Chương 3: Lời Nói Dưới Lớp Mặt Nạ
Từ sau cuộc chạm mặt trực diện đầu tiên với An Vũ Phong diễn ra trong một tình huống bất ngờ như một cơn gió lạ thổi ngang dòng chảy quen thuộc của Hạ Như Ân.
Lão Cửu, với vầng trán cau có như đám mây giông thường trực trên khuôn mặt hắn, bất ngờ giao cho cô và An Vũ Phong cùng thực hiện một "phi vụ nhỏ" – một nhiệm vụ tưởng chừng đơn giản nhưng lại ẩn chứa những gợn sóng ngầm khó đoán. Đó là việc áp giải một con bạc đã thua tha đến tận cùng, kẻ cả gan dám quỵt nợ một khoản tiền lớn của sòng bạc, một hành động thách thức sự kiên nhẫn của gã trùm.
"A Mộc, con câm này sẽ đi cùng cậu"
Lão Cửu gằn giọng, âm thanh khàn đặc như tiếng kim loại va chạm, ánh mắt hắn đầy vẻ cảnh giác như một con sói già nhìn chằm chằm vào cả hai, dò xét từng cử động nhỏ nhất.
"Phải đảm bảo thằng chó đó trả đủ tiền, nếu không... tự biết hậu quả"
An Vũ Phong khẽ gật đầu, một động tác nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, ánh mắt bình thản như mặt hồ lặng lẽ lướt qua Hạ Như Ân. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Hạ Như Ân không thấy bất kỳ sự ngạc nhiên hay khó chịu nào thoáng qua trên khuôn mặt điềm tĩnh của anh ta. Ánh mắt anh ta phẳng lặng như mặt nước hồ thu không gợn sóng, nhưng sâu bên trong, Hạ Như Ân cảm nhận được một sự dò xét kín đáo, như một tia sáng lạnh lẽo đang âm thầm rọi chiếu vào bóng tối.
Suốt quãng đường áp giải, con bạc run rẩy, An Vũ Phong hầu như không nói gì. Anh ta điềm tĩnh dẫn đường, dáng vẻ ung dung như một kẻ nắm chắc phần thắng trong tay, thỉnh thoảng liếc nhìn Hạ Như Ân bằng ánh mắt khó hiểu, như đang cố gắng giải mã một bí ẩn. Tên con bạc gầy gò, mặt mày bầm dập như vừa trải qua một trận đòn tơi tả, liên tục van xin tha thứ, giọng nói nghẹn ngào như tiếng nấc, hứa hẹn sẽ kiếm tiền bằng mọi giá để trả nợ. Hạ Như Ân đứng phía sau, lặng lẽ quan sát toàn bộ, một cảm giác khó chịu âm ỉ dâng lên trong lòng. Dù biết rằng đây là quy luật tàn khốc của thế giới ngầm, nơi đồng tiền và quyền lực chi phối mọi thứ, nhưng lương tâm cô vẫn không khỏi cắn rứt, một vết thương âm thầm trong tâm hồn.
Khi đến một con hẻm vắng vẻ ở ngoại ô thành phố, nơi những bóng cây đổ dài như những cánh tay ma quái vươn ra từ bóng tối, An Vũ Phong ra hiệu dừng lại. Hắn ta lạnh lùng yêu cầu tên con bạc khốn khổ móc hết những đồng tiền cuối cùng trong người ra. Tên đó run rẩy lục lọi túi quần sờn cũ, chỉ còn lại vài tờ tiền lẻ nhàu nát.
"Đây... đây là tất cả những gì tôi có," hắn ta lắp bắp, giọng nói đứt quãng như tiếng khóc nghẹn, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt hốc hác, vẽ nên một bức tranh tuyệt vọng.
Một tên đàn em đi cùng An Vũ Phong với vẻ mặt hung hãn định xông lên trừng trị con bạc dám cả gan thách thức luật lệ của sòng bạc, nhưng An Vũ Phong khẽ giơ tay lên, một động tác nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực, ngăn cản hành động tàn nhẫn đó.
"Để tôi," anh ta nói, giọng vẫn bình thản như mặt nước tĩnh lặng, không hề có vẻ giận dữ hay thương xót.
Hạ Như Ân chăm chú quan sát từng động thái của An Vũ Phong, đôi mắt đen láy không rời khỏi bóng hình cao lớn của anh ta. Anh ta cúi xuống, nhặt những tờ tiền lẻ trên tay tên con bạc, rồi một hành động bất ngờ xảy ra như một tia sét xé toạc màn đêm tĩnh lặng... anh ta rút ra một xấp tiền dày cộp từ túi áo khoác ngoài của mình và nhét vào bàn tay run rẩy của tên con bạc.
"Đây là tiền trả nợ," An Vũ Phong nói, giọng không hề có vẻ giận dữ hay mỉa mai. "Cầm lấy và biến đi. Đừng bao giờ để tôi nhìn thấy mặt anh ở sòng bạc nữa," lời cảnh cáo cuối cùng vang lên. Con bạc sững sờ, đôi mắt mở to không tin vào những gì mình vừa chứng kiến. Hắn ta lắp bắp những lời cảm ơn rối rít, rồi vội vã quay người bỏ chạy, biến mất vào bóng tối mịt mùng của con hẻm, như một kẻ vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần.
Hạ Như Ân đứng, im lặng như một pho tượng đá, chứng kiến toàn bộ sự việc kỳ lạ vừa diễn ra trước mắt. Cô không thể tin vào những gì mình vừa thấy, một hành động đi ngược lại mọi quy tắc tàn nhẫn của thế giới ngầm. Tại sao An Vũ Phong lại tha cho một kẻ quỵt nợ, thậm chí còn cho hắn tiền? Hành động này hoàn toàn trái ngược với sự tàn nhẫn và vô cảm mà cô đã chứng kiến ở những người khác trong băng đảng của Lão Cửu, những kẻ mà lòng trắc ẩn dường như đã chết yểu từ lâu.
Trên đường trở về sòng bạc, Hạ Như Ân cố gắng quan sát phản ứng của An Vũ Phong, tìm kiếm một dấu hiệu nào đó có thể giải thích hành động kỳ lạ của anh ta. Anh ta vẫn giữ vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì đặc biệt vừa xảy ra. Nhưng sâu trong đáy mắt anh ta, Hạ Như Ân thoáng thấy một chút gì đó... mâu thuẫn, như một cơn sóng ngầm đang âm ỉ chảy, có lẽ là một sự giằng xé nội tâm giữa thiện và ác.
Về đến căn gác xép tồi tàn, nơi ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi như một lời than thở, Hạ Như Ân cẩn thận ghi chép lại chi tiết lạ lùng này vào cuốn sổ tay bí mật của mình, những dòng chữ nhỏ bé chứa đựng những bí mật lớn lao. Hành động bất thường của An Vũ Phong đã gieo vào lòng cô một hạt giống nghi ngờ, một câu hỏi lớn không lời đáp. Tại sao một người làm việc dưới trướng Lão Cửu, một kẻ được cho là tay sai đắc lực của hắn, lại có một hành động nhân từ và đầy mâu thuẫn như vậy? Liệu anh ta có thực sự là một phần của thế giới ngầm tàn khốc này, hay đang che giấu một thân phận khác, một bí mật nào đó mà cô chưa thể khám phá?
Trong báo cáo bí mật gửi về tổ chức, Hạ Như Ân đặc biệt nhấn mạnh chi tiết về An Vũ Phong, một nhân vật bí ẩn đang dần trở thành tâm điểm trong nhiệm vụ nguy hiểm của cô. Cô mô tả vẻ ngoài lịch lãm, thái độ điềm tĩnh khác biệt và không quên đề cập đến hành động kỳ lạ khi tha cho tên con bạc khốn khổ. Cô mạnh dạn đặt ra giả thuyết rằng An Vũ Phong có thể là một kẻ hai mặt, một con "sói đội lốt cừu" đang ẩn mình trong băng đảng của Lão Cửu với một mục đích nào đó mà cô chưa thể nắm bắt.
"Cần phải điều tra kỹ về người này," Hạ Như Ân cẩn thận viết trong báo cáo, những dòng chữ run rẩy dưới ánh đèn dầu leo lét. "Hành động của hắn ta quá bất thường, không phù hợp với môi trường tội phạm tàn nhẫn này. Có khả năng hắn ta đang che giấu một bí mật nào đó..."
Tuy nhiên, Hạ Như Ân cũng không loại trừ khả năng An Vũ Phong chỉ đơn thuần là một kẻ lập dị, một người có chút lòng trắc ẩn hiếm hoi còn sót lại trong cái thế giới tàn khốc và vô cảm này, một đóa hoa kỳ lạ nở giữa vùng đất cằn cỗi. Nhưng sự nghi ngờ đã bén rễ sâu trong lòng cô như một chiếc gai nhọn, và cô quyết tâm sẽ theo dõi và tìm hiểu về người đàn ông bí ẩn này, giải mã những hành động khó hiểu của anh ta.
Những ngày sau đó, Hạ Như Ân cố gắng tiếp cận An Vũ Phong nhiều hơn, tìm kiếm những cơ hội dù là nhỏ nhất để quan sát và thu thập thông tin về anh ta. Cô để ý đến những thói quen nhỏ nhặt của anh ta, những mối quan hệ mơ hồ, những cuộc trò chuyện ngắn ngủi mà anh ta tham gia. Cô nhận thấy anh ta thường xuyên lui tới thư phòng một mình vào đêm khuya, khi cả sòng bạc đã chìm vào giấc ngủ say, và đôi khi còn nghe thấy tiếng nhạc cổ điển du dương, buồn bã phát ra từ cánh cửa khép kín. Một con người như vậy, với những sở thích tao nhã và vẻ ngoài lạnh lùng, liệu có thực sự là một tay sai đắc lực của Lão Cửu, một kẻ nhúng chàm trong vũng bùn tội ác?
Trong một lần tình cờ, khi Hạ Như Ân mang trà nóng đến cho An Vũ Phong trong thư phòng tĩnh lặng, nơi những chồng sách cao ngất như những ngọn tháp cổ kính, cô thoáng thấy trên bàn làm việc của anh ta có một cuốn sách dày cộp, bìa đã sờn cũ theo dấu vết thời gian. Tựa đề cuốn sách được viết bằng tiếng Pháp – một ngôn ngữ mà Hạ Như Ân cũng thông thạo từ những năm tháng còn ngồi trên ghế nhà trường. Điều này càng làm tăng thêm sự nghi ngờ và tò mò trong lòng cô, như một ngọn lửa nhỏ được thổi bùng lên bởi một cơn gió nhẹ.
"Anh đọc sách tiếng Pháp sao?" Hạ Như Ân bất ngờ lên tiếng, phá vỡ sự im lặng tĩnh mịch trong căn phòng, giọng nói khàn khàn nhưng rõ ràng.
An Vũ Phong khựng lại, ngước mắt lên nhìn cô với vẻ ngạc nhiên không giấu giếm. "Cô... cô biết nói?"
Hạ Như Ân thoáng chút bối rối, một sự lúng túng hiếm hoi hiện lên trên khuôn mặt lạnh lùng của cô, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "Tôi... tôi học lỏm được một chút," cô cố tình nói giọng khàn khàn hơn, giả vờ như giọng nói của mình không được tốt, như một nỗ lực yếu ớt để che giấu sự thật.
Ánh mắt An Vũ Phong trở nên sắc bén hơn bao giờ hết, như hai mũi khoan lạnh lẽo đang cố gắng xuyên thấu qua lớp vỏ bọc câm lặng của Hạ Như Ân. Anh ta nhìn cô chằm chằm, không chớp mắt, như đang cố gắng đọc vị mọi suy nghĩ ẩn sâu trong tâm trí cô.
"Cô không câm," anh ta khẳng định, giọng chắc chắn như một lời tuyên bố không thể chối cãi.
Hạ Như Ân im lặng, không biết phải giải thích thế nào cho sự sơ suất này. Cô đã vô tình để lộ khả năng ngôn ngữ của mình, một sai lầm có thể gây ra những hậu quả khôn lường.
"Vậy... tại sao cô lại giả vờ?" An Vũ Phong hỏi, giọng anh ta trở nên lạnh lùng hơn, như một cơn gió bắc thổi qua cánh đồng hoang.
Hạ Như Ân hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân, nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh ta, không hề né tránh. "Tôi có lý do riêng của mình," cô đáp, giọng nói khàn khàn nhưng kiên định.
Một sự im lặng nặng nề bao trùm căn phòng, căng thẳng như sợi dây đàn đang chờ đợi một ngón tay chạm vào. An Vũ Phong nhìn Hạ Như Ân, trong ánh mắt anh ta có sự nghi ngờ, có sự dò xét, và cả một chút... thất vọng, như một hy vọng vừa vụt tắt.
"Thật thú vị," cuối cùng An Vũ Phong lên tiếng, một nụ cười lạnh lẽo như băng giá thoáng qua trên đôi môi mỏng của anh ta. "Một cô gái không câm, lại trà trộn vào đây... Cô là ai?"
Câu hỏi trực diện của An Vũ Phong như một lưỡi dao sắc lạnh kề vào cổ Hạ Như Ân, khiến cô cảm thấy như mình đang đứng trước một vực sâu không đáy. Cô biết rằng, sự nghi ngờ của anh ta đã lên đến đỉnh điểm, và lớp mặt nạ câm lặng mà cô dày công xây dựng đang có nguy cơ sụp đổ. Cô cần phải cẩn trọng trong từng lời nói, từng hành động tiếp theo, bởi một sơ suất nhỏ cũng có thể khiến cô bại lộ hoàn toàn. Cuộc đối đầu ngầm giữa họ đã bước sang một trang mới, nguy hiểm và khó lường hơn bao giờ hết. "Lời nói như dao, cắt lòng người dễ," Hạ Như Ân hiểu rằng, chỉ một lời nói sai lệch cũng có thể phá hủy tất cả những nỗ lực mà cô đã bỏ ra.
"Tôi... tôi chỉ là một người bình thường," Hạ Như Ân cố gắng giữ cho thanh âm của mình hơi khàn, cô bình tĩnh dù trái tim trong lồng ngực cô đang loạn nhịp.
"Tôi... tôi nợ Lão Cửu một ân tình sâu nặng," cô tiếp tục, cố gắng vẽ ra một câu chuyện hợp lí, "nên phải làm việc ở đây để trả nợ, từng chút một." Cô hạ thấp giọng, cố tình tạo ra một âm thanh khàn khàn, như thể mỗi lời nói đều là một nỗ lực khó nhọc, "Chuyện tôi giả vờ câm... chỉ là một cách để tự bảo vệ mình, tránh những rắc rối không cần thiết ở cái nơi mà lời nói có thể mang đến tai họa." Cô nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của An Vũ Phong, cố gắng truyền tải một chút chân thành mong manh trong ánh mắt. "Ở cái nơi này... im lặng thực sự là vàng, là chiếc áo giáp an toàn nhất."
An Vũ Phong chăm chú quan sát Hạ Như Ân, ánh mắt anh ta sắc bén như lưỡi dao cạo lướt qua từng đường nét trên khuôn mặt cô, không bỏ sót bất kỳ biểu hiện nhỏ nhặt nào. Anh ta không hề nao núng trước vẻ mặt cố gắng tỏ ra thành thật, có phần yếu đuối của cô. Một sự hoài nghi mạnh mẽ, ẩn chứa sâu trong đôi mắt đen thăm thẳm ấy, như thể anh ta đang cố gắng tìm kiếm một kẽ hở, một vết nứt trong lời giải thích vụng về của cô. Một nụ cười lạnh lẽo, không chút hơi ấm, khẽ nhếch lên trên đôi môi mỏng của anh ta. "Ân tình?" anh ta lặp lại từ đó, giọng điệu đầy mỉa mai, như thể vừa nghe thấy một điều gì đó nực cười. "Một từ nghe thật xa xỉ, thậm chí là lố bịch ở cái nơi mà sự phản bội và lợi dụng ngự trị này." Anh ta không hỏi thêm bất kỳ điều gì, nhưng sự im lặng sau đó lại nặng nề hơn vạn lời nói, một sự im lặng chứa đựng đầy sự ngờ vực và toan tính.
Cuối cùng, anh ta khẽ hất cằm về phía cánh cửa gỗ tối màu, ánh mắt lạnh lùng như băng tuyết. "Cô ra ngoài đi. Đừng để tôi thấy cô ở đây nữa khi tôi không cho phép," lời đuổi khéo nhưng mang theo một uy lực không thể chối cãi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip