Chương 18*:Bồ Tề Quan gặp quỷ nói Bán Nguyệt Quan 2
Mặt khác hai người trong phòng nhìn chằm chằm mặt hắn, đạo nhân kia cầm lấy bát nước, cong lưng, chậm rãi cầm lên rồi uống xuống. Làm như vậy không những không giống như là hạn lâu gặp mưa rào mà ngược lại nhìn như có chút chần chờ đề phòng.
Ngay lúc hắn uống xong Tạ Liên trong tai nghe được rõ ràng tiếng động "Rầm", "Rầm"giống như là âm thanh của một cái bình tưới nước rỗng bị người rót nước vào.
Trong phút chốc trong lòng hắn rõ ràng, cầm lấy tay đối phương, nói: "Đừng uống."
Tay đạo nhân kia run lên, kinh nghi bất định mà nhìn y, Tạ Liên mỉm cười nói: "Uống vào cũng vô dụng, không phải sao?"
*Kinh nghi bất định: không biết nên tin hay không.
Đạo nhân nghe vậy sắc mặt liền biến đổi, một cái tay khác rút ra thiết kiếm đeo bên hông hướng về phía y đâm tới. Tạ Liên đứng nghiêm bất động, nhấc tay bắn ra, "Đang" một tiếng, nhẹ nhàng hất văng kiếm phong. Đạo nhân thấy y vẫn nắm chặt cái tay kia của chính hắn như cũ, cắn răng kéo. Tạ Liên cảm thấy cánh tay kia bỗng nhiên xẹp xuống, giống như quả bóng nhỏ bị bay hơi xẹp xuống hoàn toàn, từ trong tay y tránh thoát. Đạo nhân tránh được, liền hướng về phía cửa bỏ chạy đi. Tạ Liên cũng không nóng nảy, đây là ngoại giới nơi sức lực y bị hạn chế mà đạo nhân đó cho dù là chạy xa mười trượng, Nhược Tà cũng có thể kéo hắn về. Ai ngờ, y vừa mới nâng nâng khăn, một đạo tiếng động sắc bén đến cực điểm từ bên người y phá phong mà xuyên qua.
Thanh âm kia giống như có người bắn một mũi tên nhọn từ phía sau y trực tiếp xuyên bụng đạo nhân kia cắm vào trên cửa. Tạ Liên nhìn chăm chú, kia vậy mà lại là một cây đũa trúc.
Y quay đầu nhìn lại, Tam Lang dù bận vẫn ung dung từ bên cạnh bàn đứng lên, hai người thoáng chạm mặt, sau khi đem đũa trúc rút ra hắn còn ở trước mặt y lung lay hai cái, nói: "Ô uế. Chờ lát nữa ném."
Mà đạo nhân kia chịu thương nặng nhưng lại hoàn toàn không có một tiếng kêu đau, vô thanh vô tức mà dựa vào cửa chậm rãi trượt xuống. Từ trong bụng hắn ào ạt chảy ra một thứ nước lỏng, cũng chẳng phải máu tươi, mà là nước trong.
*Vô thanh vô tức: không tiếng động.
Đúng là chén nước hắn uống xong lúc vừa rồi.
Hai người đều ngồi xổm xuống bên cạnh đạo nhân, Tạ Liên đè đè chỗ miệng vết thương của hắn cảm giác cái miệng vết thương này giống như một cái khí cầu bị người đục một lỗ, khí lạnh lại như ống thoát nước sưu sưu chảy ra ngoài, mà cái"Thi thể" này cũng ở dần dần phát sinh biến hóa. Mới vừa rồi hắn rõ ràng là cái đại hán, hiện tại cả người lại giống như bị rút nhỏ một vòng, khuôn mặt cùng tứ chi có chút héo mòn, hơn nữa còn đang không ngừng thu nhỏ lại, thoạt nhìn chẳng khác cái tiểu lão đầu bao nhiêu.
Tạ Liên nói: "Là cái vỏ rỗng."
Có vài yêu ma quỷ quái tự thân không có cách nào huyễn hóa ra hình người hoàn mỹ được, vậy chúng sẽ nghĩ một cái biện pháp khác: Chế tạo vỏ rỗng.
Bọn họ sẽ dùng một ít tài liệu thật, tỉ mỉ chế tác một bộ túi da người giả. Túi da như vậy, thường thường sẽ tham khảo từ người sống, đôi khi thậm chí là trực tiếp bắt người làm thành túi da vì thế chỉ tay, vân tay, tóc tự nhiên là hoàn mỹ vô khuyết. Hơn nữa, loại vỏ này, chỉ cần chính bọn họ không mặc lên tầng da này vậy thứ này sẽ không bị lây dính quỷ khí, cũng sẽ không sợ những cái phù chú trừ tà đó. Đây cũng là nguyên nhân vì sao phù chú trên cửa không có ngăn tên đạo nhân này ở bên ngoài.
Bất quá, cái võ rỗng như vậy cũng thực dễ dàng bị xuyên qua, bởi vì bọn họ dù sao cũng là cái người giả rỗng ruột, nếu không có người khoác lên tầng da này thì chúng nó cũng chỉ có thể dựa theo mệnh lệnh của người khác mà làm việc. Hơn nữa những mệnh lệnh này không thể quá phức tạp, chỉ có thể là những lệnh đơn giản, lặp lại sự tình được bố trí ổn thỏa trước. Cho nên, thần thái cùng cử chỉ của chúng thông thường đều tương đối dại ra, không giống người sống lắm, tỷ như, chúng nó sẽ lặp lại lặp lại một hai câu nói, làm cùng một chuyện, hoặc là tự hỏi tự đáp, hỏi một đằng trả lời một nẻo, cùng người nói nhiều mấy câu liền lòi ra. Nhưng mà, đối với việc phân biệt võ rỗng như thế nào Tạ Liên càng có cái phương pháp thực dụng hơn: Cho bọn họ uống một chén nước hoặc ăn thứ gì đó là được. Rốt cuộc vẫn là cái thân xác rỗng ruột, không có ngũ tạng lục phủ, bọn họ ăn cái gì hoặc là uống nước, liền giống như ném thứ gì đó hoặc rót nước vào một cái bình rỗng, có thể nghe được rõ ràng tiếng vang, âm thanh hoàn toàn không giống tiếng người sống ăn cơm uống nước.
"Thi thể" đạo nhân kia đã hoàn toàn xẹp xuống, đã biến thành một miếng da không sai biệt lắm. Tam Lang dùng trúc đũa kia đè hai cái trên da hắn rồi ném chiếc đũa đi, nói: "Thân xác này có chút ý tứ."
Tạ Liên biết thiếu niên này ám chỉ chính là cái gì. Biểu tình cùng cử chỉ tên đạo nhân này tất cả đều rơi vào mắt bọn họ, lại là rất thật, căn bản là một cái người sống, cùng y giao lưu, đối đáp trôi chảy, có thể thấy được người thao túng có pháp lực kinh người. Tạ Liên liếc hắn một cái, nói: "Tam Lang, xem ra ngươi đối với loại dị thuật này cũng có đọc qua."
Tam Lang cười nói: "Không nhiều lắm."
Cái vỏ này tìm riêng tới cửa, báo cho y việc Bán Nguyệt Quan, vô luận là thật là giả mục đích đều là vì dẫn hắn đi Bán Nguyệt Quan, muốn sắp xếp ổn thỏa còn cần phải lên Thông Linh Trận hỏi một chút. Tạ Liên bấm tay tính toán, tính ra pháp lực còn dư lại đủ để chống đỡ hắn dùng thêm vài lần, liền ấn cái quyết nhỏ, lên Thông Linh Trận.
Vừa vào trận, bên trong lại là khó được náo nhiệt như vậy, hơn nữa không phải bởi vì bận việc công vụ mà náo nhiệt mà lại giống như là mọi người đang chơi cái trò chơi gì đó, cười thành một mảng hi hi ha ha . Tạ Liên chính là cảm thấy ngạc nhiên, chỉ nghe Linh Văn nói: "Điện hạ đã trở lại? Nhiều ngày ở dưới thế nào a?"
Tạ Liên nói: "Còn tốt còn tốt. Mọi người đây là đang làm cái gì? Lại còn cao hứng như vậy."
Linh Văn nói: "Phong Sư đại nhân đã trở lại, đang phát công đức, điện hạ không đi đoạt lấy một chút sao?"
Quả nhiên là vậy, Tạ Liên nghe được trong trận có mấy vị thần quan đang khàn cả giọng mà kêu: "Một trăm công đức! Cướp được!" "Vì cái gì ta cái này chỉ có một công đức......" "Một ngàn! Một ngàn! A! Cảm ơn Phong Sư đại nhân!!! Ha ha ha ha ha ha ha......" Hắn nghĩ thầm này chẳng lẽ là bầu trời rớt tiền đại gia đang ở nhặt? Tuy rằng rương công đức của y rỗng tuếch, nhưng đầu tiên hắn không biết đoạt như thế nào, thứ hai chư vị thần quan đều có quen biết lẫn nhau cùng nhau đoạt một chút chơi đùa cũng không sao cả, hắn đột nhiên chen ngang vào liền có chút kỳ quái, vì thế cũng không thèm để ý, lo hỏi chuyện của mình: "Chư vị, địa phương Bán Nguyệt Quan này các ngươi biết không?"
Lời này vừa nói ra, mọi người trong Thông Linh Trận đang cao hứng phấn chấn đoạt công đức nháy mắt liền trầm mặc.
Tạ Liên lại lần nữa thoáng cảm thấy buồn bực.
Lúc trước y ra một ít thơ cùng bí phương, mọi người trầm mặc cũng liền không nói, bởi vì nhóm thần quan trước giờ không bàn đến mấy chuyện đó, mà y lại nói ra, vốn là không hợp nên không sao. Chỉ là trong Thông Linh Trận thường xuyên có nhóm thần quan mở miệng dò hỏi một ít vấn đề về công vụ, tỷ như các ngươi có ai nhận thức tên quỷ này, thứ này dễ đối phó không? Các ngươi ai có địa bàn ở đàng kia có thể qua giúp một chút không? Vào lúc này mọi người sẽ phát biểu ý kiến của mình, có kiến nghị thì kiến nghị, không kiến nghị thì nói nếu ta có rảnh sẽ giúp ngươi hỏi một chút. Y hỏi Bán Nguyệt Quan cũng coi như là công vụ không có lý do làm toàn trường tĩnh mịch a.
Sau một lúc lâu, đột nhiên một người hô: "Phong Sư đại nhân lại phát mười vạn công đức!!!"
Trong Thông Linh Trận nháy mắt lại sinh động lên, chúng thần quan lại sôi nổi đi đoạt công đức, liền không có ai để ý câu hỏi kia của y. Tạ Liên biết việc này chỉ sợ cũng không đơn giản, ở trong trận đại khái cũng không hỏi được ra cái gì, nghĩ thầm vị Phong Sư đại nhân này thật sự là một danh tác, một phát lại chính là mười vạn, hảo sinh lợi hại, đang muốn lui ra, bỗng nhiên, Linh Văn lén nói cho y một câu.
Linh Văn hỏi: "Điện hạ, ngươi vì sao bỗng nhiên muốn hỏi Bán Nguyệt Quan?"
Tạ Liên liền đem chuyện có một bộ vỏ rỗng tìm tới cửa kể lại, nói: "Thân xác giả kia được làm từ xác người sống sót chạy thoát khỏi Bán Nguyệt Quan, tất nhiên chuyện này là có mục đích. Không biết lời hắn nói là thật hay giả nên ta liền đi lên hỏi một chút. Nơi này làm sao vậy?"
Linh Văn bên kia trầm ngâm một lát, nói: "Điện hạ, chuyện này ta khuyên ngươi chớ có chạm vào."
Tạ Liên nhiều ít cũng dự đoán được sẽ có một câu như vậy. Nếu không cũng không đến mức liên tục một trăm năm mươi năm cũng không có người hỏi thăm, mà y vừa hỏi liền khiến toàn đình trầm mặc. Hắn nói: "Mỗi lần qua cửa thì mất tích quá nửa, việc này là sự thật?"
Thật lâu sau Linh Văn mới nói: "Là sự thật. Nhưng chuyện này, ta không thể nói nhiều."
Tạ Liên nghe ra trong giọng nàng mang chút đắn đo sợ là có chỗ khó xử, nói: "Tốt, ta hiểu được. Ngươi không tiện, vậy chớ có nhiều lời. Chúng ta cũng chưa từng lén nói qua cái đề tài này, đều là do ta chính mình loạn đâm rồi đụng phải."
Hai người tuy là đối thoại riêng, Linh Văn cũng vẫn đè thấp thanh âm, nói: "Điện hạ, ta nói thêm một câu nữa. Nếu ngươi muốn tra chuyện này, đừng làm cho thần quan khác biết. Hơn nữa, không cần tra từ Thiên giới."
Thu lại thần thức, ra khỏi Thông Linh Trận Tạ Liên đứng dậy trầm ngâm một lát, ngẩng đầu nói: "Tam Lang, ta sợ là muốn đi xa nhàmột chuyến."
Linh Văn cảnh báo cho y chớ có bị thần quan khác phát hiện, đủ thấy việc này liên lụy không nhỏ. Mà nếu y trực tiếp nhảy từ thiên giới xuống, lại nhảy đi đến Bán Nguyệt Quan, tiện thì tiện thật, nhưng đi ra ngoài như thế liền sẽ bị ghi lại trong danh sách. Hơn nữa, nếu có ai ở trong thông đạo động tay động chân, nhảy xuống tột cùng là nơi nào, thật đúng là không dám nói. Như thế xem ra cũng chỉ có thể đi bộ đi Bán Nguyệt Quan. Cái vỏ này nếu đã tự mình đưa tới cửa đó cũng chỉ có thể là muốn lừa y đi khẳng định không phải là cái địa phương gì tốt. Tam Lang lại nói: "Được a, ca ca, không ngại mang theo ta chứ."
Tạ Liên ngẩn ra, dùng cái chổi trên mặt đất quét túi da đến một bên, nói: "Đường xá xa xôi, gió cát gian khổ, ngươi vì sao lại phải đi theo?"
Tam Lang cười nói: "Ngươi không phải muốn biết Bán Nguyệt yêu đạo kia là chuyện như thế nào sao?"
Nghe vậy, Tạ Liên ngừng động tác, nói: "Đến cái này ngươi cũng biết?"
Tam Lang ôm tay, từ từ nói: "Bán Nguyệt Quan, hai trăm năm trước, là nơi ở của Bán Nguyệt Quốc. Bán Nguyệt nhân lực lớn vô cùng, tính tình lại hung hãn hiếu chiến, thường xuyên quấy rầy bá tánh nơi Trung Nguyên."
Hắn hơi hơi ngồi thẳng thân mình, ánh mắt tinh lượng, nói: "Bán Nguyệt yêu đạo, chính là quốc sư của bọn họ."
Tạ Liên đem cái chổi dựa trên tường ngồi xuống nghe kỹ càng tỉ mỉ. Lúc này, ngoài cửa truyền đến một trận tiếng động gõ cửa "Khấu khấu".
Lúc này sắc trời đã tối, những cái thôn dân đều bị câu nói "Trúng tà" lúc trước của Tạ Liên làm cho sợ tới mức lùi về trong phòng không dám ra ngoài, vậy là ai gõ cửa? Tạ Liên đứng ở cửa, nín thở một lát, không cảm giác ra phù chú trên cửa có dị động, ngay sau đó lại là hai tiếng "Khấu khấu". Nghe thanh âm này, giống như là có hai người đang đồng thời gõ cửa.
Y hơi suy tư, chậm chạp đi ra mở cửa quả nhiên là hai cái hắc y thiếu niên đứng ở cửa. Một tuấn lãng, một thanh nhã, đúng là Nam Phong cùng Phù Dao.
Tạ Liên cùng bọn họ nhìn nhau một hồi, nói: "Các ngươi hai cái......"
Phù Dao mắt trợn trắng dẫn đầu. Nam Phong đứng ngay vào mặt y mở miệng liền hỏi: "Ngươi muốn đi Bán Nguyệt Quan có phải hay không?"
Tạ Liên nói: "Các ngươi nghe được từ nơi nào?"
Y vốn nghĩ rằng là Linh Văn lại đi Trung Thiên Đình hỏi một hồi rồi nhờ tới giúp đỡ, nhưng nghĩ lại là nàng báo cho y chớ có để người khác biết tự nhiên cũng sẽ không để lộ ra. Nam Phong nói: "Nghe vài vị thần trên đường nói chuyện vài câu, nghe nói ngươi hôm nay ở trong Thông Linh Trận hỏi chuyện Bán Nguyệt Quan."
Tạ Liên liền hiểu rõ, đôi tay lung ở trong tay áo, nói: "Đã rõ. các ngươi định nói ' ta tự nguyện ', đúng không?"
Hai người đều là một bộ đau răng đến độ bộ mặt biểu tình vặn vẹo, nói: "...... Đúng vậy."
Tạ Liên buồn cười, nói: "Đã hiểu, đã hiểu. Bất quá, trước đó cần nói cho các ngươi rõ lần này đi Bán Nguyệt Quan, trên đường nếu gặp phải cái sự tình gì không thể ứng phó, hoan nghênh tùy thời chạy trốn."
Tiêu chuẩn sống của Tạ Liên là: Không cần miễn cưỡng người. Vô luận là bắt người khác làm một chuyện, hay là bắt người khác không được làm một chuyện, cũng đều là miễn cưỡng người. Một chuyện rốt cuộc có làm được hay không, chỉ có làm mới biết được. Nếu ngươi miễn cưỡng một người làm một chuyện, mặc dù hắn làm nhưng trong lòng cũng sẽ không tán thành; nếu ngươi miễn cưỡng một người không được làm một chuyện, mặc dù hắn không có làm nhưng hắn cũng sẽ luôn trăm phương nghìn kế nhớ thương rồi một ngày nào đó sẽ làm. Cho nên mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Lập tức xoay người, mời hai người bọn họ vào nhà lại nói tỉ mỉ. Ai ngờ, hai người kia vừa thấy thiếu niên ngồi phía sau y, nguyên bản mặt đen nháy mắt biến thành xanh mét.
Nam Phong lắc mình tiến vào, che ở trước mặt Tạ Liên, nói: "Thối lui!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip