Chap 4+5+6

Chap 4: Đi Ra Ngoài Chơi
Chánnnnnnnnnnnnn quá!!!!! Giờ tôi nên làm j đây nhỉ? Hm..... Hay là
"Này mọi người, đi mua sắm ko?"
"Hả, đi!!! Đi chứ" Nami nói, hào hứng
"Mua sắm sao? Cho tớ đi với" Chopper chạy
lại tôi nhảy tới nhảy lui
"Ara...? Tôi cũng đi cho mở rộng tầm mắt...mà tôi còn mắt đâu?" Brook nói
"Chị cũng đi cho bik vậy" Chị Robin cười nòi
"Nami-chan, Robin-chan, Haru-chan~~ Ba người đi đâu tôi sẽ đi đoá~~~" Sanji uốn ẹo người qua lại
Những người còn lại cũng đồng ý trừ Luffy, Zoro và Law, họ ko có hứng thú trong chuyện này. Họ ko thik nhưng tôi cũng phải kéo họ đi cho bằng được, lỡ ở nhà 3 người họ làm j khiến nhà tôi đổ nát luôn rồi sao
"Đi mua xong chúng ta sẽ đi thêm nhiều chỗ thú vị nữa" Tôi nói đến đây thì Luffy đã bị cắn câu
"Có...đi chỗ nào có... thịt ko" Cậu ấy mắt sáng rực, miệng chảy nước dãi ròng xuống
"Có...nếu mọi người đều đi"
"Đi!!!!! Tất nhiên họ phải đi!!!!"
Nói rồi Luffy kéo Law và Zoro ra ngoài với bọn, đúng là ko uổng công cày One Piece từ sáng tới chiều tới tối.
"Mà này Haru, cậu lấy đâu ra tiền để cho bọn tớ mua đồ rồi đi ăn và chơi nữa vậy" Nami đang đi thì hỏi tôi "Ko phải ngoài căn nhà ra thì cậu ko có nhiều tiền à?"
"Hừm! Nhưng tớ có dành một khoản tiền ở ngân hàng và một số ở ống heo mới đập hôm qua" tôi nói, quay qua cô bn thì mắt sáng rực lên!!
"Nè nè, bao nhiêu tiền thế??" Nami nhìn chằm chằm vào tôi hỏi.
"H...hình như sắp tới rồi đó" Tôi vội chạy lên phía trước chỗ Law
Cuối cùng thì tôi chỉ vào cái trung tâm thương mại ngay trước mắt. Đối vs họ thì nó hơi to thì phải!
..................
Lượn quay một vòng ở trung tâm thic tôi kéo cả bọn vào chỗ bán quần áo nam nữ. Vì tôi thấy họ tới đây chỉ với bộ đồ trên người thôi, chẳng còn bộ nào cả nên tôi sẽ mua cho họ vài cái. Vài chục phút sau thì cuối cùng ra tính tiền, rồi chúng tôi đi tiếp.
Đang đi thì Nami quẹo vào chỗ bán nhẫn, vòng cổ, vòng tay nài nỉ tôi mua một cái, chịu thua thôi, tôi đành mua vậy.
Tới chị Robin thì đi vào nhà sách, Luffy và Ussop đi vào khu chơi game, Franky vào khu đồ nội thất, Bla bla bla....
Cả bọn quyết định dừng chân tại một chỗ là quán thịt nướng. Ngồi kế Law, tôi mệt đả đừ, nãy giờ chỉ có anh ta ko như tụi kia.
"Cô quá rảnh để canh họ đấy Haru-ya" Law nói, anh ta còn ko chịu giúp tôi
Cái con người lạnh lùng vậy ko thể hiểu cho ai à?
"Khách hành Order j ạ" Một cô nhân viên đi lại bàn chúng tôi nói
"À cho t-"
"Mười phần thịt nướng!!!!!!" Luffy cắt ngang lời nói của tôi.
Vừa nói xong tôi chưa kịp nói lại cô nhân viên phục vụ đi mất tiêu. Một phần 450.000đ vậy...mười phần là... 4.500.000đ hả??? Tiền đâu trả nổi đây!!!!!
Mọi người ai cũng ăn vui vẻ, nhất là Lufy. Còn tôi thì chẳng còn tâm trạng ăn uống j nữa
"Ủa Haru, cậu ko ăn à" Nami nhìn tôi hỏi
"À đâu, có chứ"
Tôi nhìn sang Law, dường như anh ta đã ăn xong rồi, nhìn vào dĩa tôi đoán anh ta ăn rất ít, đúng là kén ăn thật.
Ăn xong họ đưa ra phiếu tính tiền, tôi còn chả dám nhìn. Khi tôi liếc sơ qua thì...
"2.250.000đ??" Tôi đọc nhỏ
Nhìn phía dưới phiếu có chữ '-50%' to tướng. Sau khi hỏi nhân viên thì do có nhóm Luffy ở đây nên họ giảm, may thật đấy!!!
Ăn xong chúng tôi cũng đi về, đang đi giữa đường thì cái đám Fan lại tới
"Ôi Luffy sama!!"
"Zoro ơi~ anh đẹp zai quá hà~"
"Má ơi Luffy của tao đẹp trai wá~!!"
"Đéo nha mầy, Zoro của tao đẹp hơn nhoa~! "
Nghe mấy từ này tôi mắc ói quá!!! Mấy bà này mê trai vừa thôi chứ
"Hả??" Luffy ngơ ngơ ngác ngác ko bik chuyện j đang xảy ra cả
"Này này" Zoro bực bội họ đẩy ra
Hình như Sanji đang ghen đúng hok ta? Anh ta ít fan lắm.
"CHỒI UI LAW KÌA"
"ĐÂU ĐÂU"
Đám fan kìa vừa thấy Law một cái là chạy thẳng về phía anh ấy. Do đứng gần Law nên tôi vô tình bị va vào một người, mất thăng tưởng té xuống đất rồi nhưng....
TRỜI ƠI NỤ HÔN ĐẦU TIÊN CỦA TÔI!!!!! DÀNH CHO LAW SAO HẢ TRỜI?????
Tôi giật mik né qua một bên, lấy tay che miệng lại. Law có vẻ cũng giật mik như tôi nhưng anh ta nhanh chóng quay lại vẻ lạnh lùng thường ngày.
Mọi người xung quanh ai cũng thấy hết rồi!!!!! Trời ơi!!! Giờ ko dám nhìn mặt ai nữa.
Nhưng đáng sợ hơn, đột nhiên bị đám Fan nhìn chằm chằn khiến tôi lạnh sống lưng.
"À!!! Mày dám hôn Law của bà à???"
"Nhìn vậy mà gan nhỉ?"
Họ nhấn mạnh từng chữ như thể tôi cố tình vậy!!! ĐỜI TÔI THẾ LÀ HẾT RỒI!!!!!

Chap 5: Công nghệ điện tử
S...sốc nặng quá...hồn tôi như bay mất tiêu rồi... sao nhìn Law bình thản vậy trời?
"Em sao vậy Haru?" Chị Robin bên cạnh quay qua hỏi tôi
"C...chuyện hôm qua..." Tôi nói nhưng mặt vẫn cứ nhìn vào khoản không trống trỗng
"Ada~ em thik Law à?" Chị Robin nói, khiến ai cũng nhìn chằm chằm vào tôi
"L...LÀM J CÓ!!!!" Tôi hét lớn lên
"Chồi ui Haru~ Mặt cậu đỏ rồi kìa" Nami vừa nói vừa cười khiến tôi ko khỏi xấu hổ
"Hôm qua là chỉ là tai nạn thôi mà!!!! Mọi người cũng thấy đó"
"À thì có thấy...cậu hôn Law" Ussop nhảy vô nói
"..."
Nè Law!!!! Sao anh cứ đứng đó hoài vậy, nói j đó cho họ hiểu đi chứ!!!! Tôi quay sang Law nhưng tôi nghĩ là ko nên khi thấy Sanji cứ đứng kế....
"Oi oi, ngươi cũng hay ha!!!!! Dám hôn Haru-chan trước mặt ta cơ à!!!!!" Sanji dò hỏi Law, cả cậu ta cũng tin là sao?
Còn Zoro chắc ko đâu ha....
"Cảm giác đó như thế nào vậy?" Zoro cũng như Sanji dò hỏi anh ta
Cả Zoro và Sanji đang thực sự nghĩ j vậy??? Mọi người nữa!!!
"Phiền phức quá, tránh ra!" Law lạnh lùng đẩy Zoro và Sanji ra rồi đi
Ai cũng bắt đầu im lặng, tưởng chừng như thoát r thì...
"Nè nè Haru, cậu có thik Law ko" Chopper nhảy lên ngảy xuống hỏi tôi
"Hô hô hô, tôi ước j đôi môi đó là của tôi! Mà tôi có môi đâu?" Brook ngồi ghế như tiết nuối
"Thật là SUPER!!!!"
"..." Mặt tôi vẫn cứ đơ ra, tôi có nên giải thích thêm ko? Hay là đuổi họ ra ngoài nhỉ
"À rế? Đây là j thế Haru?" Luffy giơ cái j đó lên hỏi tôi
Mọi người lập tức im lặng nhìn Luffy. May quá họ ko hỏi tôi nữa rồi!!! Nhưng hình như cái mà Luffy đang cầm là...cái đt tôi mà
"Nó là cái Iphone, là một công nghệ điện tử hiện đại ở đây" tôi nói r chỉ vào cái laptop "Cái Laptop kia cũng dạng như cái Phone ấy"
"Woaaa, trông cũng thú vị ghê mà... nó làm được cái j?" Luffy nói
Tôi đi lại cầm cái đt, bật nó lên
"Thì... nó có thể giúp chúng ta nghe nhạc, xem phim, và chơi game"
"Game sao? Đâu cho tớ xem vs" Luffy nhìn tôi hớn hở
Tôi bấm vào một game rồi chơi, đồng thời giải thik cách chơi cho họ. Tôi vừa thua xong thì bọn họ giật cái đt rồi chơi+tìm hiểu.
Tôi nhìn họ thở dài, bỗng cô bn Nami đưa cho tôi xem một bức hình tôi vẽ trong Ibis Paint

"Có bằng chứng là cậu thik Law rồi nha!!"
Đúng bức hình đó là tôi vẽ nhưng mà... tại lúc đó tôi đang chán nên vẽ thôi
"N...này m.n đó l-"
"Chùi ui vẽ đẹp thế này còn nghi ngờ j nữa!"
"Chúng ta còn chẳng có một bức nữa đấy"
"Thuyền trưởng sướng thế"
"Cảm thấy ko công bằng"
"TÊN LAW ĐÁNG GHÉT!!!! GHEN TỊ WÁ ĐI THÔI!!!"
Tôi nên giải thích sao đây? Họ liệu có chịu lắng nghe. Sao đời tôi khổ thế, ông trời thật bất công!!!(Trách con tác giả chứ sao trách ta)
"Nè Haru, cậu thik Law thực sự à"
"Hoá ra là thik trước khi chúng ta đến"
"Thật là thú vị"
"Thế tỏ tình hay j chưa??"
"Thất bại rồi hay dính?"
Họ cứ dồn hết ánh mắt chết người vào tôi, hỏi đủ thứ chuyện. Tôi cứ nghĩ thế này chắc ko sống nổi mất, ko bik trở lời sao, mặt tôi giờ mồ hôi chảy dài. Ko bik nên thế nào thì...
"Shambles"
Họ đột nhiên biến mất tiêu. Nhìn đằng sau thì tôi thấy Law đi vô nhà bếp lấy lon bia trong tủ lạnh để lên bàn r bật tivi lên xem. Ở đây gần được 2 tuần rồi, anh ta trông có vẻ hiểu nhanh về mọi thứ.
Tôi bik Law đã dùng năng lực trái ác quỷ để dịch chuyển họ ra ngoài nhưng sao anh ta làm vậy?
"Hm...sao anh để họ..."
"Họ ồn quá, tôi cho họ ra ngoài. Có vấn đề j sao?" Law mắt chứ chú tâm vào tivi mà nói
"À...ko có j!!" Tôi nói
Mà tự hỏi Law cho họ đi đâu rồi nhỉ?
Nhưng ko có họ ở đây tôi cũng thấy thoải mái thật. Tôi lại ngồi cạnh Law rồi cùng xem tivi.
Tưởng như được yên ổn thì anh ta hỏi tôi một câu!
"Cô thik tôi à? Haru-ya"
Câu hỏi anh ta khiến tôi giật mik và đỏ mặt
"L...làm sao tôi thik anh được???"
Tôi nói xong, anh ta lại im lặng tiếp tục xem tivi. Thấy hơi nguy hiểm, tôi định đứng dậy đi vô phòng thì vấp phải cục j đó khiến tôi ngã nhào lên người LAW!!!!
Rầm
"Ê tên Law...kia..."
"..."
Thôi chết tôi rồi!!!!

Chap 6: Chuyện Ngoài Ý Muốn
"Ko thể ngờ được, cả đám bị dịch chuyển ra ngoài thì 2 người ở trong làm chuyện này!"
"Nami!!!!!! Tớ nói rồi, chỉ là tai nạn thôi mà!!!!!!"
"Thế làm j chưa vậy?" 
"Ko thể tin được"
"Thuyền trưởng!!!!!! Tôi cần lời giải thích!!!!!!"
Họ vô tình thấy tôi đè lên người Law mà vậy đó, tôi cố nói cho họ chỉ là tai nạn mà họ phớt lờ luôn. Mà sao Law ko nói j hết vậy hả??? Anh ta bik là ko phải vậy mà sao ko giải thích đi chứ.
Mọi người vẫn cứ xôn xao bàn tán hỏi tôi đủ thứ!!! Đột nhiên tôi nhìn thấy Penguin, Shashi và Sanji mặt đen xám xịt, họ sao thế nhỉ? Ko phải do là có j đó với tôi đấy chớ?
"Nè nè, kể nghe coi ngắm nghía bao lâu rồi" Nami đặt tay lên vai tôi cười rất chi là gian.
Đột nhiên tôi quay sang Law thì anh ta đang bị...
"Thuyền trưởng, thật ko công bằng!!!"
"Đúng đó, cái j ngài cũng giành hết là sao?"
"Ta thề với danh dự là ta-Sanji sẽ hiến ngươi lên bàn thờ nếu ngươi dám đụng đến Haru-chan nghe chưa hả???"
Law chính xác là bị họ dồn cơn ghen vào hay sao ấy. Mà anh ta chắc cũng ko thèm quan tâm đâu.
"Ko! Tôi ko thik ai cả" Law nói, có phần khó chịu ở trong
Thì tất nhiên rồi, Law thì làm sao thik mik được.
......................
Một lúc sau thì ai cũng vô việc nấy, may là họ ko 'tra tấn' tôi nữa. Tranh thủ phơi đồ, tôi để ý cái nón của Law bên cạnh cái rổ đồ. Ko bik cái j thôi thúc mà khiến tôi cầm nó lên.
Chưa từng nghĩ tôi có thể cầm cái nón này ở ngoài đời thật, nó mềm hơn so vs những j tôi tưởng tượng.
"OOOOOOI HARU"
Roẹt
Tôi đang sờ nó đột nhiên Luffy chạy lại làm tôi giật và...cái nón...RÁCH RỒI!!!!
Trong lúc đang ko bik nên làm thế nào thì Law bất thình lình xuất hiện trước mắt tôi khiến tôi 'chết đứng'.
Law có vẻ hơi ngạc nhiên khi cái nón anh ấy trong tay tôi và còn bị rách.
"A...hừm...t...tôi...xin lỗi" Tôi sợ anh ta sẽ làm j nên vội xin lỗi
Law giật cái nón lại, có vẻ khá tức giận nhưng anh ta ko nói j hết mà vô phòng.
Tôi nên làm j đây nhỉ? Tới hôm sau anh ta cứ lơ đi tôi...mà bình thường vẫn vậy mà...nhưng anh ta hình như liếc tôi ghê lắm.
"Oi Tarao, sao anh ko đội nón" Luffy ngạc nhiên hỏi Law
Anh ta ko nói j, uống một ngậm nước rồi liếc ánh mắt đáng sợ sang tôi. Xong đời rồi!!!
Tôi cố gắch ko để ý Law, quay lại Bepo hỏi
"Này Bepo, cái nón của Law quan trọng đối vs anh ấy lắm à?"
"Ờm. Ngài ấy có nó từ nhỏ rồi đấy, nó như là báu vật cả cuộc đời ngài ấy vậy" Bepo nói
Nếu vậy chắc hẳn tôi là người có lỗi rất lớn trong vụ này r, nhưng nếu Luffy ko la lớn như thể hù tôi vậy thì làm j có chuyện nào xảy ra được.
Tôi quyết định vô phòng anh ta tìm cái nón rồi may nó lại. Anh ta cất đâu thể nhỉ?
"Cô làm j ở đây vậy? Haru-ya?"
Tôi giật mik khi Law đứng trước cửa phòng. Anh ta lại đây hồi nào mà ko phát ra một tiếng động nhỏ.
"T...tôi tính may lại...cái nón của anh..." Tôi nói
Tưởng anh ta sẽ vui hay j đó thì
"Rãnh rổi"
Hình như anh ta đang tạt xô nước một cách gián tiếp vào tôi thì phải, tôi đang cố chuộc lại lỗi mà
"Cô làm chỉ thêm rách"
Xô nước thứ 2? Anh ta ko thể nào thông cảm à? Dù sao tôi cũng đâu muốn.
"Um...nhưng mà..." Tôi cố kìm chế một chút r thử lại xem
"Ra ngoài đi"
"..."
Tôi ko thể...kìm nổi...
"Anh quá đáng lắm rồi nha!!!!!! Anh nghĩ tôi cố tình à???!!! Anh ko thể hiểu cho ai đó sao???!!!" Tôi bực mik la thẳng mặt anh ta
Anh ta nhìn tôi ngạc nhiên nhưng cũng trở lại vs vẻ mặt thường ngày
"Làm hư đồ người ta còn lớn tiếng"
C...cái j???? Đừng quên tôi cho anh ở lại nhà đấy!!!!
"A...anh..."
"Shambles"
Lập tức tôi bị anh ta dịch chuyển ra ngoài phòng. Kiểu j anh ta vẫn như vậy!! Tôi cảm giác thấy anh ta đáng ghét hơn phim ấy.
"Đang buồn chuyện j à" Penguin và Shashi đi lại chỗ tôi nói
"À đâu có đâu."
"Mà nè, cậu ko thik Law thật đúng ko?" Penguin nói, có phần hơi buồn thì phải.
"Tất nhiên là ko!! Cái con người đáng ghét vậy sao tớ thik được" tôi lên giọng nói
Cả 2 người họ có vẻ tươi tỉnh lên
"Vậy hả?" Họ hớn hở chạy đi ra chỗ khác
Mà vậy nghĩa là sao??? Họ muốn ám chỉ cái j đúng ko ta? Chắc ko đâu.
"M.n ra ăn đê!!!!" Sanji từ trong bếp réo lên
"Hô hô!!!! Có đồ ăn rồi!!!" Luffy phóng cái vèo xuống bàn ăn.
Cả mọi người cũng ngồi vào bàn ăn hết rồi. Tôi cũng ngồi xuống, hình như Law vừa liếc tôi, ko muốn người ta may lại thì liếc chi. Tôi nhớ hình như tôi đâu có mắc nợ ai.
Anh ta cứ ở đây làm tôi hơi khó chịu dù ko bik vì sao. Tôi nhanh chóng để chén cơm xuống rồi đi vô phòng
"Ada, em ăn xong r à Haru" Chị Robin hỏi tôi
"Em ăn xong r. M.n ăn xong cứ để chén dĩa ở đó, để em dọn cho" Nói rồi tôi vô phòng đóng cửa cái 'rầm' lại khiến ai cũng ngạc nhiên
"Cậu ta sao thế nhỉ?"
"Cậu ấy bị bệnh à?"
"Ai bik được"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip