Chương 25
Sau khi đưa Megumi về nhà, cuộc sống ở nhà Anya- người chị gái của cậu, mang một màu sắc mới. Megumi, dù vẫn còn là một cậu bé trầm tính và cảnh giác do những gì đã trải qua, đã dần dần hòa nhập vào "gia đình" kỳ lạ này. Riko, với tính cách vui vẻ và hòa đồng, nhanh chóng trở thành "cháu gái" đúng nghĩa của Megumi, cùng cậu bé khám phá ngôi nhà và thế giới bên ngoài bức tường an toàn của Anya. Kuroi chăm sóc cả hai đứa trẻ với tình yêu thương của một người thân. Gojo, Geto và Shoko, khi không ở trường hoặc làm nhiệm vụ, thường xuyên ghé qua, mang đến sự ồn ào và những bài học "ngoài luồng" độc đáo của Gojo, khiến cho Geto và Anya phải vất vả dọn dẹp tàn cục của mấy đứa nhóc tăng động.
Toji Fushiguro vẫn là một sự hiện diện kỳ cục. Hắn sống trong căn phòng lớn được Anya chuẩn bị sẵn, ăn uống cùng mọi người, và đôi khi cùng Anya đi làm nhiệm vụ.
Mối quan hệ giữa hắn và Megumi vẫn còn đôi chút xa cách, cả hai đều chưa biết cách tương tác với người kia sau bao năm không gặp và những sự thật phũ phàng.
Toji lúng túng, không biết làm thế nào để làm một ông bố đúng nghĩa. Megumi thì đề phòng, chưa thể quên được cảm giác bị bỏ rơi. Chỉ có Anya là người kết nối, là cầu nối giữa họ.
Anya dành phần lớn thời gian của mình để chuẩn bị cho quá trình quan trọng nhất: đưa Fushiguro Azami trở về. Cô không làm việc đó một cách vội vàng.
Cô biến tầng hầm rộng rãi của ngôi nhà thành một phòng thí nghiệm khổng lồ, chứa đầy những thiết bị kỳ lạ mà chỉ mình Anya hiểu rõ. Những tấm kim loại được sắp đặt theo những hình dạng phức tạp, dây cáp phát sáng nối liền với những khối pha lê kỳ lạ, và trên sàn nhà là những đồ hình khắc sâu, phát ra ánh sáng mờ ảo theo từng nhịp thở của Anya.
Toji thường xuống tầng hầm cùng cô nhưng chỉ đứng nhìn từ xa và đôi lúc thì phụ giúp cô vài thứ. Hắn không hiểu gì về những thứ Anya đang làm.
Nó vượt xa mọi khái niệm về chú thuật hay khoa học mà hắn biết. Nhưng hắn cảm nhận được sự tập trung mãnh liệt của Anya, sự tiêu hao năng lượng từ cô. Và trên hết, hắn cảm nhận được điều này có thể hy vọng được. Hy vọng về người phụ nữ ấy sẽ trở về.
"Con đang làm gì vậy?" Toji hỏi, lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
Anya ngừng tay, quay lại nhìn hắn. Mồ hôi lấm tấm trên trán cô. "Con đang thiết lập một 'neo' giữa không gian và thời gian." Cô giải thích, giọng có vẻ mệt mỏi sau bao ngày thức trắng. "Để tìm ra chính xác vị trí của mẹ trong dòng chảy thời gian và không gian. Cái chết không phải là sự biến mất. Nó chỉ là một điểm dừng trong thời gian và một sự tách rời khỏi không gian quen thuộc. Con cần tạo ra một 'lỗ sâu' tạm thời để kéo bà ấy về đây."
Cô ấy nhìn Toji. "Nó giống như... tìm một hạt cát trên bãi biển khổng lồ, rồi tạo ra một đường hầm từ đây đến hạt cát đó, và kéo nó về."
Toji không hoàn toàn hiểu, nhưng hắn nắm được ý chính: đó là một công việc phi thường, đòi hỏi độ chính xác không thể tưởng tượng và sức mạnh khổng lồ.
"Cần bố làm gì?" Toji hỏi, giọng trầm trọng. Hắn muốn làm gì đó. Hắn không thể chỉ đứng nhìn.
Anya suy nghĩ một lát. "Khi quá trình bắt đầu, con sẽ cần tập trung toàn bộ năng lượng và ý chí để duy trì 'lỗ sâu' và 'kênh kéo'. Con cần một 'neo cảm xúc' vững chắc ở đầu bên này." Cô nhìn Toji. "Ông... ông chỉ cần đứng đó, giữ trong lòng hình ảnh rõ ràng nhất, tình yêu mãnh liệt nhất mà ông dành cho mẹ. Đó sẽ là kim chỉ nam cho con trong dòng chảy hỗn loạn của thời gian và không gian."
Toji gật đầu. Giữ hình ảnh Azami trong lòng? Yêu thương? Những điều đó hắn có thừa. Đó là tất cả những gì còn sót lại của trái tim hắn.
Ngày quyết định đến. Anya đã hoàn thành công tác chuẩn bị. Gojo, Geto, Shoko được Anya mời đến để hỗ trợ. Riko và Kuroi được dặn ở trên nhà, giữ yên lặng và chờ đợi tin tốt từ cô.
Megumi được Anya giải thích một cách đơn giản rằng "chị sẽ đưa mẹ về nhà", và cậu bé ngồi trên sofa, tay nắm chặt gấu áo, vừa sợ hãi vừa mong chờ.
Trong tầng hầm, Anya đứng giữa đồ hình phức tạp, đôi mắt hổ phách sáng rực lên dưới ánh sáng từ các thiết bị. Toji đứng đối diện cô, vẻ mặt nghiêm trọng chưa từng thấy. Gojo, Geto và Shoko đứng ở rìa khu vực chính, sẵn sàng hỗ trợ bằng chú lực hoặc khả năng của mình theo hướng dẫn của Anya.
"Con chuẩn bị rồi," Anya nói, giọng căng thẳng. "Nhớ nhé, bố. Tập trung vào mẹ, hãy ghĩ về bà ấy và cảm nhận tình yêu của ông."
Toji gật đầu. Hắn hít một hơi sâu rồi nhắm mắt lại. Trong tâm trí hắn hiện lên hình ảnh của Azami. Mái tóc của cô ấy, nụ cười dịu dàng, ánh mắt yêu thương cô dành cho hắn... Cảm giác khi cô ấy dựa vào vai hắn... Cảm giác khi tay cô ấy vuốt ve tóc hắn... Toàn bộ tình yêu, nỗi đau, sự mất mát, sự khao khát mà hắn đã chôn chặt suốt bao năm giờ đây bùng cháy, trở thành một ngọn hải đăng rực rỡ trong tâm trí hắn.
Anya bắt đầu. Cô đưa hai tay lên, lòng bàn tay hướng vào khoảng không trước mặt. Những hình vẻ phức tạp dưới sàn phát sáng mạnh hơn. Các thiết bị bắt đầu phát ra tiếng ù ù, năng lượng ngày càng tăng. Không gian quanh Anya bắt đầu lượn sóng, méo mó, như thể tấm màn hiện thực đang bị kéo giãn.
Gojo, Geto và Shoko cảm nhận được một áp lực năng lượng khổng lồ lan tỏa. Nó không phải Chú Lực, nhưng lại có sức mạnh và sự tinh tế vượt xa bất kỳ thuật thức nào họ từng biết.
"Con đang tạo ra một 'kênh dẫn'," Anya nói, giọng hơi run. Cô đang phải dồn toàn bộ sức mạnh và sự tập trung. Mồ hôi tuôn như tắm trên mặt cô. "Cần giữ nó ổn định... Rất khó..."
Không gian trước mặt Anya xoắn lại dữ dội. Một điểm đen xuất hiện, như một lỗ hổng trong thực tại. Nó mở rộng ra, để lộ một cảnh tượng hỗn loạn của ánh sáng, màu sắc và hình khối không thể diễn tả. Đó là dòng chảy của thời gian và không gian, nơi các quy luật vật lý thông thường không còn tồn tại.
Anya nghiến răng. "Con thấy rồi... Dấu vết năng lượng... và chú lực... của mẹ... Nó rất yếu... Nhưng con có thể theo dấu..."
Cô đưa tay vào "lỗ sâu" đó, không chút sợ hãi. Toji nhắm mắt, toàn bộ tâm trí và cảm xúc tập trung vào hình ảnh về Fushiguro Azami. Hắn cảm thấy một lực kéo vô hình, như thể một phần linh hồn hắn đang được sử dụng làm sợi dây dẫn.
"Gojo, Geto, Shoko!" Anya kêu lên, giọng căng thẳng đến cực độ. "Giúp ta ổn định năng lượng kết giới xung quanh! Ngăn không cho năng lượng hỗn loạn từ dòng chảy ảnh hưởng đến đây!"
Gojo và Geto lập tức hành động, triển khai kết giới Chú Lực theo hướng dẫn của Anya, hòa quyện năng lượng của họ với trường trọng lực và không gian của cô. Shoko sử dụng Phản Chuyển Thuật Thức để giữ cho Anya khỏi bị kiệt sức quá nhanh, mặc dù cô ấy biết sức mạnh của Anya vượt xa khả năng hồi phục của mình.
"Đang kéo..." Anya thì thầm. "Nặng quá... Rất nhiều 'kháng cự' từ dòng chảy..."
Toji cảm thấy lực kéo càng lúc càng mạnh. Hắn siết chặt tay, hình ảnh Azami càng rõ nét và sống động hơn trong tâm trí hắn. Hắn không được phép thất bại. Hắn phải đưa cô ấy về. Vì hắn. Vì Megumi. Và vì Anya.
Dần dần, từ "lỗ sâu" hỗn loạn đó, một hình dáng bắt đầu xuất hiện. Ban đầu chỉ là một khối ánh sáng, rồi dần dần chuyển thành hình người, là dáng vẻ của một người phụ nữ.
Hình dáng đó chậm rãi được kéo ra khỏi dòng chảy, vật lộn với lực cản vô hình. Anya nghiến răng, toàn bộ cơ thể run lên vì căng sức.
Hình dáng người phụ nữ được kéo ra hoàn toàn. Cô ấy lơ lửng trong không khí giữa căn phòng, bất động. "Lỗ sâu" thời không bắt đầu khép lại.
"Shoko! Chuẩn bị!" Anya ra lệnh, giọng yếu ớt.
Shoko lao tới, chuẩn bị áp dụng toàn bộ khả năng của mình lên người phụ nữ đang lơ lửng kia.
Ngay khi "lỗ sâu" đóng lại với một tiếng "vút" nhẹ, người phụ nữ rơi xuống sàn.
Toji lập tức mở mắt ra. Hắn nhìn người phụ nữ nằm đó. Mái tóc đen dài quen thuộc xõa ra trên sàn. Khuôn mặt... khuôn mặt mà hắn đã khắc sâu trong tim suốt bao năm.
"Azami..." Hắn thì thầm, giọng run rẩy.
Người phụ nữ mở mắt ra. Đôi mắt màu nâu quen thuộc nhìn lên trần nhà một cách bối rối. Cô ấy hít một hơi, ho nhẹ.
Toji không kìm được nữa. Hắn lao tới rồi quỳ xuống bên cạnh mà đỡ cô ấy dậy.
"Azami! Anh đây!" Hắn nói, giọng nghẹn ngào, bàn tay run rẩy đưa ra, khẽ chạm lên khuôn mặt mềm mại còn đang mơ màng.
Người phụ nữ quay đầu lại nhìn hắn. Ánh mắt cô ấy từ bối rối chuyển sang ngạc nhiên tỏ vẻ không thể tin nổi.
"Toji...?" Giọng cô ấy yếu ớt, nhưng đó chính là giọng nói mà hắn đã mơ về hằng đêm.
Cô ấy đưa tay lên, chạm vào mặt hắn. Bàn tay mảnh khảnh ấm áp.
May quá, đây hoàn toàn không phải là ảo giác.
"Em... em còn sống..." Azami thì thầm, nước mắt trào ra. Cô ấy không nhớ chuyện gì đã xảy ra. Cô chỉ nhớ mình đang trôi nổi ở một khoảng không gian tối đen, gần như vô tận... rồi đột nhiên tỉnh dậy ở đây, với Toji ngay trước mặt.
Toji gục xuống, ôm chặt lấy Azami. Hắn khóc, nức nở trong vòng tay người vợ của mình. Mọi vết sẹo trong linh hồn hắn, mọi đau đớn, mọi nỗi cô đơn... tất cả tan chảy trong khoảnh khắc này.
Anya đứng đó, kiệt sức, toàn thân run rẩy, nhưng đôi mắt hổ phách lóe lên sự nhẹ nhõm và hạnh phúc. Cô đã làm được, đã giữ được lời hứa của mình.
Shoko nhanh chóng kiểm tra cho Azami.
"Nhịp tim, hô hấp, tất cả đều ổn định một cách kỳ lạ," Cô lẩm bẩm, kinh ngạc trước khả năng của Anya. "Cứ như thể... cô ấy chỉ vừa ngủ dậy vậy."
Geto và Gojo đứng nhìn cảnh tượng đoàn tụ này, hoàn toàn im lặng. Họ đã chứng kiến một điều phi thường, một điều vượt xa mọi giới hạn của chú thuật.
Họ nhìn Anya, nhìn điều tưởng chừng như phi lý ấy và nhìn kết quả của nó: sự đoàn tụ của một gia đình đã tan vỡ. Họ cảm thấy một sự tôn trọng sâu sắc và cả một chút sợ hãi.
Sau khi Toji và Azami bình tĩnh lại một chút, Anya bước tới rồi nhẹ nhàng quỳ xuống bên cạnh họ.
"Chào mừng trở về nhà, mẹ." Anya nói, giọng ấm áp.
Azami quay sang nhìn Anya. Cô ấy nhìn khuôn mặt của con gái mình, một khuôn mặt trưởng thành, mang theo nét quen thuộc nhưng cũng xa lạ. "Con là...? Reina...? Nhưng..."
"Là con, mẹ ạ. Là con gái Reina đây," Anya nói, nụ cười yếu ớt hiện lên trên môi. "Con đã đi xa một thời gian... rất dài. Mọi thứ đã thay đổi nhiều lắm."
Anya nhanh chóng giải thích cho Azami về sự biến mất của mình, về toàn bộ sự thật bao lâu nay cho người mẹ của mình.
Azami lắng nghe, ánh mắt từ khó tin chuyển sang bối rối, rồi cuối cùng là sự chấp nhận. Cô cố gượng dậy, choàng tay ôm chặt lấy con gái của mình mà sụt sịt, cảm nhận từng hơi ấm trên người Anya.
Con gái bé bỏng giờ đã là một phụ nữ trưởng thành. Và đứa con trai nhỏ đã lớn rồi. Mọi thứ quá sức tưởng tượng, nhưng sự thật thì đang ở ngay trước mắt cô.
"Megumi... Megumi đâu?" Azami hỏi ngay lập tức, muốn gặp con trai mình.
"Thằng bé ở trên nhà, cùng Riko và Kuroi-san," Toji nói, giọng vẫn còn nghẹn ngào. Hắn đứng dậy, đưa tay cho Azami. "Để anh đưa em lên."
Azami nắm lấy tay Toji, đứng dậy một cách loạng choạng. Anya và Shoko cùng đồng thời hỗ trợ cô.
Họ cùng nhau đi lên tầng trên. Khi bước vào phòng khách, cảnh tượng Megumi 8 tuổi đang ngồi trên sofa, nhìn về phía họ với ánh mắt tò mò và lo lắng đập vào mắt Azami.
"Megumi!" Azami reo lên. Không kìm được, cô ấy lao tới, ôm chặt lấy con trai mình.
Megumi ngây người trong giây lát, rồi cái cảm giác quen thuộc, cái mùi hương của mẹ, tràn về. Cậu bé ôm chặt lấy bà. Tiếng khóc nức nở của Megumi vang lên.
Toji đứng nhìn, nước mắt lại chảy dài. Anya đứng bên cạnh hắn, đặt tay lên vai hắn một cách nhẹ nhàng. Riko và Kuroi mắt đỏ hoe vì xúc động. Gojo, Geto và Shoko đứng xa hơn một chút, chứng kiến khoảnh khắc thiêng liêng này.
Gia đình Fushiguro, tưởng như đã tan vỡ vĩnh viễn, giờ đây đã đoàn tụ. Toji, Azami, Reina (Anya), và Megumi. Bốn người họ, giữa phòng khách ấm cúng của ngôi nhà được bảo vệ bởi sức mạnh thao túng trọng lực, đã tìm thấy nhau, vượt qua cái chết, thời gian và định mệnh.
Sau khi mọi người bình tĩnh lại, cả gia đình Fushiguro (và gia đình mở rộng là Gojo, Geto, Shoko, Riko, Kuroi) quây quần bên nhau. Azami vẫn còn rất nhiều câu hỏi, rất nhiều điều phải hiểu. Anya kiên nhẫn giải thích từng chút một cho mẹ mình. Toji ngồi bên cạnh Azami, tay không rời tay cô. Megumi ngồi trong lòng mẹ, không muốn rời xa.
Buổi tối hôm đó, họ có một bữa ăn thực sự ấm cúng và vui vẻ. Azami, dù bối rối với thế giới hiện tại và những người xung quanh, nhưng cô cảm nhận được tình yêu thương và sự an toàn. Cô nhìn con gái lớn phi thường của mình, nhìn người chồng hằng đêm mong nhớ mình, nhìn đứa con trai nhỏ đầy âu yếm.
Một lúc lại chuyển sang quan sát Gojo, Geto, Shoko, Riko và Kuroi –một phần của "gia đình" này.
Fushiguro Toji, lần đầu tiên sau rất nhiều năm, ngồi vào bàn ăn cùng với toàn bộ gia đình của mình. Hắn nhìn Azami, nhìn Megumi và Anya. Hắn cảm nhận được sức nặng của trọng lực, của sự tồn tại, nhưng giờ đây nó không còn là gánh nặng mà là sự neo giữ, là nền tảng vững chắc.
Azami mỉm cười yếu ớt, nhìn quanh bàn. "Gia đình của chúng ta..." cô nói, giọng đầy xúc động. "Thật sự... mọi thứ đã quay trở lại rồi."
Anya mỉm cười, đôi mắt hổ phách ấm áp hơn bao giờ hết. "Vâng, mẹ ạ. Chúng ta có một gia đình. Một gia đình mà không ai có thể chia cắt được nữa."
Xin chào các bạn yêu dấu của Quýt, dạo này văn phong vẫn chẳng ổn tí nào. TxT
Tớ muốn nói đôi chút về cốt truyện của bộ này. Như các bạn đã đọc thì tớ có thay đổi ít nhiều chi tiết của nguyên tác. Chủ yếu là để phục vụ cho cốt truyện của tớ nên đôi khi sẽ có nhiều chỗ khá lủng củng và khó hiểu.
Nếu được thì mong mọi người góp ý vài phần để tớ điều chỉnh lại cho hợp lý nhé.
Lưu ý là không nhận gạch đá nhe.
Cảm ơn và tạm biệt mọi người
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip