01






buổi chiều hôm đó, trời se lạnh dù đã giữa xuân. mưa lất phất qua lớp kính cửa sổ, để lại những vệt nước mờ mờ như một nét vẽ nguệch ngoạc ai vô tình bỏ quên. văn phòng xuất bản nằm trên tầng sáu của một tòa nhà cũ, không có thang máy, cầu thang thì hơi ẩm và có mùi giấy in lâu ngày. aeri ngồi trên chiếc ghế đơn cạnh bàn biên tập, tay xoay xoay chiếc bút máy, mắt liếc nhìn đồng hồ.

họ nói sẽ giới thiệu cho cô một người "hỗ trợ tạm thời", trẻ, mới ra trường, có năng khiếu và muốn học hỏi. cô không kỳ vọng nhiều. thường thì mấy đứa như vậy được một tới hai tuần là bỏ. chẳng ai chịu nổi sự lặp lại, sự yên lặng, và những đoạn văn mà cô chỉnh sửa đến lần thứ chín vẫn thấy sai sai.

cánh cửa văn phòng bật mở.

một cậu trai bước vào, dáng người cao và hơi gầy, vai khoác ba lô vải, tay cầm chiếc ô còn ướt. tóc cậu nâu sẫm, có lẽ chưa kịp sấy khô, và đôi giày thể thao mang theo vài vết bùn non. ánh mắt cậu lướt qua căn phòng, rồi dừng lại nơi cô – không quá lâu, không né tránh, chỉ vừa đủ lịch sự.

"em là lee chanyoung," cậu cúi đầu, giọng không to nhưng rõ ràng. "hân hạnh được gặp chị uchinaga, em sẽ cố gắng học hỏi thật nhiều ạ."

aeri nhướng mày nhẹ. "chị" à.

cô gật đầu, môi mấp máy một nụ cười nhạt. "tôi không cần học trò. chỉ cần người biết deadline là gì thôi."

cậu hơi khựng lại một giây, rồi khẽ gật. "vậy em sẽ cố gắng hoàn thành đúng deadline trước đã."

cô không đáp, chỉ nhìn cậu lần nữa. quần áo cậu đơn giản, dáng đứng hơi cứng, nhưng ánh mắt lại có gì đó rất... điềm tĩnh. không gượng ép, không phô trương, không sợ hãi. cậu nhìn cô như thể đã quen với việc quan sát người khác – một thói quen mà aeri chỉ thấy ở những người từng sống lâu trong thế giới nội tâm.

cô nghĩ, chắc là một đứa trẻ ngoan thôi.

nhưng ánh nhìn đó – hơi ấm, hơi buồn, và hơi thật – khiến cô bất giác ngồi thẳng lưng hơn.

"em biết tiếng nhật không?" cô hỏi, lấy từ túi ra một bản in thô cuốn tiểu thuyết mới chưa phát hành.

"một ít," cậu đáp. "nhưng em đọc được."

aeri đẩy bản thảo về phía cậu. "vậy thử đọc và gạch chân đoạn nào em nghĩ chưa tự nhiên khi dịch sang tiếng hàn xem sao."

cậu đón lấy, ngồi xuống phía đối diện. không hỏi gì thêm, không nói rằng "để em thử" hay "em sẽ cố" như bao người khác. chỉ đơn giản là mở trang đầu, và bắt đầu đọc.

ngoài trời, mưa vẫn lặng lẽ rơi. trong căn phòng nhỏ, chỉ còn tiếng giấy lật và mùi cà phê nguội.

aeri chống cằm, quan sát. và lần đầu tiên sau nhiều tuần – cô cảm thấy buổi chiều nhạt nhoà không quá dài.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip