Cơn Mưa Đầu Mùa
Sân trường, dưới mái hiên nhà xe.
Cơn mưa đầu mùa trút xuống bất ngờ, ào ạt phủ trắng cả sân bóng. Tiếng nước mưa rơi lộp độp trên mái tôn, hòa cùng tiếng sấm xa vọng lại, biến buổi chiều tan học trở nên u ám và trầm buồn.
Phong đứng tựa lưng vào bức tường lạnh, tay đút túi quần, ánh mắt dõi về phía sân bóng trống vắng. Dưới làn mưa nặng hạt, Minh đang loạng choạng chạy ngang qua sân, chiếc cặp nhỏ bé che ngang đầu trong vô vọng. Nước mưa bắn tung tóe lên vạt quần đồng phục, mái tóc ướt bết lại trên trán.
Phong khẽ bật cười — một nụ cười nhẹ, ấm áp, nhưng dịu dàng đến mức chính cậu cũng không nhận ra.
Minh: "Trời ơi, mưa to quá…"
Phong: "Đội cặp lên đầu chạy qua sân bóng làm gì cho ướt vậy?"
Minh: "Thì tớ phải về chứ. Đâu thể đứng chờ mưa tạnh mãi được."
Phong: "Đợi tí đi, mắc gì phải vội?"
Minh: "… Ngại lắm. Đứng đây hoài bị người ta để ý."
Phong: "Ờ. Nhưng có ai đâu mà ngại?"
Minh: "Có cậu đó!"
Phong: "Ủa, tớ thì sao?"
Minh: "Cậu cứ nhìn chằm chằm tớ làm gì?"
Phong: "Nhìn đồ ngốc bị ướt."
Minh: "…"
Minh cúi xuống nhìn bộ dạng thảm hại của mình — áo dính sát người, nước mưa chảy thành dòng xuống đến gấu quần. Cậu khẽ thở dài.
Phong bước lại gần, không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng tháo áo khoác đồng phục choàng lên vai Minh.
Minh: "… Ấm thật."
Phong: "Ừ."
Minh: "Mà sao tay cậu run vậy?"
Phong: "Có đâu."
Minh: "Có mà."
Phong: "… Lạnh thôi."
Hơi ấm từ chiếc áo vẫn còn vương mùi nắng nhẹ. Minh khẽ siết chặt vạt áo, trái tim đập nhanh hơn từng nhịp. Cậu cảm nhận rõ ràng một sự bối rối — không chỉ của mình, mà còn của người đối diện.
Bầu trời dần quang đãng, những đám mây xám nặng nề trôi đi để lộ một khoảng trời trong xanh lấp lánh ánh chiều muộn. Dưới mặt đất, vũng nước đọng phản chiếu ánh nắng vàng nhạt như những tấm gương nhỏ.
Minh: "Cậu… không lấy lại áo à?"
Phong: "Không. Cậu cứ mặc đi."
Minh: "Thế cậu không lạnh hả?"
Phong: "Lạnh một chút thôi. Nhưng không sao."
Hai người đứng cạnh nhau dưới mái hiên, giữa một khoảng trời trong trẻo sau cơn mưa. Không ai nói gì thêm. Chỉ có tiếng lá khô xào xạc và tiếng nước mưa nhỏ giọt xuống mặt đất.
Cuộc trò chuyện lúc nửa đêm
Tiếng mưa đã ngớt từ lâu, chỉ còn lại bầu không khí trong lành và làn gió mát nhẹ len qua khung cửa sổ. Minh nằm trên giường, trằn trọc với chiếc điện thoại trên tay. Chiếc áo khoác của Phong vẫn còn vắt trên ghế, nhưng hơi ấm dường như vẫn lưu lại mãi.
Điện thoại sáng lên với một tin nhắn.
Phong: "Áo khô chưa?"
Minh: "Ừ, khô rồi. Ngày mai tớ trả nhé."
Phong: "Ừ, mai gặp."
Minh: "Cậu không hỏi tớ có ngủ chưa à?"
Một lúc lâu sau, dòng chữ “Đang soạn…” hiện lên.
Phong: "Cậu ngủ chưa?"
Minh: "Chưa. Vẫn nghĩ linh tinh."
Phong: "Lại nghĩ về tớ à?"
Minh: "Ừ… thì tớ nói rồi mà."
Phong: "Nghĩ gì?"
Minh: "Về hôm nay. Về cậu. Về cái áo."
Phong: "Cậu thích cái áo à?"
Minh: "Không phải… Tớ thích người cho áo cơ."
Màn hình tối lại. Minh nhìn chằm chằm vào điện thoại, tim đập thình thịch, từng giây trôi qua dài như cả thế kỷ.
Phong: "Vậy thì… tớ cũng thích người mặc áo đó."
Một câu trả lời ngắn gọn nhưng khiến lòng Minh ấm áp lạ thường. Cậu không kìm được mà bật cười khẽ, chui vào chăn, ép chặt chiếc điện thoại vào ngực như sợ cảm xúc này sẽ tan biến.
Minh: "Ngủ ngon nhé."
Phong: "Ừ… ngủ ngon. Mai gặp."
Dưới những dòng tin nhắn giản đơn ấy…
Có một thứ tình cảm dịu dàng đang lớn dần. Không vội vã, không ồn ào — chỉ là từng khoảnh khắc nhỏ lặng lẽ khắc sâu trong lòng. Một buổi chiều mưa, một chiếc áo đồng phục, một nụ cười thoáng qua nhưng đủ để lưu lại mãi.
Bởi lẽ… có những rung động đầu đời, dù rất khẽ, nhưng lại là những kỷ niệm đẹp nhất không bao giờ phai.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip