Ngày 1
Sau khi ông lão biến mất Takemichi cũng bừng tỉnh. Vừa mở mắt chiếc trần nhà trắng tinh đã hiện hữu trước mặt, kèm với đó là mùi thuốc sát trùng của bệnh viện thoang thoảng trong không khí, chỉ với những điều đó Takemichi đã biết được bản thân mình đang nằm ở đâu.
Takemichi chống tay vào thành giường mà từ từ ngồi dậy, động tác nhẹ nhàng ấy vậy mà lại kích thích cơn đau ở vùng eo, khiến cậu bất giác nhăn mặt đưa tay xoa lấy chỗ đó. Takemichi nhận thấy cả vòng quay eo mình đều được cuốn lại bởi dải băng y tế, phần phía trên ngực cũng được cuốn vài đường.
Cơn đau nọ cũng dần dịu đi khi được mùi hương nhẹ nhàng bên cạnh xoa dịu. Takemichi quay đầu sang hướng mùi hương kia bay tới liền thấy được giỏ hoa nhài. Hoa nhài tươi mới như vừa được chuẩn bị, xen lẫn với nó là màu vàng ươm của hoa hướng dương. Hoa được cắm xen kẽ và gọn gàng cho thấy được người cắm hoa là một người thuần thạo.
Bên cạnh đó có một giỏ trái cây tươi mới, thậm chí còn có nhưng miếng táo được tạo hình thỏ gọt sẵn bên cạnh, màu vàng nhạt chứng tỏ nó chỉ vừa được gọt gần đây. Takemichi cảm thấy cổ họng khô rát liền đưa tay với lấy chai nước dở dang cạnh đó mà tu ừng ực một hơi sảng khoái.
"Rầm"
Tiếng động va đập mạnh vang lên khiến Takemichi giật mình mà sặc nước ho khù khụ, người gây ra tiếng động cũng giật mình mà chạy tới xoa lưng hỏi han.
"Này mày ổn chứ? Tao làm mày giật mình hả?"
Bàn tay to lớn xoa xoa lưng cậu để trấn an, giọng nói bối rối quen thuộc khiến cậu chú ý, cố gắng mở to mắt để xem người kia là ai. Sau lớp nước mắt Takemichi có thể thấy hình ảnh khá mờ của người kia nhưng chỉ cần lia tới mái tóc tím nhạt quen thuộc liền biết là ai.
Mitsuya vừa đi mua cháo về để phòng hờ người kia tỉnh giấc liến có cái ăn, đứng trước phong bệnh, liền thấy qua tấm kiếng hình ảnh người thương đã tỉnh dậy liền vui quá mà kích động, vô ý mà khiến cửa bật mạnh ra.
"Tao ổ- khụ"
Takemichi chưa nói hết câu lại không chủ động liền ho thêm vài tiếng khiến cho Mitsuya bên cạnh mang thêm vẻ mặt hối lỗi. Takemichi thấy vậy lại thấy buồn cười, đưa tay vỗ vỗ cánh tay đang xoa lấy lưng mình mà mỉm cười trấn an.
"Tao ổn rồi, mày không cần lo lắng quá đâu"
Mitsuya nghe vậy cũng thả tay xuống, ánh mắt hiện tia dịu dàng ân cần nhìn người kia.
"Chỉ là tao nhớ mày quá, không lo cho mày thì không được"
Takemichi nghe từ mồm người kia mấy câu sến súa vừa cảm thấy hoang mang vừa buồn cười.
"Mày có phải Mitsuya không thế?"
Mitsuya nhăn mặt khó hiểu vì câu hỏi của người kia, liền nhanh chóng đáp lại.
"Không phải tao thì là ai?"
"Tao không tin mày là con người sến súa như thế luôn á"
Takemichi bật cười vì vẻ mặt của người kia, khiến Mitsuya bây giờ hiểu ra liền ngượng quá mà vành tai đỏ ửng lên, thẹn quá hóa giận nhưng vẫn phải kìm nén, đưa tay vỗ cái bốp vào lưng cậu khiến Takemichi la ai oái.
"Ui chu choa, tao mới dậy mà mày nhẹ nhàng tí i"
Takemichi đưa tay xoa lưng bĩu môi mà trách người kia, Mitsuya cũng mặc kệ, đưa tay lấy hộp cháo nóng hổi ra rồi múc lấy một muỗng cháo nhỏ lên, thổi thổi nhẹ vài lần rồi mới đưa đến trước miệng cậu.
Takemichi thấy muỗng cháo trước mặt chẳng suy nghĩ gì mà há mồm ngậm lấy.
"Tao có thể tự ăn được mà"
Vừa nói dứt câu một muỗng cháo lần nữa đã xuất hiện trước mặt cậu, dù nói thế nhưng Takemichi vẫn ngoan ngoãn mà há miệng ra đón lấy.
"Mày mới tỉnh dậy, vận động mạnh quá không tốt, tao đút cho mày chẳng sao cả"
Mitsuya vừa thổi phù phù muỗng cháo vừa nói, Takemichi cũng chẳng phản đối gì nhiều, miệng vẫn há to đón lấy từng muỗng từng muỗng cháo của người kia.
Thoáng chốc hộp cháo nọ cũng hết sạch, Mitsuya lấy khăn lau miệng cho cậu, hành động đều nhẹ nhàng như thể sợ cậu sẽ vỡ tan, Takemichi thấy khó hiểu khi chiếc khăn kia chỉ miết mãi ở bờ môi. Bắt gặp được ánh mắt của cậu nhìn mình, Mitsuya liền dừng lại rồi mang hộp cháo mà chạy biến đi.
Takemichi mặc cho tên kia hành động kì lạ, đưa tay với lấy miếng táo đã thâm lại đôi chút do tiếp xúc quá lâu với không khí. Đưa miếng táo cắn vào miệng, độ ngọt của nó liền lập tức lan tỏa cả khoang hàm, vừa bộn vừa ngọt khiến cậu cứ thế không chủ động mà nhét sạch nguyên dĩa táo vào mồm.
"Rầm"
Takemichi đang cầm trên tay miếng táo cuối cùng, toan định bỏ vào miệng thì tiếng đập cửa lần nữa vang lên khiến cậu giật bắn, miếng táo trên tay cũng vì việc đó mà rơi mất, Takemichi nhìn miếng táo yên vị dưới sàn nhà mà cảm thấy muốn khóc.
"Cộng sự, mày ổn chứ?"
Thấy người kia cứ nhìn chằm chằm xuống sàn mà không chú ý đến bọn hắn mà Chifuyu khó hiểu liền lên tiếng đầu tiên. Nhưng đáp lại với câu hỏi của anh là một khoảng yên lặng, Takemichi như chẳng để câu hỏi kia vào tai vậy.
Điều đó khiến Chifuyu khó chịu, tiến lại gần Takemichi rồi đưa tay áp vào hai bên má cậu và quay mặt cậu sang. Takemichi bị đụng chạm liền rời khỏi dòng suy nghĩ, đầu bị một lực nhẹ quay qua liền mắt đối mắt với người kia.
Chifuyu bỗng giật mình khi thấy hai bên khóe mắt của Takemichi có giọt nước đọng lại, liền bối rối đưa tay miết nhẹ để quệt nó đi, miệng không quên cất lời hỏi han.
"Takemichi mày sao thế? Sao lại khóc? Đau ở đâu à?"
Takemichi nhìn đối phương lo lắng như thế liền lắc đầu, cậu sao có thể nói bản thân mình vì một miếng táo mà rơi lệ được chứ. Chifuyu nhìn người kia lắc đầu mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng tay vẫn giữ nguyên áp vào má của Takemichi mà xoa nắn, lâu lắm rồi anh mới có thể xoa nắn đôi má bầu bĩnh này, phải xoa lâu mới thỏa.
Nếu không có Draken ở đó mà đưa tay dừng Chifuyu lại, má Takemichi sẽ biến dạng do bị xoa nắn quá lâu đấy. Thật ra Draken chặn Chifuyu chẳng phải là vì cậu đâu, mà là do hắn khó chịu thôi.
"Chúng mày tụ tập đông đủ nhỉ?"
Takemichi nhìn một vòng đám người trong phòng liền hỏi, tất cả mọi người dường như đều tập hợp đầy đủ ở đây, nhưng vẫn thấy thiếu thiếu thứ gì đó, thiếu một ai đó.
"Tụi tao nhận được tin mày tỉnh là tới liền luôn đó! Mày cứ lằm ở đó lâu quá tao còn tưởng mày đi đời rồi"
Smiley nói một câu bình thản mà không biết ngượng mồm, miếng vẫn nở nụ cười tươi rói nhìn má muốn đánh, nhưng nụ cười nọ có vẻ tươi hơn thường ngày nhỉ.
"Tao nằm đây bao lâu rồi?"
"Mày nằm đây hai tháng rồi, ai cũng lo cho mày cả"
Takemichi nghe khoảng thời gian mà muốn sốc, giấc mơ kia chỉ diễn ra vỏn vẹn vài phút mà ở đây cậu đã bất tỉnh được hai tháng rồi á? Vi diệu thế.
Mà mọi chuyện thời gian này nọ cũng nhanh chóng được bỏ ra sau, mọi người nhanh chóng vui vẻ trò chuyện, tiếng nói náo nhiệt cả căn phòng, xen lẫn tiếng cãi nhau cả lời đùa giỡn, Takemichi nhìn khung cảnh liền cảm thấy yên bình, nhưng vẫn cảm thấy thiếu thứ gì đó, đưa mắt lướt qua đám người kia, Takemichi mới nhận ra.
"À mà Mikey đâu rồi?"
Câu hỏi vừa phát lên, tiếng huyên náo trong phòng liền vụt tắt.
_______________
Mỗi chap là một ngày, một trăm ngày bên em là một trăm chap ಥ‿ಥ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip