16. Cuối tuần
Sáng hôm sau, mở mắt thấy mình đang nằm trọn trong vòng tay anh, cậu giật mình lấy chân đá anh một phát xuống giường. Té xuống đất mà hồn anh về không kịp luôn .
- Prem : Anh làm cái gì vậy, biết ở nhà không mà ôm
- Boun: Mới sáng sớm làm gì mà em la dữ vậy. Đúng là tối hôm qua anh có ôm nhưng em cũng có ôm anh mà
- Prem: Người ta ngủ sao biết được , lợi dụng người ta
- Boun: Cái gì mà lợi dụng, em không nhớ tối hôm qua em nói anh cái gì à ?
- Prem : Nói gì ?
- Boun: Không nhớ thì thôi một mình anh biết là được rồi.
Sao mà người ta nhớ được, người ta say rượu mà. Cậu ngồi đó nghĩ mãi là hôm qua mình đã nói cái gì
- Boun: Ngồi đó làm gì? Em có nghĩ cũng không ra đâu! Đi đánh răng đi rồi xuống ăn sáng
- Prem: Hứ.. biết rồi
Anh với cậu dắt tay nhau đi xuống nhà thì thấy ông bà đang chuẩn bị đồ ăn sáng. Cậu nghe mùi thơm luền bỉ tay anh chạy nhanh xuống bếp.
- Prem: Nay mẹ bấu gì nà thơm dữ vậy?
- Mẹ : Thằng nhỏ này, sáng sớm là hỏi tới đồ ăn rồi, mẹ nấu cháo
- Prem: Thì còn nghe mùi thơm mà
- Boun: Sao hôm nay ba mẹ không ngủ nướng tí, rồi ra ngoài ăn cũng được, một tuần có 2 ngày thôi nên tranh thủ ngủ
- Prem: Đúng gòi, để tụi con nấu cũng được mà
- Ba: Gì mà tụi con, Boun không nấu thì thôi chứ làm gì có con
- Prem: Ba...aaa kì cục
- Mẹ: Thôi dọn muỗng lên đi, có cháo rồi nè .
Cậu lăng xăng trong bếp nào lấy muỗng, lấy chén làm cả nhà cười muốn chết, lớn rồi nhưng vẫn y như đứa con nít vậy. Dọn lên bàn, bốn người ngồi thưởng thức, đúng là một buổi sáng cuối tuần ấm cúng.
- Mẹ: Cháo ăn được không Boun
- Boun: Ngon ạ, lâu rồi con chưa ăn cháo
- Ba: Chiều nay hai đứa về à
- Boun: Dạ, lúc đầu tụi con định ở đến mai mà tại lâu rồi con chưa đưa em ấy đi mua sắm nên sẵn mai đi nên về sớm hơn dự tính
- Ba : Mua sắm gì vậy con
- Boun: Dạ quần áo, giày dép ạ
- Ba : Ummm , nó đơn giản nên con mua 1-2 cái được rồi tốn kém lắm con
- Boun: Dạ con sẽ cân nhắc
Chơi đến chiều, hai người tạm biệt ba mẹ rồi trở lại Bangkok, cậu đúng là một đứa con nít luôn, khóc quá trời. Cậu còn giận anh, đuổi anh về trước nữa nhưng mẹ cậu không chịu nên đẩy cậu lên xe luôn.
- Prem: Hức....c..H...ứ...c
- Boun: Nín nào, bé ngoan, mình phải về chứ để mai ba mẹ còn nghỉ ngơi chứ mình làm phiền cả tuần sao được
- Prem: E..m..c...ó...p...h...i...ền... g... ì.. â..u
- Boun: Rồi anh biết rồi anh không có phiền, anh hứa cách một tuần nếu có thời gian anh chở về được chưa
Anh dỗ cậu cả đoạn đường, cậu khóc đến nỗi ngủ luôn. Đến KTX anh không nỡ kêu cậu dậy nên đành bế cậu lên phòng.
- Quản lí : Nong Prem bị làm sao hả em?
- Boun: Dạ không chị, em ấy ngủ thôi
- Quản lí: Thấy em bế nên chị hết hồn
Anh bế lên giường, đắp chăn rồi đi tắm. Cậu giật mình một lần nữa lại không thấy anh nhưng lần này nghe tiếng nước xả nên cũng yên tâm.
- Boun: Em dậy rồi hả, đói không
- Prem: Dạ đói
- Boun: Vậy em tắm đi rồi anh chở đi ăn
- Prem: Dạ
————- Tại Spectrum Lounge & Bar —————
- Prem: Sao đến nhà hàng này sao không ăn ở nhà hàng của anh
- Boun: Đổi không khí chứ em, một chỗ hoài cũng chán
- Prem: Anh là người mau chán hả
- Boun: Ummm ... anh....
Rồi rồi, dường như anh nhận ra gì đó nên khựng lại
- Prem: ok, em ghi nhận
- Boun: Ý anh là cảnh vật thôi, chứ không có nói em
- Prem: Em đâu nói gì, thôi ăn đi
Dỗi rồi, bánh bao dỗi rồi .. đành nghĩ cách dỗ bé thôi .
Hai người ăn xong quay về phòng, mai là cuối tuần nên muốn đưa cậu đi mua sắm nhưng nãy lỡ làm cậu dỗi rồi nên cậu không chịu đi nữa.
- Boun: Bé... năng nỉ mà, ý anh không phải vậy mà
- Prem: Thì em đâu nói gì
- Boun: Đúng, em không nói gì nhưng bé giận anh, anh biết mà, thôi đừng giận nữa anh mua cho bánh snack nha
- Prem: .......
Anh không chờ cậu trả lời, phóng xe đi mua snack cho cậu, tận cả thùng cơ. Cậu thấy mà bật ngửa. Nhưng có snack rồi nên không giận nữa.
Sáng hôm sau hai người tận hưởng ngày cuối cùng trong tuần, họ đi ăn sáng rồi đi mua sắm. Cậu muốn mua túi xách mới vì lâu rồi cậu chưa mua nên anh với cậu tới cửa hàng, gần đến cửa hàng anh có điện thoại nên đứng bên ngoài nghe và ra hiệu cho cậu vào xem trước.
- Nhân viên: Chào anh, anh cần dùng loại túi xách thế nào ạ ?
- Prem: Dạ chị, em cần một túi xách đeo vai nhỏ ạ, chủ yếu là đựng điện thoại và ví tiền ạ
- Nhân viên: Mời anh theo tôi, bên đây có một vài mẫu theo ý anh
- QL : Khoan đã
- Nhân viên: Dạ có chuyện gì vậy anh ?
- QL : Cô dắt tên nghèo hèn này đi đâu ấy
- Nhân viên: Sao anh nói vậy, đây là khách hàng đó
- QL : Khách hàng của mình cô phải để ý chứ, họ luôn mặc trên người bộ đồ đắt tiền, còn đây cô nhìn xem, quần lửng, áo sơ mi ... khó nói quá
Cậu nghe câu nói đó thì liền nhìn lại bộ đồ trên rồi có chút khó chịu
- Prem: Tôi có như thế nào cũng mặc tôi chứ, miễn sao tôi trả tiền đủ thôi, sao anh khinh thường khách hàng vậy
- QL cửa hàng: Tôi không coi thường nhưng thực chất là vậy, còn nếu muốn tôi tin mời cậu lựa mẫu rồi thanh toán.
Cậu nhớ lại, anh có cho cậu cái thẻ mà, sợ gì hắn ta. Cậu lựa đi lựa lại thì chọn ngay cái túi giản dị nhất nhưng lại đắt nhất .
- Prem: Thanh toán đi
Cậu đưa chiếc thẻ đen của anh cho QL
- QL : Cậu có nhầm gì không ạ, thẻ bị vô hiệu hoá
- Prem: Sao, cái gì mà vô hiệu hoá
- QL : Thôi màn kịch tới đây thôi chàng trai nghèo giả làm chủ tịch
- Prem : Anh....
Cậu tức sôi máu luôn, rõ ràng cái thẻ anh đưa mà sao nay bị vô hiệu hoá hay tại anh thấy cậu không xài nên khoá .
- Boun: Chàng trai nghèo nào dám giả chủ tịch vậy QL
- QL : Á .. khách Vip của tôi, chào anh, đây chính là chàng trai nghèo giả chủ tịch
Hắn chỉ thẳng mặt cậu
- Boun: Thẻ anh ta đưa bị vô hiệu hoá à
- QL : Dạ chính xác
- Boun: Hmmm đâu anh thử thẻ lại tôi xem
- QL : D..a.....
- Boun: Sao vậy ?
Thực ra khi nãy người quản lí có cả thẻ nhưng cố lén bấm sai mật khẩu nhiều lần nên thẻ bị vô hiệu hoá . Không biết sao hắn lại ghét cậu .
- QL : Dạ để tôi thử lại ... à dạ được rồi ạ ... chắc nãy do máy lỗi ạ, xin lỗi ạ
- Prem : Thôi không sao, hi vọng anh đừng khinh thường người khác
- Boun: Tôi nghĩ chỗ này cần thay quản lí
Mặt hắn tái mét khi nghe anh nói liền chạy đến cầu xin anh dù gì anh cũng có cổ phần trong cửa hàng này nên có cũng có tiếng nói.
- QL : Tôi xin lỗi ạ, dạ tôi sơ xuất, mong anh bỏ qua cho
- Prem : Đúng rồi , bỏ qua đi anh, chuyện nhỏ mà
- Boun: ....
- Prem: ANH
- Boun: Được rồi, nể mặt em ấy tôi cho cậu cơ hội, trong vòng 1 tháng cô nhân viên này sẽ giám sát cậu, còn cô nếu anh ta không thay đổi thì cô có quyền đuổi thẳng
- Nhân viên: Dạ
Giải quyết xong anh chở cậu về nhà nghỉ ngơi sớm để mai bắt đầu công việc mới.
——————————————
- QL : Alo, cô Ani, tôi xin lỗi vì không hoàn thành công việc ạ
- Ani: Đồ ăn hại, chỉ có việc làm mọi người xung quanh xem nó là kẻ nghèo thôi mà làm không được, uổng công tao đưa mày lên làm quản lí
- QL : Dạ tôi thành thật xin lỗi cô ạ, do cậu Boun can thiệp nên....
- Ani: Câm miệng, mày bớt nói lại, để tao kêu người khác xử lí
- QL : dạ
——————————————-
21:44 /031023/
Có ai nhớ Ani là ai hông ??? 😌
Outfit anh bé đi mua túi xách đeeeyyyyy ❤️
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip