Trừng phạt
"Nè, em có biết sâu tuyết không?" - Kasen Kanesada nhàn nhã nâng chén trà hỏi cậu nhóc bên cạnh.
"Dạ...một chút..." - nhóc con ngập ngừng nhìn chằm chằm vào miếng bánh chưa cắn lấy một mẩu trên tay.
"Haha, Sayo nhà chúng ta giỏi thiệt đó!" - Kasen phì cười trước dáng vẻ của cậu nhóc ngồi kế bên. Mái tóc xanh xù không giấu nổi đôi tai đang đỏ ửng lên. Có lẽ là do lạnh hoặc vì một lí do nào đấy mà Kasen Kanesada cả đời này cũng chẳng thể nào ngờ được nổi.
"Em..." - Sayo lại ngập ngừng tiếp tục nhìn miếng bánh. Cơ miệng của cậu như đông cứng khi ngồi bên cạnh Kasen Kanesada. Bao nhiêu lời muốn nói đều như nghẹn ứ trong cổ họng không thoát ra được. Còn lồng ngực, cứ "bình bịch" liên hồi đến nỗi không kiểm soát nổi. Vô số lần cậu cố gắng điều khiển mình nhưng lại bị nụ cười của Kasen Kanesada gạt phắt đi. Cậu cực kì, cực kì mất bình tĩnh trước nụ cười đó.
"Hưm?" - Kasen Kanesada nhíu mi. Dường như vừa rồi Sayo định nói gì đó. Tuổi già tai kém, Kasen Kanesada ghé tai hẳn đến khi chạm vào vành tai nóng rực của Sayo để cố gắng lắng nghe.
"Nhóc vừa nói gì à?" - Kasen Kanesada có thể cảm thấy nhiệt độ từ tai Sayo truyền sang. Vốn bình thường Sayo có thân nhiệt cao như vậy sao? Kasen Kanesada tự hỏi.
Sayo Samonji run rẩy. Cậu có thể cảm thấy được tai của Kasen Kanesada đang chạm vào vành tai mình. Đầu óc cậu trống rỗng khi hương hoa nhàn nhạt đặc trưng từ Kasen Kanesada ở gần cậu thế này. Chóp mũi cậu không tự chủ mà hít một hơi dài. Sayo Samonji nghĩ rằng có lẽ cậu bị nghiện mùi này. Bởi vì nó cực kì dễ chịu.
"Na, sao nhóc không nói gì?"
"Em...em..." - Sayo giật mình, miệng vẫn run rẩy không nói nên lời.
"Uy, nhóc nhà anh dễ thương quá đi!" - Kasen Kanesada vui vẻ nâng tay, nghiêng mình ôm trọn lấy Sayo. Nhóc con bé tí, một vòng tay đã bao trọn vào lòng rồi.
"A?" - Sayo Samonji ngỡ ngàng nhìn mình được ôm trọn vào lòng Kasen Kanesada. Không được, xin hãy dừng lại đi!
"Sayo bé ghê nha!" - Kasen Kanesada cọ tới cọ lui trên mặt Sayo. Dáng vẻ cưng nựng yêu chiều để đâu cho hết.
Dừng lại đi!
"Kanesada-san!" - Sayo Samonji hét toáng lên. Kasen cũng giật mình tiếc rẻ buông tay khỏi hai má đỏ ửng của Sayo. Nãy giờ trêu quá hay sao mà mặt em ấy đỏ quá...Kasen Kanesada ngẫm nghĩ.
"Anh xin lỗi..." - Kasen buồn rầu ngồi quỳ gối xin lỗi Sayo. Muốn ủy khuất bao nhiêu liền có bấy nhiêu ủy khuất.
"Em...em....không...ý em không phải..." - Sayo Samonji lại tiếp tục trống rỗng nhìn dáng vẻ tang thương chịu lỗi của Kasen Kanesada. Như thế này, làm sao cậu có thể trách cứ được đây?
"Anh sai rồi, nhóc tha lỗi cho anh..." - Kasen đưa tay túm lấy góc áo cà sa của Sayo rồi kéo kéo.
Dừng lại đi mà!!!!!!
Lần này thì Sayo Samonji hoàn toàn mất sạch lí trí.
Đột nhiên bàn tay kéo áo bị nắm lấy. Kasen Kanesada khá là giật mình. Nhóc con kia có lẽ là giận anh ghê lắm rồi, chuẩn bị chịu đòn nào.... Vốn tâm lí của Kasen Kanesada sẽ là bị cho ăn một tát hoặc là ăn vô vàn nắm đấm bé con. Thế nào đột nhiên cổ áo bị kéo lại, trên môi thấy ấm ấm khác thường Kasen Kanesada mới bình tĩnh mở mắt ra. Ồ, khuôn mặt nhóc con Sayo nhà anh phóng to cũng đẹp trai lắm nha, hai má hồng hồng còn cực kì dễ thương nữa. Lông mi dài thiệt đó nha, đúng là nhóc con nhà anh mà.
Thấy Kasen Kanesada không tiếng động, Sayo Samonji mới chầm chậm mở mắt ra. Thế nào lại thấy Kasen Kanesada đang ngây ngốc nhìn cậu. Nè, em đang hôn anh đó! Sayo Samonji bực dọc nghĩ. Nắm tay siết mạnh lấy cổ áo Kasen Kanesada, Sayo Samonji nhắm chặt mắt vươn đầu lưỡi nhỏ xíu liếm quanh viền môi Kasen Kanesada. Cậu làm thật chậm, thật chậm như đang thưởng thức món ăn tuyệt nhất từ trước tới giờ.
Kasen Kanesada vẫn ngây ngốc nhìn Sayo Samonji. Viền môi lép nhép tiếng liếm láp cũng không làm anh thoát khỏi việc tiếp tục ngắm Sayo nhà anh. Ây da, dáng vẻ chăm chú cũng dễ thương quá đi. Lưỡi cũng nhỏ nữa...khoan.........
Lưỡi?
Kasen Kanesada cảm thấy như đầu mình vừa bị đấm một phát. Tiếng ong ong vẫn phát ra không dứt. Lưỡi? Nhóc con nhà anh đang xài lưỡi với anh ư?
Nhận thấy Kasen có chút chuyển động, Sayo vui vẻ chuyển động lưỡi càng hăng. Mở ra đôi mắt xanh biếc hài lòng nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của Kasen, Sayo vui vẻ nhe răng cắn mạnh môi dưới của Kasen Kanesada.
Bị cắn đau, Kasen Kanesada "a" một tiếng. Một khoảnh khắc này chính là cơ hội. Sayo Samonji linh động luồn chiếc lưỡi bé nhỏ vào miệng Kasen Kanesada. Trong lúc thưởng thức mĩ vị mình khao khát, Sayo Samonji chợt nhỡ một câu nói mà anh hai Souza Samonji của cậu nói: một khoảnh khắc cũng chính là một sinh mạng. Phải linh động tước đoạt đi nó trong một khoảnh khắc này.
Anh hai, em rõ rồi!
Nụ hôn kéo dài khoảng mười phút. Sayo Samonji thấy không lâu, thậm chí là quá nhanh. Nhưng với Kasen Kanesada nụ hôn này như kéo dài cả mười ngàn năm. Ngay cả vết cắn rớm máu ở môi Kasen Kanesada, Sayo Samonji cũng không bỏ qua.
"Em..." - Kasen Kanesada ngu ngơ nhìn Sayo Samonji tiếc rẻ liếm môi. Anh thực sự rất sốc. Sốc đến độ không nói nên lời.
"Tại anh không tập trung." - Sayo say mê sờ nơi mình vừa chà đạp. Đôi môi dịu dàng thường thấy không ngờ lại mê người đến vậy.
"Nhưng..." - Kasen vẫn ngây ngốc nhìn Sayo. Ánh mắt kia Kasen chưa từng nhìn thấy.
"Đây là hình phạt!" - Sayo Samonji rành mạch nói. A, chảy máu rồi làm thế nào bây giờ? Sayo Samonji đau lòng nhìn vết răng của mình trên môi Kasen Kanesada.
"Phạt? À, ra là vậy!" - Kasen Kanesada vui vẻ vỗ tay. Hóa ra xài lưỡi cũng được coi là một hình phạt. Đột nhiên như nhớ ra chuyện gì, Kasen Kanesada liền quỳ gối cúi đầu xin lỗi nhóc con đằng trước.
"Anh xin lỗi, từ lần sau anh không dám làm thế nữa!"
"Không!" - Sayo Samonji cúi xuống nắm lấy cằm Kasen Kanesada.
"Ế?" - Kasen ngỡ ngàng nhìn cằm mình bị túm chặt lấy.
"Việc lần này...em không tha thứ được..." - Sayo Samonji vui vẻ nhếch môi cười.
"Ế, môi anh đau lắm rồi tha cho anh đi mà ~ " - Kasen Kanesada đau lòng dẩu môi. Dẩu mà cũng đau nữa!
"Không tha được!" - Sayo Samonji vươn đầu lưỡi bé tẹo liếm vết sưng trên môi Kasen Kanesada.
"Tha anh đi mà ~ " - Kasen Kanesada đau lòng tiếp nhận hình phạt của Sayo Samonji.
Thông báo: hôm nay ngày 12 tháng 9 năm 2016. Ngày này 18 năm trước là ngày tớ cất tiếng khóc chào đời. Ôi, 18 năm rồi nhanh thật ấy. Nói thật là tớ chả muốn lớn lên tí nào đâu. Muốn cùng bọn trong xóm ném lon, bịt nấp đi tìm cơ. Muốn đi ăn trộm khoai, hay đào củ chua me với nhỏ em cơ. Muốn trung thu đến đòi mẹ đi mua đèn lồng cơ. Muốn tết đến được bố lì xì cơ. Muốn nhiều thứ khi còn bé lắm mà lớn lên rồi lại chả biết muốn thứ gì. Giá như cứ bé mãi thì có phải tốt hơn không? Cứ chạy nhảy, tắm mưa không suy nghĩ, cứ ngây ngô thích thằng cùng xóm có phải tuyệt không? Lớn rồi nhiều thứ phải nghĩ lắm, nhưng được cái là xem phim s*x không sợ bị bắt nữa! Sướng!!!!!!! Lảm nhảm cũng nhiều rồi nhỉ, cảm ơn các cậu đã đọc đến đây nghe con hâm dở này tâm sự nhé! Một lần nữa: Happy birthday to Sarishinohara 😊😊😊😊
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip