CHƯƠNG 222:
Nghe một câu này, Tạ Liên bỗng nhiên sởn tóc gáy, lông tơ trên lưng từng cọng từng cọng dựng đứng lên.
Khi Quân Ngô từ bên bàn đứng dậy, chậm rãi đi đến bên này, y dường như hiểu được tâm trạng của Quốc Sư năm đó lặng lẽ lẻn vào phòng tháo mặt nạ của hắn xuống.
Hoa Thành đang đứng sát sau tấm màn cạnh giường!
Y lúc này nằm trên giường, lấy tay nắm thật chặc chuôi Phương Tâm đang giấu dưới gối, tìm thời cơ, nhưng lại hoài nghi căn bản sẽ không có thời cơ. Ai ngờ, Quân Ngô lại không đi ra phía sau màn, mà chỉ đi đến cạnh giường, trực tiếp xốc chăn mền trên người y lên. Tạ Liên cảm giác cả người mát lạnh, mạnh mẽ ngồi dậy, nhìn hắn chằm chằm. Mà Quân Ngô quan sát người y, lãnh đạm nói: "Bộ y phục này không thích hợp với ngươi."
"..."
Tạ Liên lúc này mới nhớ đến, hóa ra Cẩm Y Tiên còn đang trên người y!
Tuy rằng Cẩm Y Tiên đã biến thành đạo bào màu trắng, nhưng Quân Ngô đương nhiên sẽ không bỏ sót nó, quan sát y trong chốc lát, thờ dài, nói: "Ngươi nhất quyết không chịu nghe lời ta. Lại đi ra ngoài náo loạn rồi."
Tạ Liên kinh ngạc khó hiểu mà nhìn hắn, bỗng nhiên, ánh mắt quét đến trên bàn, chỗ ấy có một hộp lễ vật, hộp đã mở ra, bên trong có vài cây cải trắng, vài viên khoai tây và vài củ cải.
"..."
Hóa ra Vũ Sư vừa rồi gọi Quân Ngô lại, nói quên đưa đồ cho hắn lại chính là đặc sản địa phương của làng Vũ Sư.
Ở phía sau Quân Ngô, Hoa Thành bất động thanh sắc lấy tay vén một góc màn, lộ ra hình dáng phía sau màn của mình, lướt qua Quân Ngô đang đứng đối diện Tạ Liên.
Tay hắn chậm rãi đặt trên chuôi đao màu bạc khẽ cong lên bên hông, dường như đang suy nghĩ có cần lập tức động thủ không. Tạ Liên lại không cảm thấy đây là thời cơ tốt, giả vờ không muốn nói chuyện với Quân Ngô, lắc đầu.
Quân Ngô nói: "Ngươi đem giấu Linh Văn ở đâu?"
Đương nhiên không thể giao Linh Văn ra đây. Vừa nhìn thấy Linh Văn, căn bản không cần hỏi nàng ấy rốt cuộc bị làm sao, chỉ cần nhìn thấy nàng bị biến thành lật đật, là có thể đoán được Hoa Thành chắc chắn đã trà trộn vào Tiên Kinh rồi.
Nhưng, Tạ Liên lại không nhịn được mà hoài nghi-- Quân Ngô thực sự hoàn toàn không nghi ngờ Hoa Thành đã trà trộn vào sao?
Lúc này, Quân Ngô lại nói: "Tiên Lạc, vẻ mặt ngươi hình như đang nói...Không đúng. Không đúng chỗ nào? Lẽ nào ngoại trừ Cẩm Y Tiên, ngươi còn giấu kẻ khác?"
Vẻ mặt vừa rồi của Tạ Liên căn bản không có chút biến đổi. Quân Ngô quả nhiên hiểu rõ y như lòng bàn tay.
Hoa Thành phía sau Quân Ngô bất động thanh sắc trao đổi ánh mắt với y, Tạ Liên bình tĩnh, lãnh đạm nói: "Ngươi thích thế nào thì cứ nghĩ thế ấy, dù sao hiện tại không ai đi ra được, ta cũng vậy cái gì cũng không làm được. Lão nhân gia ngươi vui vẻ là tốt rồi." Nói xong lại nằm xuống, đắp chăn qua đỉnh đầu. Mà Quân Ngô lại xoay người, bắt đầu chậm rãi dạo bước trong Tiên Lạc Cung, tìm kiếm.
Không nhanh không chậm lục soát một vòng, cái gì cũng không tìm thấy, hắn suy nghĩ trong chốc lát, quả nhiên, lại chuyển sang hướng tấm màn kia, đưa tay dò xét.
Màn bị vén lên, trống không.
Ngưng lại trong chốc lát, Quân Ngô lại buông màn xuống, một lần nữa trở lại bên cạnh bàn. Mà trái tim Tạ Liên đang nằm trên giường, lại chưa buông lỏng.
Trong chăn, Hoa Thành đang nằm bên cạnh y, mặt hai người dán thật gần nhau. Tim Tạ Liên đập bang bang dồn dập, cả người đều kéo căng, Hoa Thành mỉm cười, không tiếng động nói: Điện hạ, đừng sợ.
Mới vừa rồi, Quân Ngô xoay người lại, Hoa Thành liền khoan thai hạ màn xuống. Đợi hắn đi đến, lại khoan thai từ phía sau màn đi ra, vô thanh vô tức vọt vào giường Tạ Liên. Tạ Liên một tay bắt lấy hắn kéo vào trong giường, nhét vào bên trong. Mà Hoa Thành vừa lăn vào giường, Quân Ngô lại vừa xoay người sang.
Nắm bắt thời cơ không chê vào đâu được, thêm vào đó vị trí cũng thuận lợi, ngoại trừ một đống chăn lộn xộn, Quân Ngô cái gì cũng không phát hiện ra.
Cuối cùng, Quân Ngô nói: "Tiên Lạc đừng ngủ, dù sao ngươi cũng ngủ không được, theo ta qua đây."
Nhưng thật ra Tạ Liên rất muốn ở lại trên giường không đứng dậy, thế nhưng y sợ nếu không đứng dậy, Quân Ngô lại sang đây hất chăn, không thể nào khác hơn là chậm chạp lê xuống giường, đem con lật đật màu xanh giấu trong tay áo để lại dưới gối.
Quân Ngô đã rời khỏi tẩm điện, Tạ Liên quay đầu lại nhìn một cái, Hoa Thành cũng xuống giường, ánh mắt nặng nề như muốn đi đến. Tạ Liên vội vàng xua tay, ý bảo hắn tuyệt đối không được bại lộ, không sao cả. Quân Ngô đã đi ra lại nói: "Sao vậy, còn không đi. Có thứ gì trên giường khiến ngươi không muốn đi à."
Tạ Liên lập tức trở về phòng, cầm lấy hộp thổ sản trên bàn, trở tay đóng cửa lại rồi đi ra ngoài, ôm hộp lễ vật kia lấy một cây củ cải ra gặm một cái, thản nhiên nói: "Không có gì, ta đói bụng không được sao."
Quân Ngô liếc mắt nhìn thứ trong tay y, ấm giọng nói: "Ngươi thích cái này, bên kia ta vẫn còn, hôm nào đưa sang cho ngươi."
Tạ Liên: "..."
Đi mấy con phố, xa xa liền nghe được một giọng nói đang hô to gọi nhỏ: "Ha ha ha ha ha ha ha! Phong Tín! Ngươi con chó này! Bản Quỷ Vương hiện tại đạp chân trên điện của ngươi, thế nào! Thế nào! Lại đánh ta đi! Ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Lại là Thích Dung!
Đi đến bên cạnh, chỉ thấy cung vàng điện ngọc ở tứ phía đều bị hắn hạ độc thủ thảm thương, khắp nơi đều là có chữ "Từng đến đây chơi" vừa to vừa xấu. Thích Dung còn nhảy lên trên điện lật mái ngói, hô to gọi nhỏ thần quan bên trong vô cùng vênh váo. Cốc Tử bên cạnh ủy khuất bám chặt hắn, muốn nói lại thôi.
Lúc này hắn đang ở thượng điện Nam Dương của Phong Tín nhảy nhót, Phong Tín đang phiền não, căn bản không để ý đến hắn; Thích Dung kêu nửa ngày không thấy thú vị, lại sang thần điện còn nguyên xi của Mộ Tình mà kêu rống một phen. Mộ Tình hình như từ xa ném một cái liếc mắt cho hắn, hắn tức giận giậm chân, gọi đến gọi lui, lại nhảy sang thượng điện Quyền Nhất Chân. Ai ngờ hắn còn chưa mở miệng kêu, đột nhiên một pho tượng thần đầu đầy tóc quăn phá tan nóc nhà, bay ra ngoài, đụng vào đầu Thích Dung đánh ngã hắn khỏi nóc điện. Không ngờ lại là Quyền Nhất Chân đang phẫn nộ đem tượng thần của chính mình biến thành vũ khí, trực tiếp ném về phía Thích Dung. Cốc Tử kinh hãi, ghé vào sát mép mái hiên nói: "Cha! Ngươi không sao chứ!"
Thích Dung giận dữ nói: "Quyền Nhất Chân tên ngu ngốc không biết xấu hổ này! Không ngờ lại sử dụng thủ đoạn hèn hạ đánh lén ta!"
Cốc Tử do dự một chút, không hiểu nói: "Cha, hắn dùng thủ đoạn hèn hạ gì?" Rõ ràng Quyền Nhất Chân quang minh chính đại quăng tượng thần sang mà?
Thích Dung mắng: "Ngươi tên nhi tử ngu dốt này! Chỉ cần hắn đánh thắng ta, bất kể là dùng thủ đoạn gì, toàn bộ đều là thủ đoạn hèn hạ! Nếu không hắn làm sao có thể đánh thắng cha ngươi?!"
Cốc Tử: "Hơ..."
"..." Thích Dung nói như thế nào cũng là biểu đệ của y, Tạ Liên nhịn không được che kín mặt. Quân Ngô dừng cước bộ, nói: "Thanh Quỷ."
Thích Dung nghe thấy giọng nói này, biến sắc, bò dậy, cảnh giác nhìn sang bên kia, xem ra rất kiêng kỵ Quân Ngô. Vừa nhìn thấy, "Hai cha con" tự nhiên song song đều nhìn sang Tạ Liên, Cốc Tử vui vẻ nói: "Đạo trưởng rách nát ca ca!"
Thích dung lại không đàng hoàng cười nói: "Ơ! Ai đây, không phải là thái tử biểu ca sao!"
Tạ Liên vốn không muốn để ý đến hắn, hắn lại còn náo loạn lên, đến gần Tạ Liên chạy quanh nhiều vòng, giễu cợt nói: "Trước kia ngươi không phải rất vênh váo tự đắc sao? Lưng có hai chỗ dựa vững chắc, không đem ta để vào mắt, hiện tại thế nào lại giống chó nhà có tang mà kinh hãi vậy?"
Tạ Liên trong lòng cảm thấy kỳ quái, "Hai chỗ dựa vững chắc"? Lát sau mới kịp phản ứng, một chỗ là Hoa Thành, một chỗ là Quân Ngô. Nhìn thoáng qua Quân Ngô trước mặt, cảm xúc không khỏi trăm mối ngổn ngang, chợt nhớ đến từ rất sớm trước kia, y hỏi Hoa Thành, cảm thấy Quân Ngô thế nào. Lúc đó, Hoa Thành trả lời là, Quân Ngô nhất định rất ghét hắn.
Thích Dung lại nói: "A a a, trước kia ỷ lại vào cẩu Hoa Thành làm chỗ dựa cho ngươi, ám toán đánh lén ta, ta còn chưa tính sổ với ngươi, ngươi trước đó lại bị người ta tính sổ rồi, thực sự là thiên đạo tuần hoàn mà!"
Quân Ngô lãnh đạm nói: ""Thanh Quỷ, không nên nói lời vô ích với Tiên Lạc. Có thể thả thuộc hạ của ngươi ra."
Tuy rằng Thích Dung trước đó từng điên cuồng chửi sau lưng Quân Ngô, nhưng thực sự đến khi đứng trước mặt Quân Ngô, lại xám xịt kẹp đuôi lại. Mặc dù vẻ mặt không quá chịu thua phục, không nói hai lời, bế cốc tử từ trong điện ra rồi cong chân chạy mất. Quân Ngô sau đó quay sang Tạ Liên nói: "Đi thôi."
Tạ Liên nhìn con đường Quân Ngô đang dẫn y đi này, trong lòng suy tư: "Phương hướng này, là đi gặp...thuộc hạ của Thích Dung? Chẳng lẽ là..."
Qua một hồi, vừa rẽ vào góc đường, quả nhiên, một toà Võ Thần Điện hoa lệ hiện ra trước mắt hai người.
Minh Quang Điện!
Mà trong thần điện kia, đang truyền ra tiếng rống giận hỗn loạn, lòng Tạ Liên cả kinh, bất chấp đang theo sau Quân Ngô, giành đi vào trước. Chỉ thấy trong điện thực sự đang loạn thành một đoàn! Bùi Minh sắc mặt xám xanh, Tuyên Cơ tựa như một con rắn chết gắt gao quấn trên người hắn, nàng vòng quanh cứ như hận không thể thắt nút lại, tóc dài rối tung, mặt xanh răng đỏ, hai mắt dữ tợn trừng lên, dường như muốn cắn nát cổ Bùi Minh, nhưng cổ của nàng lại bị Bán Nguyệt ở bên ngoài kéo lại; Bên kia, một đoạn kiếm chỉa thẳng vào yết hầu của Bùi Minh, tựa như sắp đâm vào, lại bị Bùi Túc dùng hai tay giữ chặt nên mũi kiếm mới không đâm đến; Mà phía sau Bán Nguyệt cùng Bùi Túc, Khắc Ma huơ nắm tay đòi nện lên, nếu như không có Bùi Minh đang xanh cả mặt dùng hơi thở còn sót lại kéo lấy Khắc Ma, chỉ sợ hắn đã sớm hai tay cầm chùy lớn đập bẹp Bùi Túc cùng Bán Nguyệt rồi; Tuyên Cơ và Dung Quảng một bên cùng nhau rào trước đón sau đòi bóp đòi đâm chết Bùi Minh, một bên còn đang cắn xéo chửi mắng nhau. Tuyên Cơ thét to: "Cút ngay! Mạng chó Bùi Minh là của ta, của ta, tất cả đều là của ta!!!"
Dung Quảng đang nhập vào Minh Quang Kiếm cũng chửi: "Ngươi cút ngay! Thật không tự mình biết mình là gì! Nữ nhân không có được Bùi Minh không phải một nghìn thì cũng tám trăm, ngươi làm như mình sắp thứ nhất chắc! Kẻ muốn lấy mạng chó Bùi Minh là ta!!!"
Bùi Minh trên trán nổi gân xanh, nói: "...Các ngươi...hai ngươi...Đều bị bệnh hả!!! Tất cả đều cút cho ta!!!"
"..."
Trong lòng Tạ Liên cảm thấy thông cảm không gì sánh được. Theo phương diện nào đó mà nói, này cũng là quá được hoan nghênh là một loại bất hạnh đi. Y nói: "Bùi Tướng quân, gắng gượng!" liền định đi lên cứu, ai ngờ còn chưa đi đến, thì một bàn tay đã phủ lấy vai y.
Quân Ngô ở phía sau y nói: "Tiên Lạc, ngươi sẽ không cho rằng, ta gọi ngươi đến đây, là để ngươi hỗ trợ làm chuyện tốt chứ."
Những người khác trong đám Bùi Minh cũng chú ý đến bên này, Bán Nguyệt vui vẻ nói: "Hoa tướng quân!"
Tạ Liên bị tay hắn ép xuống, nhất thời không thể cử động, nói: "Vậy ngươi gọi ta đến đây làm gì?
Quân Ngô vẫn duy trì tư thế đặt tay trên vai y, đem y đẩy vào trong điện. Hắn đi vào, đám người đang cuộn lại thành một đống nhất thời dường như bị rút hết sức lực, toàn bộ tê liệt ngã xuống đất, chỉ còn vài phần tinh lực.
Quân Ngô nói: "Minh Quang."
Tuyên Cơ không hề bóp cổ hắn nữa, sắc mặt Bùi Minh cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường, thở phào nhẹ nhõm, nói: "Đế Quân, này thật đúng là...đa tạ ngài."
Giọng điệu của hắn tuy không mang theo trào phúng, nhưng bản thân câu nói lại rất trào phúng. Quân Ngô cũng không để bụng, mỉm cười, nói: "Ngươi không cần cảm tạ sớm như vậy. Minh Quang, ta đến đây, là muốn ngươi giúp ta làm một chuyện."
Bùi Minh: "Cái gì?"
Quân Ngô nói: "Hoàng thành ở hạ giới, lúc này có một trận pháp."
Quả nhiên.
Quân Ngô đạm thanh nói: "Đem người đến phá trận, khôi phục thân phận Võ Thần phương Bắc của ngươi."
Bùi Minh nhìn thoáng qua Tạ Liên, cười khan nói: "Hiện tại trận pháp đó, không phải đã có vị Huyết Vũ Thám Hoa kia trông chừng sao. Chỉ sợ Bùi mỗ không có cách nào cưỡng ép phá bỏ."
Quân Ngô nói: "Ngươi cứ như vậy không thể cưỡng ép phá hủy nó, ta cũng không bảo ngươi nhất định phải cưỡng ép phá hủy."
Nếu như là Bùi Minh, muốn phá trận này thật sự rất đơn giản. Chỉ cần hắn giả vờ đến hỗ trợ, Sư Thanh Huyền nhất định sẽ cho hắn đi vào. Tiến vào bên trong trận, sau đó đột ngột rút lui, trận pháp sẽ sụp đổ!
Huống chi, bây giờ Hoa Thành căn bản không hề canh giữ tại hoàng thành, căn bản không có cách nào khác để xoay chuyển tình thế!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip