Trầm Luân Tàn Niệm _ Chương 6

Cánh cửa đóng sầm lại, để lại Hạ Du một mình giữa căn phòng lạnh lẽo.
Cậu co ro trên sàn đá, ôm gối sát ngực, tay áo mỏng vén lên để lộ những vết thương chi chít , vết cũ chưa lành , vết mới đã vội xuất hiện .
Đã biết bao lần Khương Hạ Du tự vấn mình: “Tại sao mình phải chịu đựng những điều này? Bao nhiêu đau khổ rồi, vẫn chưa đủ sao?”

Ánh sáng từ cửa sổ lớn lọt qua, mưa ngoài trời đã tạnh hẳn, tạo thành những tia sáng mờ nhạt trên nền gạch lạnh. Cái lạnh len lỏi vào từng khe hở, làm Hạ Du run lên. Không gian tĩnh lặng đến mức từng giọt mưa rơi vào mái hiên đều vang vọng trong tai cậu như tiếng trống thình thịch trong tim.


Ký ức ùa về. Lúc nhỏ, khi hai người vẫn là bạn, chưa biết chuyện gì xảy ra giữa người lớn, Hoắc Tranh mà cậu quen đâu phải người tàn nhẫn như thế này?

Hoắc Tranh năm mười sáu tuổi kiên nhẫn giảng bài cho cậu.

Hoắc Tranh năm mười bảy tuổi dịu dàng nhắc nhở cậu, luôn đứng bên cậu như một tấm chăn ấm.

Nay tất cả như bị thời gian xóa sạch, chỉ còn lại bóng dáng lạnh lùng của người đàn ông đứng trên cao nhìn cậu, ánh mắt lẫn xót xa lẫn ghê tởm.

Hạ Du tựa đầu vào cửa kính, hơi ẩm từ mưa bám lên mặt cậu, lạnh ngắt. Cậu thẫn thờ.
Từ nhỏ, cậu đã sinh ra trong một gia đình được cho là hào nhoáng , là thiếu gia tài phiệt , nhưng chỉ có cậu mới biết bên trong đã mục ruỗng từ lâu. Cha khác với vẻ ngoài và sự thành công là kẻ vũ phu, coi con cái như công cụ, còn mẹ thì yếu đuối, im lặng như cái bóng trong căn nhà đầy tiếng cãi vã. Không có một chút tình thân.

Mỗi trận trút giận của cha, Hạ Du đều chịu đựng — thể xác và tinh thần cùng đau. Nhiều lần, cậu từng nghĩ… nếu sáng mai không tỉnh dậy nữa, có lẽ sẽ nhẹ nhõm hơn.

Rồi Hoắc Tranh xuất hiện.
Anh lạnh lùng, lý trí, nhưng ánh mắt ấy khiến Hạ Du cảm thấy một chút “bình yên”. Dù biết anh tàn nhẫn, cậu vẫn bị hút vào như con thiêu thân.

Khi Hoắc Tranh giết cả gia đình Hạ Du, cậu biết chuyện nhưng không rơi một giọt nước mắt. Thay vào đó là cảm giác… giải thoát. Xiềng xích cuối cùng quanh cổ cậu vừa được tháo ra.
Hoắc Tranh nhìn cậu bằng ánh mắt ghê tởm, rồi bỏ đi. Cậu bị giam trong phòng giam, cô độc giữa bốn bức tường lạnh.


Hạ Du đột nhiên ho dữ dội , căng phòng vốn im ắng bị tiếng động ấy phá vỡ.

“Chắc là do vừa tắm xong nên cảm lạnh thôi…”
Cậu nghĩ, cố gắng trấn tĩnh. Nhưng cơn ho không ngừng lại.

Hoắc Tranh bên ngoài nghe thấy tiếng động, đẩy cửa bước vào. Trên tay anh cầm một cốc nước, ánh sáng mờ nhạt từ đèn trần hắt xuống, phản chiếu lên mặt Hoắc Tranh làm nét mặt anh thêm lạnh lùng. Anh tiến đến, đưa cốc nước trước mặt Hạ Du.

Cậu vẫn không thể cầm lấy.
Sự yếu đuối của Hạ Du như mảnh giấy mong manh trong bàn tay của anh.

Hoắc Tranh mất kiên nhẫn. Anh thốc cậu dậy, tay bóp miệng Hạ Du, đổ thẳng nước vào trong.
Nước mắt Hạ Du ứa ra, trộn lẫn với cảm giác đau và cả nhục nhã.
Một thoáng, cậu nhìn thấy tia xót xa trong đáy mắt Hoắc Tranh — nhưng chỉ thoáng qua, rồi biến mất như chưa từng tồn tại.


Trong đầu Hạ Du vang lên một câu hỏi nhưng lại bất giác nói ra từ miệng :

“Là xót xa hay là ghét bỏ?” dù nhỏ nhưng cũng đủ để Hoắc Tranh nghe thấy rõ ràng.

Hoắc Tranh sững người, ánh mắt anh loé lên một giây.
Rồi, cơn giận trong anh trỗi dậy. Anh bỏ tay ra khỏi má Hạ Du, đẩy mạnh cậu, để lưng Hạ Du đập vào tường.

Anh đứng trên cao, nhìn xuống, giọng run run mà cứng rắn:

“Ghét bỏ. Là tôi ghét bỏ em, Khương Hạ Du. Em có nghe rõ chưa?”

Không gian lặng im, chỉ còn tiếng thở gấp và tim Hạ Du đập như muốn vỡ ra.
Cậu dường như nhìn thấy Hoắc Tranh vừa ghét, vừa xót xa, nhưng chẳng cách nào chạm tới ánh mắt ấy.
Mưa rơi ngoài cửa sổ, từng giọt nặng trĩu, trộn lẫn ánh sáng hắt vào căn phòng lạnh, tạo thành những đốm sáng run rẩy trên nền gạch.

Hạ Du cảm thấy mình nhỏ bé, yếu ớt, như một con mèo hoang bị bỏ rơi giữa thế giới đầy bão táp của Hoắc Tranh.

Anh lạnh lùng, tàn nhẫn, nhưng cũng là người duy nhất cậu từng yêu.
Cảm giác ấy vừa ngọt vừa đau, khiến Hạ Du không biết mình nên khóc hay nên cắn răng chịu đựng thêm .

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip