Anh em trai
Buổi sáng luôn là thời điểm dễ chịu nhất. Bầu trời quang đãng chỉ lấp ló vài đám mây đằng xa. Mặt trời lười biếng tô điểm cho chân trời màu vàng nhàn nhạt. Mấy chú chim non vươn cổ đòi mẹ mớm mồi, tiếng kêu rả rích ồn ào cả một góc vườn.
- Ani-chan, mặt trời lên rồi, mau dậy đi ! - Hizamaru chỉnh chu, cật lực đánh thức ông anh trai nghìn năm lười biếng của mình dậy.
- Ư....thêm chút nữa đi mà~ - Higekiri chép miệng. Quần áo xộc xệch ôm lấy tay Hizamaru, mái đầu rối bù liên tục cạ vào tay em trai làm nũng.
- Vô ích thôi, Ani-chan. Làm nũng cũng không được gì đâu, hôm nay là ngày anh bái kiến Cậu chủ đó! - Hizamaru thở dài, vuốt tóc Higekiri. Mái tóc ánh kim hơi dài nằm yên, để từng sợi cảm nhận được hơi ấm quen thuộc đã lâu không gặp.
- Anh mệt lắm, hay chúng ta rời ngày bái kiến vào hôm khác được không, bây giờ em cứ ru anh ngủ như vầy nha !? - khuôn mặt ngái ngủ khẽ híp mắt cười, mái đầu rối bù tìm điểm tựa trong lòng em trai, dễ chịu mà dựa vào.
- Em biết, nhưng Ani-chan, Cậu chủ nhà này thì không sao. Chỉ sợ những đồng đội khác đánh giá anh không hay mà em lại chẳng muốn như vậy. Ani-chan cố gắng kiềm cơn buồn ngủ mà dậy đi bái kiến đi nha? - Hizamaru lắc đầu, nhẹ vỗ vỗ lên mặt Higekiri. Anh trai khó chịu xoay người, vùi mặt vào lòng em trai. Mùi hương quen thuộc tràn đầy khoang mũi thật dễ chịu.
- Ưm....em trai thơm quá đi thôi ! - mái tóc rồi bù dụi dụi.
- Ani-chan!!!! - Hizamaru ôm đầu. Cậu thực sự bất lực trước ông anh này.
- Rồi, nhưng phải hôn anh một cái cơ! - Higekiri quay mặt, ngón tay thon dài chỉ chỉ vào môi đòi hỏi một nụ hôn.
Ngay lập tức Hizamaru cúi người, nhẹ đặt một nụ hôn lên môi Higekiri. Môi chạm môi. Higekiri vươn tay nắm lấy đầu em trai, ấn nụ hôn sâu hơn một chút.
- Ư? - Hizamaru ngỡ ngàng.
- He, môi em trai mềm thật đó nha! - Higekiri buông tay, luyến tiếc vươn đầu lưỡi chạm vào môi Hizamaru không muốn rời đi.
- Ani-chan làm gì vậy, ta đâu còn ở nhà Minamoto, anh đừng quá trớn như vậy chứ! - Hizamaru đỏ mặt lau miệng.
- Hừ, em lúc nào cũng như vậy. Chỉ sợ ánh mắt người đời thôi. - Higekiri ngồi dậy, ngoắc Hizamaru ý bảo đến chải đầu.
- Khi nào lên làm Đội Trưởng tiên phong, anh sẽ chém hết bọn nó, lũ người thấp hèn chỉ biết soi mói ấy.
- Ani-chan!
- Rồi rồi, chải đầu rồi thay quần áo cho anh lẹ lẹ lên không lại càu nhàu. - Higekiri cởi áo, dang tay cho em trai mặc giáp.
- Yêu Ani-chan nhất! - Hizamaru nhe răng, tung tăng đi lấy giáp.
- Anh cũng thế! - Higekiri nhỏ giọng.
Phải, anh yêu em.
------------------------------------
- Higekiri, xin bái kiến! Làm chủ nhân của tôi, ngài có thấy hài lòng không? - Higekiri cúi người, bản thể bên phải khẽ rung lên bần bật.
- Vui chứ! Để có được cậu mà ngân khố bản doanh không còn một xu. Bây giờ chỉ có thể cầm hơi bằng nước! - Saniwa đập mạnh tẩu, tiếng tẩu thuốc va mạnh vào gạt tàn vang lên cứng ngắc.
Higekiri vẫn không ngẩng đầu. Chỉ có đôi mắt sắc lẹm khẽ chuyển động nhìn xung quanh. Em trai yêu quý đang ở đây, bình tĩnh nào.
- Vâng, tôi biết chứ! Thế ngài có mong muốn gì ở một thanh kiếm như tôi không?
- Ta dự định cậu sẽ tạm thời làm thành viên đội thám hiểm trước, nên xuất trận hay không ta sẽ suy nghĩ. Còn mong muốn, ta chỉ mong cậu sớm ngày mạnh lên để có thể đứng chung hàng ngũ Tứ Cánh Kiếm thôi. - Saniwa duỗi người, lười biếng nhìn về phía Tứ Cánh Kiếm ngồi bên phải. Phải, khí chất quả thực khác người.
- A, muốn tôi mạnh lên mau chóng mà lại cho tôi bẹp dí ở đội thám hiểm sao? Mâu thuẫn quá đấy, Cậu chủ nhỏ! - Higekiri khẽ nắm lấy bản thể. Nghiêm trang cúi đầu không ngẩng lên, một lần nữa đánh giá tình hình xung quanh.
- Đừng có lỗ mãng, nơi đây đâu phải muốn là được. Quốc có quốc pháp, doanh có doanh quy. Mệnh lệnh của chủ nhân là trên hết! - Hasebe nhảy ra khỏi chỗ, bật đến nơi Higekiri đang quỳ. Lạnh lùng kề thanh Uchigatana sắc lẻm vào cổ Higekiri.
- Ani-chan!!! - Hizamaru lắc đầu. Ngay lập tức nhảy theo Hasebe, triệu hồi bản thể nhắm thẳng vào mắt Hasebe.
Kẻ kề kiếm vào cổ, kẻ bị nhắm thẳng vào mắt. Không khí trong phòng căng như dây đàn. Phái Shinsengumi ngay lập tức xông tới tạo thành rào chắn bảo vệ Saniwa. Tứ Cánh Kiếm chia thành hai bên, tiên phong lên phía trước nhằm vào Higekiri và Hizamaru. Oodachi vẫn bất động, im lặng đánh giá tình hình. Anh em nhà Awataguchi dàn đều xung quanh, bao vây trận địa.
Tất cả mọi thứ làm đều nhẹ nhàng, không có bất kì lời nói hay tiếng động nào phát ra. Nếu chăng chỉ là tiếng trang phục ma sát vào không khí.
- TẤT CẢ DỪNG LẠI HẾT CHO TÔI! - Saniwa đứng dậy hét lớn.
- Cậu chủ, tên khốn này thực sự không có chút phép tắc! - Hasebe cáu kỉnh ấn mạnh kiếm. Trên chiếc cổ thanh mảnh khẽ kéo dài một đường tơ máu.
Tơ máu thanh mảnh diễm lệ rớt thành giọt. Sàn nhà bỗng chốc nhiễm đỏ. Mùi máu thoảng theo gió xộc vào mũi cậu.
Anh trai của cậu đang bị thương!
Người cậu yêu quý đang bị thương!
Sát khí nổi lên, con ngươi mở to nhìn Hasebe.
- KHỐN KIẾP!!!! - Hizamaru hét to, bản thể trên tay không tự chủ nhằm thẳng vào mắt Hasebe. Phải chém!
- HIZAMARU!
Hizamaru khựng lại. Bản thể trong tay run rẩy dừng lại. Không khí trong phòng nhất thời chìm trong im lặng. Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía phát ra tiếng hét. Saniwa há hốc, miệng thuận theo lực hút trái đất mà rớt xuống. Phải, người phát ra tiếng hét không ai khác chính là Higekiri.
- Lùi lại ngay, Hizamaru! Không được lỗ mãng! - Higekiri nhíu mày mặc vết nhói trên cổ, nắm lấy tay Hizamaru.
- A-ani...-chan? - Hizamaru run run, bản thể cũng run rẩy thu lại như chưa từng được triệu hồi.
- Em làm gì vậy, đây chỉ là vết thương nhỏ không cần phải lồng lên như vậy! Em có phải là một chiến binh không thể hả, thật xấu hổ! - Higekiri nhăn mặt đưa tay sờ vết cắt trên cổ. Kĩ thuật tựa như của Người Hành Quyết, trông nông mà lại rất sâu, nếu thêm chút nữa có thể chạm đến động mạch chủ ở cổ. Chỉ sợ đến lúc đó e là đã có một trận mưa máu.
- N-nhưng.....- Hizamaru rưng rưng, nắm chặt lấy cánh tay của Higekiri.
- Heishikiri thật ngại quá, là do em trai ta không biết cư xử, thành thật xin lỗi. Với lại cũng là do ta một phần vậy nên mong Cậu chủ nhỏ tha thứ cho tôi. Xin phép cho tôi về phòng dưỡng thương, lễ bái kiến xin rời vào ngày nào đó! - Higekiri vừa nói vừa quỳ xuống vừa ấn đầu Hizamaru xin lỗi, rồi nhanh chóng kéo cậu em đang chuẩn bị òa khóc ra khỏi phòng.
- Thế, là xong rồi hả ? - Tsurumaru gãi đầu, phẩy tay thu bản thể.
- Ban nãy quả thực nguy hiểm, sát khí đó quả không đùa được đâu! - Ichigo nhíu mày, nhìn bóng dáng vừa khuất khỏi cửa.
- Chỉ sợ lúc đó mà không can kịp thời thì đã có màn mưa máu xem rồi! - Yamato cười hì hì vuốt ve bản thể.
- Ơ, mà sao tên đó lại nhớ tên em trai hắn nhỉ? - Kashuu gãi đầu nhìn sang bên Saniwa vẫn còn đang há hốc.
Saniwa chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy, miệng thì vẫn tuân theo lực hút trái đất.
--------------------------------------
- Coi nào, đừng có khóc nữa, phiền chết đi được! - Higekiri nhíu máy nhìn mấy giọt nước lành lạnh rơi sau gáy. Hizamaru vừa băng bó cổ cho anh trai lại khóc rất nhiệt tình.
- Oa....em cứ nghĩ là Ani-chan sẽ không còn nữa! - Hizamaru oa oa khóc như trẻ còn, qua hàng nước mắt mờ mịt băng bó cho Higekiri.
- Anh thì chết sao được, cùng lắm là khối thân thể trần tục này sẽ biến mất thôi. Bản thể linh hồn sẽ không bao giờ biến mất! - Higekiri nhíu mày nhìn vải băng trên cổ, rồi lại lắc lắc vai để nước mắt của Hizamaru không đọng lên trên.
- N-nhưng em sẽ không được nghe Ani-chan nói chuyện nữa! - Hizamaru hít hít hơi, khóc là phản ứng đào thải hơi ra ngoài mạnh nhất của cơ thể.
- Chúng ta vốn hiểu nhau rất rõ cơ mà, còn cần ngôn ngữ sao? - Higekiri ngả đầu nằm lên đùi Hizamaru. Cơ đùi săn chắc rèn luyện trên chiến trường quả là loại gối nằm thượng hạng nhất. Ngẩng đầu lên là khuôn mặt đang nức nở của em trai. Như thế vầy cũng không tệ chút nào, em trai của anh thực sự rất đẹp, đặc biệt là lúc khóc.
- A-ani-chan? - Hizamaru lau nước mắt, cúi mặt nhìn anh trai đang mỉm cười nằm trên đùi mình.
- Nè, biết gì không? Lúc khóc em thực sự rất đẹp đấy! - Higekiri vươn tay, lau đi giọt lệ còn vương lại nơi khóe mắt của Hizamaru.
- Há? Ani-chan bị ngốc hả? - Hizamaru nghiêng đầu, khó hiểu nhìn anh trai.
- Ờ, anh ngốc mà. Ngốc đến độ không nhớ được tên em trai của mình này! - Higekiri trộm cười.
- Nhưng Ani-chan vừa gọi tên em còn gì! - Hizamaru phồng má, tát nhẹ vào hai má của Higekiri.
- Phải không, Usumidori?
- Ani...chan?
- Hoemaru ?
- A-a......
- Hizamaru!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip