28. Gạt
Từ ngày cậu đòi kết hôn với anh, thông tin đó được lan truyền nhanh chóng ở dòng họ của hai người. Ai nấy cũng nôn nao muốn chứng kiến một cái đám cưới vì lâu rồi trong họ hàng chưa có buổi tiệc họp mặt nào.
Anh thì cũng muốn hốt cậu về ngay nhưng mà anh muốn cậu tốt nghiệp đại học đã rồi mới kết hôn nên anh đã chuẩn bị cho buổi đính hôn nhẹ nhàng với cậu thôi.
Anh bàn bạc với ba mẹ hai bên về dự định đính hôn của mình, tất nhiên là không cho cậu hay. Do cả tháng hơn cậu nằm viện nên bài vở bị thụt lại, mặc dù có người ghi chép giúp cậu rồi nhưng vì muốn học lại nên anh cũng chiều cậu mà đăng kí lớp học lại cho cậu.
- Boun: Bé .. em vẫn còn học à, khuya rồi đấy
- Prem: Một lát nữa thôi, gần xong rồi, anh ngủ trước đi
- Boun: Em có biết em bỏ rơi anh hơn một tuần rồi không
- Prem: Bài nhiều mà, em có muốn đâu
- Boun: Anh đã bảo rồi, em không cần học lại, em được qua môn mà
- Prem: Thôi như vậy không công bằng với những người khác, ngủ đi , anh nói hoài em không tập trung được.
Hôm nay anh lại ngủ trước rồi. Từ hôm ở viện về, ba mẹ anh không cho hai người ở KTX nữa vì họ lo cho "con trai cưng" của họ, là cậu, sợ mỗi lần anh đi làm ở nhà lại buồn nên lôi qua nhà chính ở luôn.
Cậu từ nhỏ là người đam mê công việc, hễ có việc gì là tập trung quên cả ăn uống. Thói quen này kể cả anh khuyên cậu cũng không bỏ được.
Ngày qua ngày, cậu thì đi học rồi làm bài tập đến tận khuya, anh thì đi làm từ sáng sớm đến tối đêm muộn có khi qua đêm, nói qua đêm vậy thôi chứ anh về ngủ ở KTX. Anh biết về nhà cũng chỉ ngủ có một mình nên về KTX cho cậu nhớ anh chơi, đúng là ghẹo gan.
Ai ngờ kế hoạch của anh thất bại, vì cậu chỉ nghĩ đơn giản là công việc công ty anh quá nhiều. Anh đành quyết định lớn là giận cậu luôn để cậu nhớ là còn có anh ở bên cạnh chứ không phải bài tập không.
Tiếng chuông điện thoại reo đã lâu, không phải là cuộc gọi thứ nhất mà là cuộc gọi thứ n luôn rồi. Đêm nay cậu không làm bài tập nên muốn rủ anh đi chơi nhưng gọi từ chiều đến giờ anh không bắt máy nên cậu có chút buồn.
Cậu xuống nhà thì thấy ai cũng bận. Ba mẹ anh thì đang lo công việc ở công ty chưa về. Min thì đang chuẩn bị bữa tối cho cả nhà, không ai ngớt tay rảnh rỗi cả. Cậu nhờ chồng Min chở đến Siam để mua ít đồ. Lúc đầu chồng Min không chịu chở vì Siam là nơi nguy hiểm đối với quá khứ của cậu nhưng cậu năng nỉ quá nên đành chở đi.
Đến Siam, cậu đi loanh quanh hết cửa hàng này đến cửa hàng kia mà không mua gì. Chủ đích cậu đến đây chỉ để hít thở không khí bên ngoài thôi chứ không có mua gì cả. Đi một hồi đến một cửa hàng kem, lâu rồi không ăn nên cậu quẹo vô mua ít kem vừa ăn tại chỗ vừa mang về nhà.
- Boun: Em xem, em muốn ăn gì ?
- Ani : Dạ em muốn ăn cái này, vani ạ
- Boun: Umm, em ngồi đây đi anh mua cho
- Ani : Dạ anh yêuuu
Đoạn hội thoại giữa hai người đã lọt vào tai cậu, giọng nói sao quen đến vậy. Cậu quay người về hướng phát ra giọng nói, trước mặt cậu là ai đây, là anh sao , còn kia là Ani. Tại sao lại là Ani, người chị em tốt của cậu đây sao.
Cậu đứng hình, phải, tốt gì chứ, Ani từng hại cậu cơ mà, chị ta cũng thích anh mà. Rớt bịch kem vừa mua xuống đất, tiếng động khá lớn khiến mọi người đổ dồn vào nhìn cậu, kể cả hai người kia.
Lúc này cậu chỉ cần anh bước đến nói với cậu toàn bộ là hiểu lầm thôi, chỉ cần vậy thôi. Nhưng không, không có lời nói nào ở đây cả, chỉ là cái liếc mắt nhanh chống từ anh rồi quay vào mua kem.
Cậu như vỡ oà, thì ra cảm giác bị người khác bỏ rơi là vậy. Cậu đã thấu hiểu được cảm giác của Ani và Min lúc đó. Cậu chạy thật nhanh xuống hầm xe và kêu chồng Min chạy về nhà.
Trên đường về, tiếng khóc nấc của cậu không ngừng vang lên. Chồng của Min không dám nói gì chỉ lâu lâu nhìn kính xe xem cậu thế nào thôi.
- Ani : Boun, anh làm như vậy sẽ tổn thương nó đó, nó rất dễ bị tổn thương, anh biết điều đó mà
- Boun: Anh biết nhưng mà không như vậy em ấy sẽ cứ lo vào đống bài tập kia thôi, chẳng nhớ đến ai
- Ani : Nó đó giờ như vậy, em thấy anh quá đáng rồi.
- Boun: Ummm
Chuyện anh gạt cậu ai ai cũng biết, có mỗi cậu là không thôi. Sau khi bàn chuyện sắp xếp buổi lễ đính hôn với Ani thì anh về KTX.
- Boun: Em ấy sao rồi
- Min : Dạ cậu, chồng tôi nói em ấy khóc rất nhiều trên xe ạ
- Boun: Haizzz tôi làm hơi quá tay
- Min : Tôi lạy cậu luôn, không biết giờ em ấy sao, không chịu ăn gì từ nãy đến giờ. Em ấy sáng học trong phòng đến chiều tối mới đến Siam đã không ăn gì rồi giờ về cũng không ăn, tôi gọi mãi không ra
- Boun: Cô lấy chìa khoá dự phòng vào xem em ấy thế nào rồi báo cho tôi.
- Min : Dạ
Theo lời anh, Min lên phòng xem cậu như thế nào. Mở cánh cửa thật nhẹ, căn phòng không có đèn, tối om. Min thấy có hình dáng nằm trên giường trùm mền kín đầu nên nghĩ là cậu đã ngủ nên đóng cửa ra ngoài.
- Min : Cậu chủ, em ấy ngủ rồi
- Boun: Um, cứ để em ấy ngủ, sáng mai cô giả vờ hỏi thăn em ấy giúp tôi.
- Min: Dạ
Sáng hôm sau, gần 11h hơn nhưng chẳng thấy cậu xuống lầu, Min đành mạo muội lên phòng xem thử. Vẫn hình ảnh đó, có dáng người nằm trên giường trùm kín đầu. Min sợ cậu bị gì nên chạy lên giật tấm mền, thì ra trong đó không phải cậu mà là chiếc gối ôm thôi. Do tối qua tắt đèn nên Min nhìn không rõ.
Trên bàn học của cậu có để lại một lá thư và những món đồ mà anh tặng cậu. Min hốt hoảng gọi cho anh ngay lập tức.
- Min : Cậu chủ ơi, em ấy bỏ đi rồi, từ sáng giờ tôi không thấy em ấy xuống lầu lên xem thì thấy em ấy đi rồi còn có thư nữa
- Boun : Tôi về ngay
Có vẻ lần này anh làm quá tay thật. Cậu không đi đâu xa, cậu ôm trái tim đang tan nát của mình về Pattaya với ba mẹ cậu vì cậu nghĩ nơi đó là nơi có thể chữa lành cho mình ngay lúc này.
Anh chạy về đến nhà, cầm lá thứ của cậu đọc mà thấy hối hận phần nào.
" Anh à, em xin lỗi vì thời gian gần đây em bỏ bê anh vì tập trung quá nhiều vào việc học. Em biết hành động đó của em làm anh không vui và không còn cảm giác với em nữa. Hôm qua em thấy anh với Ani đi ăn kem, em nghĩ hai người cũng thấy em nhỉ ? Nếu nói là em không buồn thì là nói dối nhưng mà miễn anh vui là em hạnh phúc rồi. Dù gì em thấy Ani cũng tốt ạ, chị ấy không còn như hồi đó nữa. Hai người rất đẹp đôi, còn môn đăng hộ đối nữa. Em chúc hai người hạnh phúc ạ. Em sẽ giữ mai tình cảm này cho riêng em. Đừng tìm em. Tạm biệt anh"
Lá thư tuy ngắn nhưng đó là nỗi lòng dài dẵng của cậu. Chuyện anh gạt cậu thì cũng đã báo cho ba mẹ cậu một tiếng rồi nên họ hiểu chỉ là hơi xót cho con trai mình thôi.
- Ba : Thôi đừng buồn nữa nhé. Không có người này thì có người khác. Rồi sẽ có người yêu thương con thôi
- Prem : Dạ con không buồn, ba mẹ đừng lo
Trước mặt ba mẹ cậu luôn nở nụ cười nhưng khi về đến phòng thì thay vào đó là nước mắt.
- Mẹ ( cậu) : Boun hả con, mày làm quá rồi, tối nào nó cũng khóc trên lầu, mẹ chịu không nổi con à
- Boun: Dạ con biết con hơi quá nhưng mà lỡ rồi ba mẹ giúp con đi, con đang chuẩn bị ở biển gần nhà mình luôn ạ
- Mẹ ( cậu) : Nhanh đi, mẹ sợ nó quên mày đấy
- Boun: Dạ
Mẹ cậu lo cậu sẽ quên mất người con rễ tốt nên cũng gọi hối thúc anh. Mấy ngày cậu về anh cũng lo lắm nhưng phải chuẩn bị cho buổi đính hôn của mình thật chỉnh chu nên anh đành " bỏ rơi" cậu một thời gian.
—————————————————————
00:30 /101023/
❤️❤️❤️❤️
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip