Chương 2: Những đứa trẻ của Kaervan

Kaervan – Mười lăm năm trước

Trận bão tuyết đầu tiên của mùa đông tràn qua biên giới Kaervan, nuốt chửng những nóc nhà tôn méo mó, quật đổ những biển hiệu hoen rỉ và khiến mặt đất đóng băng đến nứt nẻ. Trên một góc phố bị lãng quên, nơi ánh đèn đường đã tắt từ nhiều năm trước, có bốn đứa trẻ co ro trong hẻm khuất – không tên, không ai thân thích, không ai để nhớ hay chờ.

Tuimi ngồi sát tường, tấm áo khoác rách bươm quấn quanh người. Cô bé mười tuổi, mặt không biểu cảm, đôi mắt khô khốc như thể nước mắt đã bị bốc hơi khỏi tim từ lâu. Hai bàn tay nhỏ giữ chặt một mảnh vải cũ, ướt sũng nước lạnh, nhẹ nhàng áp lên trán Xuân Nghi – người đã lịm đi từ chiều vì cơn sốt không thuốc men.

Trâm, với gương mặt đầy bùn đất, giấu một con dao gãy dưới gấu áo. Cô vừa trở về từ khu chợ đen, nơi chỉ có tiếng hét, tiếng súng và những bàn tay đói khát tranh giành từng mẩu bánh. Kiều Anh bước theo sau, bàn tay rớm máu vì đánh nhau với một đứa trẻ khác – để giành lại một mẩu thuốc hạ sốt cũ kỹ. Cả hai đặt túi vải xuống đất, mở ra: vài miếng bánh khô, một nắm thuốc không rõ nguồn gốc và một lon thịt hộp móp méo.

"Cố lên. Nghi mà không tỉnh... thì mùa đông này chắc chẳng đứa nào qua nổi." Trâm nói, nhưng giọng không còn sức.

Chúng từng có nhà. Từng có gia đình. Từng tin vào buổi sáng hôm sau. Nhưng đêm bom rơi ấy – lửa thiêu rụi dãy nhà, tiếng gào khóc ngập ngụa trong khói đen – đã cắt đứt vĩnh viễn sợi dây cuối cùng giữa chúng và thứ gọi là tuổi thơ. Tuimi là đứa duy nhất còn tỉnh trong khoảnh khắc ấy. Cô nhìn thấy rõ gương mặt người lính phía Tây kê súng vào đầu cha mình, thấy máu bắn vào tay mẹ khi bà lao tới.

Từ hôm đó, Tuimi không nói nữa. Cô chỉ lặng lẽ đi theo ba người còn lại – Trâm, Kiều Anh, Xuân Nghi – những người duy nhất còn sót lại sau đêm đó. Không ai dẫn dắt ai. Nhưng Trâm bắt đầu tính toán, Kiều Anh bắt đầu lên kế hoạch, Xuân Nghi chăm sóc vết thương cho mọi người và Tuimi học cách đánh lừa máy phát hiện nhiệt. Cứ như thể một bản năng sống sót được cấy sẵn trong từng đứa trẻ.

Khi Big Boss – Phạm Duy Thuận – tìm thấy chúng, ông không hỏi tên. Chỉ đứng dưới tuyết, nhìn bốn đứa trẻ cào đất đào một cái hố nhỏ – không phải để trốn, mà để chôn Xuân Nghi nếu cô không tỉnh lại.

"Các con có muốn sống không?" – ông hỏi, giọng trầm như đêm đông.

Trâm ngẩng lên. Đôi mắt cô bé khi ấy – dù nhỏ và mệt mỏi – vẫn ánh lên một thứ giống như thù hận.

"Muốn," Trâm nói. "Nhưng không phải như thế này."

Người đàn ông gật đầu. "Ta tên Phạm Duy Thuận. Nếu các cháu đi theo ta, các cháu sẽ được sống. Nhưng phải đổi bằng tất cả."

Từ giây phút đó, cái tên Orrene bắt đầu len lỏi vào máu thịt của cả bốn đứa trẻ 10 tuổi. Từng viên đạn đầu tiên, từng nhịp tim đầu tiên giữa chiến trận, từng lần thoát chết – đều mang dấu ấn của đêm tuyết hôm ấy.

Chúng đã không được ai chọn. Nên khi có một bàn tay đưa ra giữa địa ngục trắng xoá, cả bốn đứa đều nắm lấy – bằng tất cả sự đói khát, không chỉ với thức ăn, mà với một lý do để tồn tại.

---

Orrene – Mười năm sau

Dương Hoàng Yến đứng trước trụ sở cũ kỹ của một nhà máy sản xuất xe bị bỏ hoang ở Kaervan, nay là điểm liên lạc ngầm của Orrene. Cô mặc áo da đen, tóc buộc gọn, ánh mắt sắc lạnh của một đặc vụ kỳ cựu, nhưng từng bước vẫn thận trọng. Đây là nhiệm vụ lớn nhất sự nghiệp, cũng là ván cược không lối về.

Cánh cửa sắt mở ra. Bên trong là một thế giới khác – tối om, dày đặc mùi khói thuốc và kim loại nóng. Trên hành lang, một nhóm người đang đi tới. Dẫn đầu là một cô gái mặc áo khoác đen dài đến gót, khẩu súng dắt bên hông lấp lánh như một lời đe doạ.

Thiều Bảo Trâm.

Lần đầu tiên Yến nhìn thấy Trâm, cô chỉ cảm thấy mình đang đứng trước một điều gì đó không phải con người – mà là một tuyên ngôn sống, sắc lạnh, kiêu hãnh và tách biệt hoàn toàn khỏi thế giới vốn đầy rẫy thỏa hiệp này. Trâm bước đi không tiếng động, không liếc nhìn xung quanh, ánh mắt lướt qua người khác như thể thế giới này chưa từng đủ xứng đáng để cô dừng lại.

Đi cạnh Trâm là Kiều Anh, lạnh lùng và chuẩn xác, mang gương mặt vô cảm như thể mọi xúc cảm đã bị trút bỏ từ một kiếp trước. Sau lưng họ là Tuimi ôm một thiết bị điện tử to hơn người, và Xuân Nghi – ánh mắt dịu hơn, nhưng khẩu súng trên vai nói lên tất cả.

Yến đứng thẳng, thở nhẹ một cái, chờ đợi.

"Đặc vụ mới?" Trâm hỏi, không che giấu sự thờ ơ.

"Cô ấy từ phía Đông," Kiều Anh nói thay. "Có giấy từ Big Boss."

Trâm liếc nhìn Yến lần nữa. Ánh mắt ấy xuyên qua cô như một lưỡi dao mỏng. Nhưng rồi cô gật nhẹ:

"Cứ theo lệnh. Nếu sống sót qua ba nhiệm vụ đầu, thì mới được xem là người trong nhà."

Yến không biết lúc đó mình rùng mình vì sợ... hay vì điều gì khác. Trong ký ức của cô, đó là khoảnh khắc Trâm bước vào cuộc đời mình. Không bằng một lời hứa. Mà bằng ánh mắt – thứ ánh sáng lạnh lẽo nhất cô từng thấy.

Và như thế, cô bắt đầu cuộc sống thứ hai. Trong Orrene. Nơi những kẻ không có ngày mai chọn yêu bằng cách im lặng. Nơi những kẻ từng là trẻ con, từng chạm tay vào sự dịu dàng – giờ giết người như một cổ máy.

Nơi Yến bắt đầu đánh mất chính mình.

Vì một người như Trâm.

Có lẽ, tình yêu trong chiến tranh luôn lặng lẽ. Lặng lẽ như cách một viên đạn xuyên qua tim mà không kịp để lại tiếng vang.

Và trong một góc khuất nào đó của Kaervan, bốn đứa trẻ năm xưa – giờ là những sát thủ hàng đầu – vẫn sống tiếp cuộc đời mà băng giá năm 44 đã định hình cho chúng: không quay đầu, không ngừng bước, không được phép yêu ai lâu hơn một nhiệm vụ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip