Chap 19: Chưa nở đã tàn
Một chút nước hoa, một chiếc đầm trắng dài xuống cổ chân, một chút son
Suki hào hứng đến mức không ăn trưa được
Thế éo nào Phạm Thiên lại căng thẳng đến vậy
/6h00/
*Đi thôi*
Cô nhẹ nhàng bước xuống mang cho mình đôi giày búp bê xinh xắn rón rén bước đến cửa
/Cạch/
"Nhóc đi đâu"
"Cháu có hẹn với bạn ạ" tôi điềm tĩnh đáp
Nhưng trong lòng ruột gan quắn quéo thắt làm một rồi
"Bạn?" "bạn gì?" Sanzu có chút thiếu kiên nhẫn
"bạn bè" "LÀ-CON-GÁI"
*Nhóc còn giấu sao*
Rõ là đi chơi cùng bạn trai mới ăn soạn chỉnh tề như này, thêm bản mặt hào hứng kia nhìn đã muốn bóp chết thằng nhãi ranh kia rồi
Aisss tức chết đi được
Nhóc con của tổ chức mà cũng dám động đến
"Thế có cần chú rước đi không?" Kokonoi lên tiếng
"Dạ không đâu ạ, ra đường vào giờ cao điểm như này thì phiền cho mấy chú lắm"
*Bình thường toàn nhõng nha nhõng nhẽo đòi rước đi, nay lạ nhỉ*
/Đến nơi/
"Aa anh đây rồi đợi em có lâu không?"
"Không sao đâu" hắn nhẹ nhàng đáp, tay đan tay với Suki
Ôi cái cảm giác này, cái cảm giác thật thật Yomost!!!. Cô đang ở tầng thứ 9 của hạnh phúc
/Ở một góc khác/
"Mẹ, cút ra cho tao đứng" Rindou
" Tao ra bắn chết thằng đó nhé" Sanzu
" Trật tự đi" Kokonoi
Mấy người lén lén lút lút sau bụi cây của quán ăn rình mò, Sanzu cẩn thận kê nòng súng, giảm thanh nhắm chuẩn mục tiêu
"..3..2.."
"a hay mình vô trong đi em, ngoài này nực quá" hắn xua tay
"1"
"Bắn"
Một viên đạn ghim thủng ghế, đầu súng vương ít khói trắng
"Chậc" Sanzu tặc lưỡi tiếc nuối
"Nếu viên đó trúng thì sao?"
"Thì thật tuyệt" Sanzu cất súng
"Mày không nghĩ đến cảm xúc của Suki?" Rindou
"Tao có thuốc lãng quên" Kokonoi
Haha, thật lệch lạc, nhưng Phạm Thiên chỉ muốn Suki của riêng họ, tuy tự do như một chú chim bay lượn trên bầu trời nhưng bầu trời của Phạm Thiên....một sự chiếm hữu thật lớn..
"Mặt anh dính gì hả, em cứ nhìn chăm chăm thế //><//"
"không không hề" Suki ngồi chống cằm... đây chính nó, con mắt si tình
Cặp đôi chim chuột đã thu gọn trong tầm mắt của họ, kì này chết chắc
"Em muốn đi rửa tay"
"Cứ tự nhiên, anh đợi"
Tôi chân sáo bước đến nhà vệ sinh thì đầu óc tự nhiên quay cuồng trong mơ hồ mỗi một thứ đen chặn ngang mắt, đã vậy còn thêm giọng xen lấn của mấy kẻ bắt cóc
*Không không không mình vẫn chưa chết được, mình còn bạn trai còn mấy chú*
Tôi vừa nói tay chân quơ quào loạn choạng, tung một cước ngay...
Ran ôm hai chân khụy xuống quằn quại
/BỊCH/ /ĐÙNG/
họ ném Suki lên xe đúng nghĩa đen rồi đóng cửa lại còn Kain để Sanzu và Rindou xử lí
"Ủa cái mùi quen quen"
"Phạm Thiên?" Suki cố gắng gỡ khăn bịt mắt ra
" Dạo này cháu nó giang hồ quá nhỉ" Ran ngồi ghế trước lái xe vẫn xuýt xoa
" Chắc do ảnh hưởng của trường học" Kokonoi
Đờ mờ, ở cùng một tổ chức tội phạm khét tiếng ngày nào cũng nghe súng bắn, dao, kéo mà không ảnh hưởng mới là lạ. Người thường còn chưa được tận mắt chứng kiến khẩu súng hàng thật như nào cơ! Ấy thế mà Suki đã được luyện thành thạo các kỹ năng sử dụng các loại súng.
"Mấy..mấy chú làm gì ở đây, sao lại bắt cháu đi" cô mấp mấy có chút lo lắng
" Ta muốn cháu về ăn cơm tối cùng tổ chức chứ không phải với bạn trai cháu" Kakuchou nói nhẹ nhàng nhưng gương mặt vẫn lộ chút tức giận
"À ừ..................vâng............" Không thể nào không thể nào!!!! Họ đã biết tất, mối tình mới chớm của bản thân sẽ đi về đâu????
Cuộc hội thoại ngắn kết thúc , một tiếng hét lớn vang lên, cụ thể là của Kain, Rindou cùng Sanzu quay trở lại xe.
/Cạch/
"Chào cháu" Sanzu cười vui vẻ cất chiếc dao vươn ít máu vào túi quần
" Xong chưa" Ran
"Rồi" Rindou
" Mấy chú vừa làm gì với anh ấy?" Suki vừa lo lắng vừa giận dữ
"Cắt một ngón tay để cảnh cáo" Rindou
Cô gào thét trong tim, vô vọng và có chút thẫn thờ
Chiếc hộp đen sang trọng lăn bánh, suốt quãng đường Suki đều im lặng, đôi khi lại cuối gầm mặt xuống
/Về nhà chung/
"Ổn?" Mikey ngồi trong phòng khách
" Vâng, mọi thứ đúng như kế hoạch, không để lộ thân phận" Sanzu điềm tĩnh nói
" Nào vào ăn thôi, nay chú đã tự tay nấu ăn đó" Rindou cười
" Tao nữa" Ran
" Mấy chú quá đáng lắm rồi, tại sao lại làm vậy với anh ấy!" Cô quát thẳng
" TÌNH CẢM CỦA CHÁU MẮC GÌ LẠI XEN VÀO, CHÁU CŨNG CẦN MỘT CHÚT TÌNH YÊU, CHÁU CŨNG MUỐN GIỐNG NHỮNG NGƯỜI BẠN KHÁC!" Suki nghiến môi đến bật cả máu
" Chỉ vì thằng nhóc đó mà cháu nạt ?" Sanzu cau mày
" ĐÚNG RỒI ĐẤY THÌ SAO?"
"Thôi được rồi Suki" Rindou níu tay cô lại
/Chát/ một tiếng chát oan nghiệt, 5 ngón tay Suki hằn đỏ trên mặt hắn
"ĐỪNG ĐỘNG VÀO CHÁU" Suki chạy về phòng
/ầm/
Mikey im lặng nhìn cánh cửa đã đóng kín
Một buổi tối không có Suki mọi thức ăn đều khó nuốt
Đêm Suki trùm chăn khóc thút thít một mình, sau đó vội lấy điện thoại nhắn tin rồi gọi cho Kain
Nhưng tiếc thay không một phản hồi đã vậy còn chặn
lần này cô thật sự giận Phạm Thiên rồi
/Trút thuốc vào ly/ là thuốc lãng quên tạm thời mà Kokonoi có nhắc
"Cháu đã chưa ăn gì" Kakuchou cầm khay thức ăn đặt trước cửa phòng nói
"..."
" Mình..phải thoát khỏi đây" Suki
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
toy tính đi cắt giống vậy:)
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hê, toy comeback rồi nè, không biết mọi người có còn đợi chờ chap mới của toy không nhỉ>_<
thật sự tôi khá bận í:(
À mà, ai chưa thi và chuẩn bị thi thì toy chúc toàn bộ cái bạn readers ấy thi thật tốt và điểm cao nhé
Còn bây giờ thì
pai pai
một ngày vv
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip