Cùng bắt đầu thôi nào!
- Nên, không nên. Nên, không nên... Hay là cứ thử vậy, không, hay là thôi đi, nhỡ lại có việc gì. Trời ơi rối quá! Làm sao bây giờ? - Trang ngồi băn khoăn, lẩm bẩm một mình trước cái máy điện thoại. Vâng, chính là mình đấy, cứ nghĩ phân vân mãi mà chẳng dám quyết định tải Touken Ranbu về. Trời thì nóng như lửa nên đầu óc càng rối tinh rối mù lên.
- Công nhận mẹ nói đúng, trông chị hâm thật. Đưa em cái máy đây, thế là xong hết. Chị chả cần lo nghĩ gì nữa cả. - cô em gái đáng yêu, con gái rượu của mẹ bỗng từ đâu hiện ra như ma, dọa mình một trận hết hồn. Mà này này, cái ánh mắt miệt thị đang nhìn chị cùng cái tính khôn lỏi kia là sao vậy hả?
- Em khôn quá nhỉ, đưa em thì chị lấy gì mà chơi, em nghịch cả tuần qua rồi còn gì. Hơn nữa, chị vẫn đang dùng, chỉ đang phân vân không biết có nên tải cái game này về không thôi. Chị ao ước chơi nó từ lâu lắm rồi, bây giờ lại đang có thời gian rảnh hiếm hoi sau khi thi thành ra.. - Kệ chị, cái quan trọng bây giờ là chị làm gì thì làm, đừng để máy hỏng hay hết pin đấy. Sau khi chơi xong thì lát đưa cho em đó.
- Biết rồi, thế em định dùng làm gì? - Đừng có nói với chị là để...
- Chị biết mà còn hỏi làm gì? Đương nhiên là để xem truyện tranh rồi, mới vừa rồi em kiếm được mấy truyện đẹp lắm, có cả nam x nam lẫn H luôn. Sao? Có cần em tư vấn cho không, lần này em tốt bụng, cho chị tên mấy truyện không tệ có MTC, hay chị muốn cái nào nó tình thú một tí. - con bé trưng ra bộ mặt ''ngây thơ và trong sáng'' mà nói.
-.... Thôi, cho chị xin kiếu vậy. - Thế là em nó bỏ chị ra chỗ khác chơi mà không thèm nói gì nữa. Buồn ghê nỗi lòng người chị.
Sau đó tôi vẫn đắn đo mãi thì mới quyết định tiến được. Thực ra tải game lại nhanh hơn dự kiến nhiều: mất chưa đến một phút nữa, chắc vì đây là bản Pocket. Tải xong, màn hình lóa lên ánh sáng kì lạ, đang nghĩ xem nên ấn nút nào mới đúng thì bỗng cảm thấy có cái gì đó be bé, mềm mềm, không phải là gối hay gấu bông mà giống như một con vật đang ngồi trên đùi mình vậy.
Mình cúi xuống và thấy một con mèo, chắc là vậy, dù rằng có chút giống chó. Con mèo nhỏ trông thật kì lạ và đáng yêu, trên bộ lông màu trắng có các vết hoa văn đỏ là lạ nhưng rất đẹp, đôi mắt to, trong veo và nó có đeo một vài vật kì quái làm bằng vàng, không biết có phải trang sức cho thú cưng hay không.
Làm thế nào bé mèo này lại vào đây được? Phòng mình ở tận tầng 4, cửa lại đóng, nhẽ nào bé mèo nhảy từ tầng 4 nhà nghỉ bên kia sang bên này, chui qua cả cái lỗ của lưới chống muỗi? Nghe thấy ảo quá.
Mà đợi đã, đây là một con mèo, một con vật, nó còn sống và đang nhìn mình...
- Em ơi, cứu chị! Ra đây giúp chị với! Có một con mèo trong phòng mình này. Xuống đi, chị sợ! - Mình tuyệt vọng kêu gọi sự trợ giúp trong khi chẳng dám nhúc nhích gì, sợ làm con mèo giật mình.
- Chị đừng đùa nữa, để im em nằm ngủ, mèo miếc cái gì! - con bé gắt một phát, mình im luôn, chẳng dám nói gì, đụng vào ai lúc nào thì đụng chứ đừng gọi em mình lúc đang nằm ngủ ngon. Những khi đó nó cáu kỉnh lắm, trừ khi thực sự quan trọng còn không đừng hòng nó chịu tỉnh.
Thực ra không phải Trang bị dị ứng mèo hay ghét động vật gì đó đâu, chỉ là thực sự mình không giỏi với những con vật cho lắm. Cứ có cảm giác nó sẽ nhào lên cào cắn hay làm cái gì ý. Bây giờ phải làm sao đây? Mình đúng là nhát gan mà, hu hu. Bỗng dưng có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:''Xin lỗi, nhưng cô không sao chứ?''
Nhìn trái, nhìn phải, nhìn lên, nhìn xuống, chẳng có ai cả. Chắc điện thoại cũ lại kêu lên thôi mà. Được rồi, vấn đề giờ đây là làm sao để tống bạn mèo nhỏ kì lạ đang nhìn chằm chằm mình đi trước khi nó làm gì khiến cho ngôi nhà xáo trộn. Vừa định cẩn thận đeo găng tay cầm chổi để xách và quét nó đi thì mèo ta lại mở miệng ra mà nói:
- Xin chào, tôi là Konnosuke và sẽ là người hướng dẫn cho cô trở thành một saniwa...
-......Ây dà, trời nóng quá ấm đầu mất rồi. Mình nên nằm nghỉ một tí thì hơn. Đúng vậy, đây quả là một giấc mơ kì quái.
- Ngài nói không tin thì làm ơn đừng ôm gấu bông và cầm dao gọt hoa quả chĩa về tôi thế chứ. Một con cáo xinh đẹp nhỏ nhắn như tôi thì có nguy hiểm gì đâu, nếu ngài vẫn không tin tôi là thật thì cúi xuống đây, tôi sẽ chứng minh cho xem.
Tò mò, mình cúi xuống nhìn và biết sao không, bàn chân nhỏ xinh của Konnosuke táp một phát vào mặt mình đau điếng. Konnosuke sau đó liền nói rất tự hào: ''Đó, tôi đã nói là hàng thật mà''.
Vâng, hàng thật.
Thật lắm luôn.
Thật 100%..
Thật cái đầu cậu ý.
_______________________________________________
Tất nhiên sau một hồi nói chuyện linh tinh ba lăng nhăng, giải thích đủ kiểu, Konnosuke với phép thần như của Doraemon đưa mình đến Honmaru.
Nơi này đẹp quá! Ngôi nhà kiểu Nhật rộng thênh thang, hồ nước trong xanh có mấy chú cá duyên dáng đang đùa nghịch và một khoảng sân xanh tươi, sạch sẽ trồng một cây cổ thụ hiền từ có từ lâu đời, còn đằng kia là nhà kho, nhà rèn và chuồng ngựa.
Konnosuke gọi mình vào gian chính, đưa ra năm thanh kiếm hiện thân thành năm người khác nhau. Tuy ngay từ đầu đã biết sẽ chọn ai rồi nhưng thôi cứ xem hết cả rồi cân nhắc cho nó lịch sự. Kasen thì đẹp đấy nhưng vì sự tao nhã là hơi khó với đây nên em xin skip. Hachisuka trông chói quá, cái ánh sáng như ánh sáng của Đảng đó suýt làm mù mắt đứa cận như mình rồi, để lâu chết nữa. Còn Mutsunokami có hai cái tai cún kìa, cũng cu te nhưng nghe đâu hình như anh hơi nghịch, sợ bị phá lắm. Chỉ còn Yamanbangiri và Kashuu thôi, đấu tranh tinh thần dữ dội lắm nhưng lòng sắt son vẫn hướng về Đỏ, chỉ là thương bé Mền tự kỉ thôi.
Kashuu tò mò nhìn vị chủ nhân mới của mình: một vị saniwa nữ trẻ, tóc đen dài, trông rất bình thường, hơi ....ừm béo? Mũm mĩm? Nhưng bù lại không phải béo tệ đến mức đáng ghét và trông rất phúc hậu, hiền lành như một người chị. Đặc biệt là đôi mắt đen nâu, khá đẹp và dịu dàng, lúc nhìn thấy cậu thì lấp lánh ánh sáng hạnh phúc và cái nhìn chờ mong, ngỡ ngàng, âu yếm như khi thấy người thân trở về.
Saniwa thì hạnh phúc không tả nổi.
Saniwa ấn tượng với Kashuu từ lâu rồi, nhưng chỉ đến lúc dần dần hiểu hơn về tính cách, nhân vật, tình cảm, về câu chuyện của thanh kiếm cùng chủ nhân vĩ đại trước kia thì ngài mới hoàn toàn bị chinh phục và yêu mến cậu. Kể từ đó đến giờ, Kashuu trở thành thanh kiếm ngài muốn gặp nhất và thấy đồng cảm nhất, mong muốn được yêu thương là một điều tuyệt vời ở cậu.
Vị chủ nhân mới mỉm cười vui sướng, cố lấy hết can đảm bước tới gần và dang tay ôm Kashuu thật cẩn thận, sợ kẹp chết con nhà người ta bởi cân nặng ngàn cân của mình.
Vỗ vai cậu nhẹ nhàng như khi dỗ đứa em họ nhỏ tuổi, ngài nói khẽ, gần như là thì thầm vì ngượng, mừng đến lúng túng: ''Chào mừng anh, Kashuu. Ta tên Trang, sẽ là chủ nhân và là người đồng hành mới của anh.''-''A...Vâng, tôi là Kashuu, xin hãy yêu thương và chăm sóc tôi nhé.'' Kashuu thấy thật ấm áp. Đã bao lâu rồi, cậu chưa cảm thấy được quan tâm thế này?
Sau đó Konnosuke hướng dẫn saniwa tất cả những điều cần thiết, cả cho Kashuu ra đánh trận. Do là lần đầu nên Kashuu lóng ngóng và bị thương nhẹ thành ra phải để saniwa đưa đến phòng chữa thương. Đầu tóc thì rối bù, người đầy những vết thương, quần áo thì rách rưới không khác gì ăn mày làm Kashuu thấy mình thật thảm hại. Nhìn hé qua chiếc gương, nhìn bộ dạng chật vật không có chút ''đáng yêu'' nào của bản thân, nỗi sợ hãi như thủy triều hung dữ dâng lên trong lòng cậu.
Thật xấu xí!
Chẳng đẹp đẽ tí nào.
Cậu thật yếu đuối. Đúng là vô dụng .
Ta hối hận vì đã chọn cậu.
Ta không cần thứ như ngươi.
Làm ơn, đừng nói những điều như vậy. Nhưng ai sẽ yêu một thanh kiếm không xinh đẹp? Và cậu sợ vị saniwa này sẽ nói như vậy, cậu sẽ một lần nữa bị ghét bỏ. Bị bỏ rơi. Vĩnh viễn không được yêu thương. Thật đáng sợ.
..............................................................
-...shuu? Kashuu, cậu không sao chứ?
-A, vâng tôi không sao cả. Ái, đau đau đau.- Cậu sực tỉnh, cơn đau nhắc nhở cậu vẫn đang được chữa trị.
- Cố gắng chịu đau tí nhé, rồi cậu sẽ khỏe nhanh thôi.- Saniwa nói rồi lại chăm chú chữa thương cho cậu, rất may là bị thương nhẹ nên sẽ nhanh chóng khỏi.
- Chủ nhân này - Kashuu ngập ngừng- Người... không ghét bỏ tôi chứ? Người không nghĩ tôi vô dụng chứ? Tôi không xấu xí chứ? Làm ơn đừng đuổi tôi đi, tôi nhất định sẽ trở nên đáng yêu hơn, xinh đẹp hơn. Tôi sẽ không bao giờ bị chật vật và chướng mắt thế này nữa, nên xin đừng ghét bỏ tôi.
Đến lúc này khuôn mặt Kashuu trông gần như muốn bật khóc, sự đau đớn và cô độc khi bị bỏ lại bởi Okita trong quá khứ ào ạt ùa về trong kí ức, nhấn chìm cậu đến ngạt thở. Nếu như một lần nữa phải chịu đựng sự dày vò đó, dù bản thân chỉ là một thanh kiếm, cậu nghĩ mình sẽ chết mất.
Saniwa thì ngạc nhiên nhìn chàng trai. Nhưng ngài lập tức hiểu những lời nói của cậu, mỉm cười cho cậu dựa đầu vào vai mà khóc.
''Kashuu đáng yêu thế này sao lại ghét được chứ? Không bao giờ ta lại đuổi cậu đi cả, ta thương cậu nhất cơ mà?''Ngài đưa tay xoa đầu cậu, nhìn Kashuu chân thành: ''Kashuu này, ta chưa phải là một saniwa xuất sắc, cũng không xinh đẹp, tài giỏi, nhưng ta hứa sẽ cố hết sức hoàn thành nhiệm vụ. Và sẽ luôn yêu thương, chăm sóc, tin tưởng anh để Kashuu sẽ không còn phải sợ những điều như thế nữa. Hãy đồng hành cùng ta và tin ta nhé, có được không?''
Hạnh phúc. Bối rối, ngỡ ngàng, sững sờ,.. và vô số suy nghĩ, cảm xúc ập đến nhưng hơn bất kì điều gì khác, Kashuu biết rằng mình đang hạnh phúc. Dù rằng cậu thậm chí chẳng thể dừng cơn nức nở để nói một câu ''Vâng'' đầy đủ, nụ cười của chủ nhân cũng đã thể hiện ngài biết rõ câu trả lời của cậu là gì rồi.
========================================
- Được rồi, đã khóc xong. Tiếp theo chúng ta phải làm gì vậy, chủ nhân?
Konnosuke nãy giờ hóng hớt từ đâu lòi ra, cười nói nham hiểm:
-Đi gặp một người rất rất quan trọng đó à nhen~~~
Khuôn mặt saniwa tối lại, hiện rõ vẻ lo âu.
Người quan trọng, lẽ nào là....?
__________________________________________
Là ai đây nhỉ? Nếu ai là saniwa hẳn đoán hết được rồi. Không biết có ai yêu quý người này không nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip