Chương 13: Mất điện, cư nhiên Tiểu Từ bé nhỏ bị Chu tổng tài ăn sạch

[Buổi tối, ở nhà của Chu Bạch trong phòng làm việc, Giản Từ gõ cửa]

Giản Từ: Lão công a, anh vừa mới khỏi bệnh, không nên liều mạng làm việc như vậy đâu a~~ Em đang nấu canh cho anh, mau xuống đây uống đi nè

Chu Bạch: Được, anh biết rồi, đến ngay đây!

[Giản Từ trong bếp, nồi canh sôi sùng sục, Chu Bạch đi xuống ngồi vào bàn ăn]

Giản Từ: Lão công, không còn sớm nữa, anh mau uống canh rồi nghỉ ngơi sớm một chút đi

[Đột nhiên mất điện]

Giản Từ: Ơ, đèn như thế nào lại tắt rồi? T.T

Chu Bạch: Không sao, mất điện một lúc thôi mà

Giản Từ: Dạ..

[Giản Từ mò đi bị đụng phải ghế]

Giản Từ: A...

Chu Bạch: Đứng yên nơi đó đừng nhúc nhích. Nhắm mắt lại thích ứng một chút đi

Giản Từ: Dạ

[Chu Bạch đi đến chỗ của Giản Từ, ôm trọn lấy cậu]

Chu Bạch: Em bám vào anh, sẽ không bị ngã

[Giản Từ ôm chặt lấy Chu Bạch, tiếng tim đập mạnh của hai người]

[Đột nhiên, Giản Từ hôn lên môi Chu Bạch]

Chu Bạch thầm nghĩ: Giản Từ, em ấy chủ động hôn mình ...

[Chu Bạch đáp lại]

Giản Từ: Chu tiên sinh

[Chu Bạch đem Giản Từ đẩy ngã trên bàn, hôn sâu]

Chu Bạch: Em là cố ý câu dẫn anh

[Chu Bạch vuốt ve trên lưng thẳng xuống thắt lưng của Giản Từ, bắt đầu cởi quần áo]

Giản Từ: Em ... em ...

[Đang cuồng nhiệt thì đèn sáng trở lại, hai người nhìn nhau thở dốc]

Giản Từ: Anh ... muốn, muốn dừng sao?

[Chu Bạch ôm lấy Giản Từ vào phòng ngủ]

Giản Từ: Chu tiên sinh a~~

Chu Bạch: Dừng không được nữa rồi

Giản Từ bị hôn đến ngộp thở: Ưm ... ưm ...

[Chu Bạch vén áo Giản Từ lên, liếm liếm nhũ hoa, Giản Từ rên rỉ che miệng mình lại]

[Chu Bạch thấy vậy, kéo tay Giản Từ ra, cười cười]

Chu Bạch: Không sao, em cứ việc kêu lên

[Giản Từ bị Chu Bạch cầm lấy tiểu đệ sục]

Giản Từ: A ... A-h ... a-h ~~~

[Rất nhanh chóng, Giản Từ phóng thích ra]

Chu Bạch: Ha! Ra nhiều như vậy

[Giản Từ thở dốc]

[Chu Bạch mở tủ đầu giường ra lấy bao cao su và gel bôi trơn]

Chu Bạch: Sợ sao?

Giản Từ: Không, không sợ ...

[Giản Từ ngăn Chu Bạch dùng bao cao su]

Giản Từ: Không, không cần dùng bao, dùng gel là được rồi...

Chu Bạch ôn nhu: Em đã muốn như vậy, vậy em chính mình đến đây đi

Giản Từ thẹn thùng: A? Em ... em ...

Chu Bạch: Em không nguyện ý sao?

Giản Từ: A? Nguyện ý a ...

[Giản Từ nhận lấy gel, tự mình bôi trơn rồi khuếch trương]

Giản Từ rên rỉ: Ưm ... A ... A-h ... A-h ...

Chu Bạch: Em trêu chọc tôi ngày càng nhiều đấy. Hiện tại tôi liền chịch em tới chết

[Chu Bạch mạnh mẽ tiến vào, đâm sâu lút cán]

Giản Từ rên lên: A ~ ... A-h ... A-h ... A-h ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip