Chương 72

Bông tuyết trắng tuyệt đẹp rơi xuống từ bầu rời đen, như cố gắng thắp sáng sinh mệnh cho hai người nằm trên vũng máu đỏ chói mắt. Bang phục màu đỏ càng tô điểm thêm cho vẻ đẹp bi thương, hai mảnh đời tội nghiệp dựa vào nhau mà sống một cuộc đời rách nát.

Tao đã luôn ngưỡng mộ bọn mày.

Đại ca, Kakuchou.

Tao vẫn luôn nhìn theo cách bọn mày sống.

Hình ảnh trước mắt chợt thay đổi, hai người con trai vốn nằm dưới đất lại được thay thế bởi hai người quen thuộc không thể phai mờ.

Người em trai mà hắn dốc lòng bao bọc cùng với người con gái tóc nâu trao cho anh em họ một gia đình.

Anh trai, đừng coi em là trẻ con mãi chứ.

Em muốn thay ba và bác tư yêu thương hai anh.

Hình ảnh tựa thú hoang đột ngột đánh úp khiến hắn đau đớn ngã khuỵu, giọt nước mắt nóng hổi tràn ra khóe mi rơi từng giọt xuống đất, lại không thể sưởi ấm cho hai cỗ thi thể mà hắn thương nhất trên đời.

Giật mình thoát khỏi cơn ác mộng, mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng, sự bết dính khiến anh cả Haitani tỏ ra khó chịu. Bàn tay đặt bên vai kéo sự chú ý của Ran, hắn quay đầu nhìn người em trai vẫn an toàn ngồi bên cạnh.

"Anh trai, không sao chứ? Anh gặp ác mộng sao? Em thấy anh luôn miệng kêu gì đó, nếu anh không khỏe thì vụ lần này cứ để em đi."

Đảo mắt tím phong lan nhìn xung quanh kho hàng gần bến cảng, hương vị mặn của biển khiến hắn nhận ra bản thân đang làm gì, phải rồi, hắn cùng Rindou đang được giao nhiệm vụ nhận lô hàng mới. Lại đưa mắt sang Rindou đang hiện lên vẻ mặt lo lắng.

Ran vươn tay xoa mạnh mái tóc dài màu tím giống bản thân, sau đó nhận được cái nhăn mày của em trai như thường lệ, hắn cười cợt "Anh mày không yếu đuối như vậy."

Nói rồi, hắn rút ra điếu thuốc, rít một hơi rồi nhả làn khói trắng trôi theo cơn gió lạnh, vài sợi tóc tím rũ xuống gương mặt điển trai, vẻ cợt nhả thường ngày không còn, thay vào đó là đăm chiêu như suy nghĩ điều gì.

Xung quanh tĩnh lặng không một tiếng động, ánh trăng hôm nay bị mây mù che khuất, chẳng thể chiếu rọi màu bạc nhè nhẹ. Rindou liếc mắt qua người anh trai, bâng quơ hỏi "Có phải do cuộn băng video liên quan đến vụ việc trước của con bé?"

Thấy Ran không trả lời, vẫn quay mặt hướng ra bên ngoài cửa sổ, Rindou lại nói "Không phải là em không muốn cho anh biết, là con bé dặn em không được nói, cũng vì nghĩ cho anh thôi. Con bé sợ anh lại suy nghĩ quá nhiều, anh cũng biết đứa trẻ đó thương chúng ta đến thế nào mà."

"Em cũng giống anh, rất tức giận khi thấy bộ dáng đó của con bé. Mỗi lần nhìn cái gậy không rời tay của con bé, em vẫn thấy vết sẹo đó thật chướng mắt. Nhưng mọi chuyện đã qua rồi, đừng nghĩ nhiều nữa."

Rindou để hai tay ra sau đầu, để thân thể nằm ngửa ra sau, đôi mắt tím lơ đãng nhìn nơi vô định "Ngẫm lại thì tính cách đứa em gái này cũng thật ác liệt, trước ngày trở thành 'mồi nhử' lại xé rách mặt với chúng ta, thẳng thắn nói ra mong muốn của anh trong suốt mười năm. Tuy rằng mong muốn cuối cùng vẫn được thực hiện, nhưng lại khiến chúng ta mất con bé tận hai năm. Thật may, năm ngoái con bé đã tha thứ cho chúng ta và về lại Roppongi."

Cứ tưởng rằng người anh trai vẫn nhất mực im lặng, nào ngờ Rindou lại nghe thấy giọng nói trầm thấp có chút lười biếng kia vang lên "Anh hiểu." 

Ran rít thêm điếu thuốc lá, thở nhẹ ra làn khói "Nhưng anh thà rằng bé con không trở lại... Vì muốn nắm chắc đứa con gái của gia đình mà không tiếc bắt tay với người ngoài bắt cóc bé con về nhà chính, cũng nhờ việc làm ngu dốt đó của họ mà chúng ta được gặp lại bé con. Kế hoạch suýt khiến bé con mất mạng, chúng ta nên cảm ơn hay trách họ đây? Mà không, bốn năm trước bọn họ đều không còn mạng để nghe lời này của chúng ta nữa."

Cơn gió lạnh thổi qua càng khiến lòng thêm chùng xuống, Rindou thở dài "Phải nhỉ, cũng sắp tròn bốn năm rồi. Tháng sau là 'tuần lễ đẫm máu', chúng ta nên sắp xếp chút thời gian về lại nhà chính một chút."

Đôi mắt tím sẫm có xu hướng cong lên, bàn tay gõ nhẹ lên chiếc nhẫn ở ngón út, khóe miệng lại tràn đầy ý cười "Em còn nhớ mục đích tạo ra Phạm Thiên không?"

"Tìm kiếm vị anh hùng đang bỏ trốn của Boss."

"Đúng vậy, vốn từ đầu chúng ta chỉ là thấy có chút thú vị khi nghe yêu cầu này của Mikey mà thôi, em cũng biết, đi theo kẻ mạnh không bao giờ nhàm chán mà. Nhưng dạo gần đây, Sanzu đã mang về tin tức quan trọng tìm ra vị trí của người đó. Có lẽ trò chơi của chúng ta sắp kết thúc rồi."

Rindou hơi nghiêng đầu nhìn anh trai đã trở lại dáng vẻ cợt nhả thường ngày "Anh đã có ý định gì cho bước tiếp theo của chúng ta chưa?"

Ran cho điếu thuốc lên miệng, ngẫm nghĩ "Bước tiếp theo à? Chúng ta ở trong thế giới ngầm rất lâu rồi, đã biết nơi đây dơ bẩn và hôi thối chừng nào, nhìn mãi rồi cũng chán. Anh nghĩ có lẽ sau khi mục đích của Phạm Thiên đạt được, anh sẽ thử nghe theo lời gợi ý của bé con, mở một câu lạc bộ xem sao."

"Anh mà cũng nghĩ được điều đó, có phải còn do cô bạn gái hiền lành đã ở bên cạnh anh ba năm thi thoảng còn hay nấu ăn cho anh nói thêm vào, đúng không? Oái, em xin lỗi, đừng nắm tóc em... Em không chọc anh nữa."

...

Cơn gió lạnh thổi qua căn nhà nhỏ sâu trong núi, ánh sáng vàng nhẹ nhàng soi cho hiên nhà đã cũ, mùi gỗ trầm hương lan tỏa trong không khí. Bác Fumio nhấp một ngụm trà ngọt dịu, hít sâu một hơi rồi thở hắt ra "Trà quế hoa của cậu bao giờ cũng khiến ta cảm thấy thư thái, Takemichi."

Người con trai tóc đen hơi nghiêng đầu, đôi mắt xanh dịu dàng cong lên, bàn trái in vết sẹo nâng lên cốc trà nóng, cậu mỉm cười đáp "Bác Fumio quá khen rồi. Được bác và cô trò của mình giúp đỡ ở mảnh đất này, cháu không biết nên lấy gì để cảm ơn, cho nên chỉ đành dùng chút sức mọn vào trong cốc trà để đãi bác thôi."

"Đây là phí trao đổi của cô bé mà người thầy này nên trả, ta không muốn để cô bé thất vọng đâu. Ta thấy sức khỏe của cậu mấy ngày nay đã tốt hơn nhiều. Chậc chậc, nhớ lại ngày đầu cậu tới đây, ta còn tưởng cậu sẽ ho đến nổ phổi luôn chứ. Hãy cố gắng tĩnh dưỡng thật tốt, không cần phải để ý đến mấy con chuột kia, ta đã ném chúng hết ra ngoài rồi, tâm lý vui vẻ cũng là một liều thuốc bổ đấy."

Nghe câu nói của người bác già, cậu trai tóc đen hơi giật mình rồi cười nhẹ "Cháu đến đây đã rất lâu rồi, vậy mà bác chưa từng hỏi tại sao cháu lại ở đây hay sao cháu được cô bé kia giúp đỡ, thậm chí ngay cả những người đến tìm cháu, bác cũng không quan tâm đến họ, chỉ một lòng giúp cháu giấu đi sự tồn tại của mình. Cháu vẫn luôn muốn hỏi, bác thật sự không thắc mắc điều đó sao?"

Ông bác nhìn chằm chằm Takemichi khiến cậu sởn da gà, rồi bác cười to đặt cốc trà xuống "Nghề bói gia truyền của nhà ta là một thứ rất lợi hại, từ lâu ta đã biết cậu sẽ đến đây. Ngay từ lúc cậu đến mảnh đất này, quẻ bói đã cho ta thấy thời khắc cậu phải rời đi, và thời khắc đó chưa phải bây giờ."

Cốc trà trên tay cậu trai hơi run rẩy, được một lúc sau, cậu cúi đầu nhỏ giọng "Cuối cùng vẫn không tránh được sao?"

Bác Fumio vươn ngón tay, chỉ vào nơi ngực trái của cậu trai "Ta không muốn biết tại sao cậu tới đây, nhưng để ta cho cậu một lời khuyên. Một lần xuống nhân gian, nhất định phải sống cho thật xứng đáng. Sống cho chính bản thân mình, không phải vì bất cứ ai khác."

Trước khi rời đi, bác quay đầu lại nói với cậu trai vẫn đang thất thần "À mà trời sắp đổi gió rồi, cẩn thận đấy."

____

Chúc mừng các vị có một năm mới vui vẻ, hạnh phúc và ấm no bên gia đình, mong rằng trong năm tới chúng ta sẽ cùng nhau đồng hành đi hết chặng đường 'Hạc Giấy' 😊😊😊

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip