Chương 23: tiến hành

Không khí ở đây vẫn yên một màu tĩnh mịch khiến tên thích khách có chút rợn người. Hắn nhăn mày, thanh gươm càng ghì sát vào cổ người kia để đe doạ, nhưng cuối cùng lại chẳng thấy một chút phản ứng sợ hãi nào. Hắn nghĩ thầm, có lẽ tên trong tay mình sợ đến chết cứng rồi, sau đó liền cười khẩy, liếm mép nhìn đám người còn lại.

"Ta không ngờ nam nhân trong hậu cung tên oắt đó lại yêu đuối đến vậy, xinh đẹp như thế, chắc là do nó chiều hư các ngươi rồi? Hôm nay tiếc rằng nó không đến đây được đâu, hay để ta-"

Chưa kịp kết thúc câu nói của bản thân, hắn liền cảm thấy cả cơ thể nhẹ bẫng, xong liền bị va đập mạnh với sàn đất, tác động khiến hắn tưởng như toàn bộ xương trong người bản thân đã bị vỡ nát thành vụn.  Tên thích khách sững người ngước lên trời tìm kiếm nguyên nhân gây lên việc đó, chỉ thấy trong đêm tối, những cặp mắt sáng trưng đang chăm chăm nhìn vào hắn, không khí ảm đạm khiến da gà, da vịt đều nổi lên. Tên thích khách rợn người, cho đến khi hắn nhận ra được sự bất thường nơi đây thì hắn đã chẳng thể nhìn thấy thứ gì được nữa.

Mikey nhìn hai con mắt trên tay mình, chất lỏng đỏ đặc chảy tí tách khỏi tay anh. Mikey chắc chần chừ, tức giận đưa tay bóp nát đôi mắt đó chẳng thương tiếc rồi đưa chân tung cước về phía thái dương của tên kia. Mọi thứ diễn ra quá nhanh đến mức tên thích khách thậm chí còn chưa cảm nhận được nỗi đau khi hai con mắt rời khỏi hốc mắt mình thì đã phải cảm nhận một tác động mạnh vào thái dương, sọ hắn đau điếng như thể đã vỡ tan.

Mikey nhìn xuống tên thích khách đang co ro  dưới chân mình, máu lênh láng khắp sàn nhà, toả nên mùi tanh hôi nồng nặc của nó. Mũi tất cả ở đây đều rất thính, mùi kinh tởm này thoang thoảng trong không khí khiên cả đám nhăn mặt bịt mũi, vì nó dơ bẩn đến mức buồn nôn. Khác với vẻ ngoài nhỏ con và xinh đẹp, Mikey không nhân từ đến thế, anh giơ chân lên cao, sau liền nhắm thẳng vào đầu tên kia mà đạp xuống. Nếu là lực đạo của một tay võ thuật thì chỉ đơn giản là nứt xương sọ nhưng Mikey là một con rồng, đầu của người kia nát bét, chẳng khác gì Mikey đã đạp một quả cà chua chín một cách dễ dàng cả.

Máu và não văng tung toé, khiến đám người kia bất giác lùi xa. Mikey cũng chẳng khác gì, nhìn miếng da dính trên giày mình mà sinh ra kinh tởm, hất hất mạnh chân cho đến khi nó văng đi thì thôi.

"Mày làm vậy rồi hồi ai dẹp hả Mikey?"

Draken nhăn mặt nhìn cái "tác phẩm nghệ thuật" mà Mikey tạo ra dưới sàn nhà, nhìn bầy nhầy đến mức chẳng muốn động tay. Nhưng đó cũng chưa phải là điều Draken thắc mắc, anh tự hỏi vì cớ gì mà Mikey lại tức giận đến thế? Nếu là một tên thích khách bình thường thì có lẽ cậu ta chỉ vật ra vờn rồi thả xuống cho đám binh lính thôi. Vậy mà hôm nay lại đem tên kia hành xác đến nát bét thế này.

"Tao làm cho Ken-chin dẹp á"

Mikey dường như chẳng quan tâm mấy đến việc mình làm, thậm chí còn quay ra cười cười trả lời với Draken khiến anh gần như tức điên lên. Có lẽ anh đã nhận nhầm tên này rồi, hắn ta vẫn đáng ghét như ngày nào thôi chứ có giận dỗi gì. Draken thở dài, búng tay một cái, chiếc đèn dầu cũng những cây nên liền thổi bùng ngọn lửa, thắp sáng lần nữa cả căn phòng. Đáng ngạc nhiên là ai cũng bình thản trước việc làm của Mikey ban nãy, riêng Mitsuya đã cất lại độ mình và đang chuẩn bị rời đi đâu đó.

"Taka-chan định đi đâu vậy?"

Hakkai nhìn hành động vội vã của Mitsuya mà thắc mắc, anh vốn là con người điềm tĩnh, giờ vội vàng như thể cháy nhà khiến cho Hakkai một mực khó hiểu.

"Đến chỗ Chifuyu"

Mitsuya nhanh chóng đáp lời rồi chạy mất, Mikey và hai anh em sinh đôi cũng chạy theo, bỏ lại Draken và Hakkai ở đó ngơ ngác đứng nhìn. Draken vuốt mặt, mấy tên này gây xong liền chạy, đến đó không lẽ lại muốn gây sự với triều đình? Nhìn thấy Hakkai định chuồn theo, Draken nhanh chóng chặn lại.

"Hakkai, mày ở lại dọn dẹp với tao"

Draken cười, một nụ cười rất chi là thân thiện khiến Hakkai khẽ đổ mồ hôi lạnh, chỉ ậm ừ đồng ý rồi vừa dọn dẹp đống máu tanh vừa khóc ròng.

[...]

"Takemichi đang ở đâu?"

"Trời ơi sao mà tôi biết được!?"

Chifuyu đang thôi thúc tìm kiếm người, bị Mikey làm phiền dường như quên luôn lễ nghĩa. Mikey không chấp điều này, bây giờ trong lòng hắn chỉ lo về sự an toàn của Takemichi.

"Cấp báo! Có 5 vạn người đang tiến về phía thành của mình, hoàn toàn chẳng biết họ từ đâu đến!"

Một tên lính quèn quỳ dưới chân Chifuyu để thông báo khẩn, nghe tin kia xong anh liền sững sờ. Việc tấn công dồn dập như này chắc chắn là điều đã chuẩn bị trước, rằng nước Mạn đã bị đánh úp rồi.

"Baji, Taiju, Inui và những người khác đâu?"

"Thưa, thần không biết, hiện tại vẫn không thấy thông tin gì từ họ"

"Mẹ kiếp"

Chifuyu nghiến răng, lần này thật sự là sơ xuất lớn của anh, chẳng ngờ Ba Lưu Bá La lại chơi lớn đến mức này, bị đánh úp như thế này, việc chuẩn bị quân bây giờ là điều không thể, vả lại hai con rồng kia nếu không có Takemichi, chưa chắc đã nghe theo anh mà đánh đuổi đám người kia.

"Bị đánh úp hả? Ta sẽ giúp"

Mikey đứng bên cạnh khoanh tay nhìn Chifuyu, lời nói đó khiến anh ngỡ ngàng nhìn sang để tìm kiếm tia giả dối, vậy mà chỉ nhận lại khuôn mặt hếch cao chục mét của người kia. Chifuyu nhăn mày, tên này chắc chắn chẳng thể giúp đỡ dễ dàng vậy được.

"Người muốn điều kiện gì?"

Mikey nhướn mày, Chifuyu quả thật không hổ danh là cố vấn của vua, hoàn toàn có thể nắm bắt dễ dàng điều anh muốn.

"Thị tẩm cho Takemichi, chỉ vậy thôi"

Chifuyu cứng người, yêu cầu đó đối với hoàng quý phi thì bình thường thôi nhưng anh vẫn không muốn tên kia thị tẩm cho Takemichi chút nào cả. Sự an toàn của Takemichi vẫn luôn đặt lên hàng đầu nên Chifuyu chỉ biết ậm ừ mà bắt tay đồng ý với người kia. Khoé môi Mikey cong lên một đường khi ước nguyện của mình được đồng ý, sau đó liền nhảy lò cò tiến về phía cửa thành.

[...]

Kazutora nhìn thân thể tàn tạ trên giường, mảng da hồng chỗ nào chỗ đấy đều là vết thương nhưng người kia ngoài rơi nước mắt cũng chẳng hét hò gì khiến anh trở nên chán ngấy, trực tiếp đánh một cú vào gáy cho Takemichi ngất đi.

Thân thể kia ngã xuống, Kazutora liền bất giác ôm lấy nó vào lòng mình. Anh cứng người với hành động, rồi bừng tỉnh khi sự ấm áp từ hơi thở của người kia phà vào lồng ngực mình. Kazutora bỗng cảm thấy yên bình đến lạ, như trong thoáng chốc, mọi thù hận đều tan biến vào hư vô. Kazutora nhăn mặt lắc đầu, sau liền cúi xuống nhìn thẳng vào mặt người kia, nước mắt lấm lem hết cả khuôn mặt, vết trầy xước in rõ trên đó tự nhiên lại khiến Kazutora đau lòng. Vì đám cảm xúc rối loạn trong lòng mình, Kazutora đành phải tự đập mạnh đầu bản thân vào tường để tỉnh táo.

Nghe tiếng bước chân dồn dập ở bên ngoài, Kazutora nhận ra đã đến lúc, vác con người kia lên, sau đó liền cuốn gói khỏi đó.

______________________

Lại quên đăng nè mọi người 💖

Tuần sau chắc sủi tiếp vì mình phải học cho đổi tuyển huhu, pp fic, học hành chèn chếc mình rồi.

Mà vụ này lâu ghê ta, mình ban đầu chỉ nghĩ nó sẽ kéo dài tầm 3 chap thoi ó =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip