Xin lỗi (ngoại).2

"Sukii!!!"

Tiếng xe cấp cứu

"Đây là đâu"cô ngước lên trần nhà chỉ toàn một màu trắng, lạnh thấu xương người. Chốc chốc tôi nhìn lại bản thân, mặt tái nhợt nhạt, đầu bị băng bó, tôi đưa tay lên xoa lại khuôn mặt của mình để tìm kiếm hơi ấm.

/Cạch/

"Chú Ran?"

"Chú xin lỗi" Ran ôm chặt tôi vào lòng xuýt xoa tấm lưng nhỏ trắng mịn

"Cháu ngất được bao lâu rồi" Suki

"3 ngày, đây là bệnh viện riêng"

Tôi dần hồi tưởng được trước đó

*Hồi ức của Suki*

"Tch, Kokonoi thì với Kakuchou đi thương lượng về thuốc phiện , thằng Rindou với Sanzu đi hộp đêm, Takeomi với Mocchi công tác mẹ rồi" Ran đứng vò đầu bức óc

"Gì vậy chú" Suki nhăn mặt tắt bộ phim đang coi dở 

"Thủ lĩnh giao nhiệm vụ dọn dẹp lũ chuột gấp nhưng cần 2 người để phòng nguy" Ran ngồi phịch xuống kế bên Suki

"Ể cho cháu đi cùng đi'' Tôi háo hức vì cũng đã tò mò rất nhiều về công việc của mấy người này mặc dù cũng biết chẳng phải điều tốt đẹp gì

"Không nguy hiểm lắm" Ran dứt khoác

"Dù gì cháu cũng được huấn luyện rồi mà năn nỉ chú luôn á" Suki giở bộ mặt cún con ra nhìn Ran chớp chớp mắt vài cái

"Không được đi lung tung biết chưa" Thở dài

"Vâng! hehe" 

"Là chỗ này sao?" Tôi run run nép vào người Ran

Một con hẻm nhỏ vắng tanh như lần đầu gặp Sanzu vậy nhưng có lẽ lần này đáng sợ hơn rất nhiều

"Gì chứ, mới đó là đã sợ rồi à" Hắn cười gian

Tôi sai rồi tôi muốn quay ngược thời giannnnnn

Đi tới cuối hẻm là một ngôi nhà nhỏ như căn cứ...Ran lên đạn rút chốt an toàn súng ra

*Suki à, lỡ đâm lao phải theo lao thôi* tôi theo sau hắn mà từ từ vô căn phòng đó

/Đoàng/ tiếng súng nổ lên

Tôi giật cả mình, một gã trước mặt gục xuống với một viên đạn ghim thẳng ngay thái dương khơi mào cho trận chiến.

Ngay lập tức những kẻ còn lại điên cuồng bắn về phía phát ra tiếng súng. Ran lôi tôi đi trong sự ngơ ngác nấp sau ở lưng ghế.

Hai tiếng vang của súng lại liên tục phát ra, tệ thật hai kẻ xấu số kia đã ra đi chưa kịp ú ớ tiếng nào. Ran nở một nụ cười đắc thắng rồi tiến lên tìm một số manh mối gì đó.

*Khoang mình đếm không nhầm tận 6 tên trong căn nhà này, chú Ran vừa giết 3 còn 3???*

-Tít tít-

"Có cài boom, Suki mau ra khỏi đây" Hắn gấp rút đứng dậy xách tôi phóng ra ngoài đầu hẻm

/Bùm/ căn nhà nổ tung 

Tôi hoảng loạn bịt tai lại theo phản xạ, *3 kẻ còn lại ở đâu*...

"Mẹ kiếp hết đạn rồi" Ran cau mày trán vẫn còn rịn lại chút mồ hôi

Bỗng hai tên xông ra, thay vì đấu súng thì lại có một trận đọ tay đôi.  Nhưng Ran là ai? Là một cốt cán trong tổ chức tội phạm hàng đầu Nhật Bản, vậy nên muốn tồn tại trong giới ngầm này không chỉ biết đấu súng mà còn phải biết đánh đấm, dùng cái đầu để suy nghĩ kĩ càng. Hắn tận dụng cây súng đã hết đạn của mình vung tay đập thật mạnh cán súng xuống đầu tên đối diện, tên đó loạng choạng

Còn Suki vẫn thờ thẫn đứng đó lẫm nhẫm *Còn một tên*

Trời xui đất khiến tên đó lại phi ra nhắm nòng súng vào tấm lưng Ran

Không do dự tôi phi thẳng lên người tên đó kẹp cổ hắn, viên đạn do bị ảnh hưởng đã chệch sang một bên không trúng Ran

"Con đĩ này, mày muốn chết đúng không" hắn thét lớn vật tôi xuống đất vì đã "lỡ" làm tụt mất cơ hội của hắn, máu trên đầu tôi tuôn ra do cú va chạm mạnh xuống nền

"Hả..Suki"Nghe tiếng động liền quay lại, tay chân Ran run rẫy, Ran giờ chẳng nghĩ được gì nữa, là do hắn không bảo vệ tốt cho Suki là do hắn từ đầu cho Suki đi theo!

Tên đối diện chợp thời cơ thúc 1 cú mạnh vào bụng Ran

"Aaa" tôi ngẩn mặt lên, ánh mặt đầy sự căm phẵn

"Con chuột chết nhát, mày trốn chui trốn nhũi ở đâu mà bốc mùi bẩn thỉu thế" Tôi từ từ đứng dậy trầm mặt, khóe môi nở một nụ cười, một nụ cười chết chóc. Mắt Suki lúc này mờ đục, đôi mắt đen sậm màu hơn

"Mày lặp lại câu mày nói xem nào'' hắn như bị chọc vào chỗ ngứa mà tức giận đùng đùng liền tới túm cổ áo Suki kê súng vào đầu tôi cười lớn

Một mảnh thủy tinh sắc nhọn ghim chặt vào cổ, ngay động mạch chủ, cái chết không kịp nhắm mắt. 

*Mình vừa giết người sao? Tại sao tôi không sợ không hoảng loạn mà lại có chút kích thích?*

"hah" Ngay sau đó tôi đằn lên người tên đó đâm thêm vài nhát vào bụng, máu đổ ra thành vũng lớn, người thì đã chết từ lâu. Tại sao chưa bao giờ tôi lại thích màu của máu như bây giờ nhỉ, nó đẹp thật~

 Lần nữa cái mùi tanh tanh của máu và bùn đất, độ ẩm mốc xung quanh lại bốc lên

8 9 nhát tôi mỉm cười mãn nguyện rồi gục xuống do mất máu quá nhiều.

*Kết thúc hồi tưởng*

Hết Ran lại đến Rindou lao vào ôm tới tấp, đúng là hai anh em như nhau

"Cháu muốn xuất viện" Tôi lạnh mặt, hiện tại vết thương cũng đã lành.

"Về nhà thôi bé con" Rin xoa nhẹ đầu tôi

-----------đến nơi-------

/Họp/

"Từ giờ Suki sẽ trở thành cốt cán trong Phạm Thiên" Mikey

"..." tôi tròn mắt kinh ngạc không tin được điều này

"Đúng là không uổn công vung tiền ra nuôi cháu mà~" kokonoi

"Dẫn Suki đi xăm hình"

"Rõ"

"Giải tán"


Tối hôm đó, tôi về phòng gác tay lên đầu suy nghĩ về chuyện lần trước

Không phải Suki không thích chức cốt cán này mà thay vào đó là rất vui, Suki nhớ và khao khát muốn được hành hạ lũ chuột, muốn thấy cái thứ chất lỏng màu đỏ tuôn ra, nói trắng ra là cô muốn giết người, cảm giác nhìn người khác van xin dưới chân Suki, và giờ đây cô có thể tự tiện giết những kẻ phản bội rồi. 

Suki bất giác cười lớn, một nụ cười u ám vô cùng.

--------------------------còn tiếp-----------------------





------------------------------------------------------

(✧∀✧)/

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip