để đi, từ bên kia của Chaeyoung vòng một vòng mới đi ra ngoài.
Thậm chí còn thở phì phì đem hộp thả ở trên bàn trả lại cho Chaeyoung, cũng không quên thêm một câu hung ba ba: "Bớt thể hiện!"
Gì a?
Chaeyoung không rõ nguyên do, không kịp mở miệng đã thấy người này bước nhanh rời đi.
Cúi đầu xuống thì phát hiện su kem trong hộp chỉ còn dư lại một ít, hẳn là đều bị Lisa trong lúc vô tình ăn rồi.
Chẳng qua không biết đi nơi nào mua, lại tràn đầy như cũ.
Lúc này nàng mới hiểu được câu bớt thể hiện của Lisa là có ý tứ gì.
Chaeyoung còn theo bản năng đếm đếm, không nhiều không ít, tám cái.
Tiểu khóc bao ăn bao nhiêu liền trả lại cho nàng bây nhiêu......
Thực quật cường, Chaeyoung khóc không ra nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip