Chương 103. Tiểu đồ đệ

Anh thật sự không hiểu làm sao một người lại có thể mang trên mình những thân phận phức tạp như vậy, giống như xếp gỗ thành tầng. Hơn nữa, anh cũng không thể hiểu nổi tại sao hơn hai mươi năm trước Huyền Bắc Vọng lại trở thành lính đánh thuê xuất ngũ rồi còn trở thành hắc ám chi chủ

Thế giới này rốt cuộc là điên đến mức nào mà anh không thể tưởng tượng nổi. Trước kia, những câu chuyện của anh cả, anh hai, thằng tư. Anh còn có thể lý giải được nhưng giờ đến lượt mình, vậy sẽ thay đổi như nào đây?

Thiểm Quang nghiêng đầu nhìn anh trai chủ nhân, giống như choáng váng, không biết phải làm sao...

Lộ Vân Nhĩ cười đi xuống, đặc biệt khi nhìn thấy biểu cảm của thằng ba, người đang suy sụp và hoài nghi về cuộc sống, hắn càng cười rạng rỡ hơn.

Nói thế nào nhỉ, niềm vui của hắn được xây dựng trên sự thống khổ của người khác. So với thằng ba, Cố Sâm cũng không phải là người gây phiền phức như vậy.

Vì chuyện ở yến hội lần trước, Cố Sâm và Lâm Cầm Ý giờ gần như đã công khai mối quan hệ, fans của Lâm Cầm Ý mỗi ngày đều nhắn tin gọi gã là Cố phu nhân. Cố Sâm cũng nhận thấy được lợi ích từ việc marketing, cổ phiếu của nhà họ và doanh thu đều tăng lên.

Vì vậy gần đây gã cũng không có thời gian quấy rầy Lộ Vân Nhĩ, khiến Lộ Vân Nhĩ cảm thấy vô cùng thảnh thơi.

Lộ Hữu Sâm nhìn thấy ánh mắt vui sướng khi người gặp họa của Lộ Vân Nhĩ, yên lặng nói: ''Anh đừng đắc ý, sắp tới sẽ phải quay lại, anh sẽ phải đối mặt với hai người điên kia để giải quyết vấn đề thôi."

Lộ Vân Nhĩ nụ cười vừa thu lại nói: ''Em thì sao? Cái nam chủ thần kỳ của em giờ nên làm gì?"

Lộ Hữu Sâm hừ lạnh một tiếng nói: ''Làm gì à? Dĩ nhiên là phải điều tra cậu ta rồi!"

Một tiếng thét chói tai từ trên lầu truyền đến.

【 A!!! Má nó. Chuyện này, cái đồ vật khốn kiếp này lại để cho tiểu tình nhân ở nước ngoài xem qua tài liệu bí mật, thật sự đáng chết mà!】

Lộ Hữu Sâm trái tim đau xót, anh không thể chấp nhận được trong sách, anh lại có thể chết bởi tay loại người này.

【A a a a. Hắn vẫn cảm thấy không có gì, nếu hắn cố ý thì cũng không sao, hắn cảm thấy cũng chẳng có gì?? Văn kiện còn chưa được cấp phát, lại nằm ngay trên gối đầu của hắn, cái tên khốn đó hiện tại đang ở sòng bạc... Mà cái sòng bạc đó cũng là của hắn sao? Hắn đã thừa kế nó? 】

【 Không phải vậy! Hắn đang sống mái với người ta sao? Lại đi chiếm lấy sòng bạc của người ta à? 】

【 Được rồi, thật sự là một kẻ điên ngoài vòng pháp luật.】

Lộ Hữu Sâm nắm lấy quần áo, xoay người muốn đi. Lộ Vân Nhĩ nhìn anh hỏi: ''Ngươi đi đâu?''

Lộ Hữu Sâm quay mặt lại, lộ ra một nụ cười dữ tợn nói: ''Hôm nay nếu không mang cậu ta đi, em cảm thấy không ổn trong lòng."

Lộ Vân Nhĩ vẫy tay nói: "Đi đi."

Hắn nhìn tia chớp quỳ trên mặt đất, lộ ra một nụ cười như si hán nói: 'Thiểm Quang Quang ~ cùng anh đi ra ngoài chơi nha~'

Thiểm Quang giật mình, đến lúc này mà cũng không nói cho hắn biết có gì đó biến thái à.

Lộ Hành Chu ôm Hồ Thất đi đến hỏi: ''Anh ba đâu?"

Lộ Vân Nhĩ mỉm cười nói: "Anh ba em vừa nhận được báo cáo, người đó gọi là Huyền Bắc Vọng, chiến hữu của nó, một người cầm thẻ hắc thả trong tay, còn có mạng người, hỗn bang phái, cả tài liệu giả mạo. Hiện tại anh ba em đi bắt người rồi.'

Lộ Hành Chu chớp mắt.

【Khoan đã, lần này giải quyết luôn sao? Anh ba lợi hại thật, anh ấy làm sao mà điều tra ra được?】

Lộ Hành Chu nhìn vào quyển sách Đô Thị Binh Vương, tiến độ đã đạt đến 90%...

Cậu chớp mắt, nghĩ không phải chứ. Cậu còn tưởng phải đợi lâu mới xong... Kết quả tiến độ lại nhanh như vậy?

【Chẳng lẽ là vì nội dung quá mức phù phiếm nên mới bị điều tra sao? A...】

Lộ Vân Nhĩ cười nói: ''Cuộc sống như một vở diễn, diễn nhập vào vai cuộc sống này đi.."

Lộ Hành Chu không lên tiếng, vỗ đầu Thiểm Quang nói: ''Không sao đâu, anh hai của ta không phải biến thái, không cần lo lắng."'

Lộ Vân Nhĩ nhìn Lộ Hành Chu khó tin hỏi: 'Thiểm Quang thật sự nói như vậy à?'

Hồ Thất ngáp một cái nói: ''Không sai, cậu ta nghĩ rằng ngươi đột nhiên mắc phải bệnh hiểm nghèo và biến thành biến thái rồi."

Lộ Vân Nhĩ thừa nhận, hắn vừa rồi có nói hơi hơi có chút kỳ quặc, nhưng hắn không phải biến thái mà.

Thiểm Quang, một chú chó quân khuyển đã giải nghệ, thật sự chỉ không hiểu biết, không ngờ có người có một cái giọng lợi hại đến như vậy, nên nó tự nhiên cho rằng, Lộ Vân Nhĩ là biến thái.

Đương nhiên, đây không phải là loại biến thái mà người ta nghĩ.

Khi Lộ Vân Nhĩ đang ôm ôm ả ả giải thích với Thiểm Quang, Cố Sâm lại nhìn một bức ảnh của Lộ Vân Nhĩ, ánh mắt thâm sâu.

Còn có hai ba ngày nữa, gã sẽ có thể gặp Tiểu Vân ca ca, gần đây luôn không thuận lợi, nhưng khi đến lúc gặp luyến tổng, gã sẽ có thể quang minh chính đại theo đuổi Tiểu Vân ca ca...

Còn về Lâm Cầm Ý, gã nhíu mày, một món đồ chơi thôi, đến lúc đó sẽ làm sáng tỏ một chút.

Hiện tại yêu cầu hắn hỗ trợ, chờ Triệu Hân đi rồi, gã sẽ không cần phải xen vào nữa.

Triệu Hân đang thu dọn hành lý, ả tức giận đến mức muốn nổ tung, nhưng lại không có cách nào, Triệu Nguyệt nói, nếu ả không đi thì sẽ trực tiếp đuổi ả ra ngoài, đến lúc đó sẽ có bao nhiêu mất mặt, làm ả rõ ràng trong lòng.

Thu dọn xong đồ đạc, ngồi trong xe, Triệu Nguyệt nhìn Triệu gia với đôi mắt đỏ tươi, trái tim đập thình thịch. Ả nhìn Triệu gia dần dần lướt qua, rồi cười to một tiếng, lái xe thẳng về phía cổng lớn. Triệu Thanh Y và Triệu Nguyệt ngồi trong xe, một cảm giác như muốn đâm chết họ, đâm chết họ.

Triệu Nguyệt bị hoảng sợ, cả người chết lặng ngồi đó, không nhúc nhích. Bà không phải không muốn hành động, mà là đầu óc không phản ứng kịp.

Triệu Thanh Y vẻ mặt điềm nhiên, cô lấy ra một lá bùa hộ mệnh, trực tiếp dán lên người Triệu Nguyệt. Xe rầm một tiếng va vào, nhưng Triệu Nguyệt và Triệu Thanh Y không bị gì, còn Triệu Hân thì bị đâm đến nứt đầu chảy máu. Triệu Nguyệt cuối cùng cũng phản ứng lại, chân cô mềm nhũn, suýt đứng không vững, Triệu Thanh Y vội đỡ lấy bà.

Cảnh sát (110) và cấp cứu (120) đều đến nơi. Triệu Hân bị buộc tội giết người không thành, xương sườn bị gãy, não chấn động dù vẫn còn sống, nhưng không thể thoát được tội. Giết người không thành vào tù đi!

Ngày hôm sau, Lộ Hành Chu dắt theo Thiểm Quang, cùng Hồ Thất và Lộ Du Tư, từ phía sau lên xe. Đích đến của bọn họ là Đại học Y khoa.

Vừa đến cổng trường, Lộ Du Tư xuống xe để đăng ký, rồi lái xe đến đỗ ở chỗ đậu xe của thầy anh. Anh chuẩn bị đi đón sinh viên mới.

Mạnh Hiến Minh dạo gần đây gặp phải một chuyện kỳ lạ. Mấy hôm trước, khi ông đến trung tâm thương mại mua đồ, tình cờ gặp một phụ nữ mang thai bất ngờ chuyển dạ. Ông còn chưa kịp bước tới, thì đã thấy một cô gái trẻ cầm vài chiếc dù, chạy như bay tới, lạnh giọng ra lệnh cho chồng thai phụ phải buông vợ mình ra.

Cô gái trẻ ấy sau đó thực hiện một loạt thao tác khiến Mạnh Hiến Minh kinh ngạc. Ông không hiểu tại sao, nhưng trong lòng lại đột nhiên dâng lên một cảm giác... muốn nhận cô bé này làm đệ tử.

Làm đệ tử nhỏ nhất của mình.

Nhưng ngay lúc ông chuẩn bị bước tới để mở lời, thì Lộ Du Tư đột ngột xuất hiện bên tai ông — đầy vẻ uy hiếp.

Ông như bừng tỉnh, lập tức bước tới nói: "Còn không mau gọi xe cấp cứu? Đây là trung tâm thương mại, cảnh vật xung quanh không đủ điều kiện, không thể sinh con ở đây được! Hơn nữa, thai phụ mới chỉ vừa vỡ ối, bây giờ đến bệnh viện vẫn còn kịp!"

Sau khi nói xong, Mạnh Hiến Minh mới hoàn toàn tỉnh táo trở lại. Đúng rồi — rõ ràng sau khi vỡ ối vẫn còn đủ thời gian để vào viện, vậy mà tại sao cô gái kia lại ngăn không cho chồng của thai phụ gọi xe đưa vợ đến bệnh viện?

Mạnh Hiến Minh nhìn thấy trong ánh mắt của thai phụ là một sự tuyệt vọng đến tột cùng, trong lòng ông như chấn động mạnh. Khi ánh mắt ông chuyển sang cô gái trẻ kia, gương mặt quật cường nhưng vô cảm với cảm xúc của người mẹ sắp sinh, ông lắc đầu, thở dài: "Chỉ lo chuyện trước mắt... chỉ biết cái lợi trước mắt mà thôi!"

Cô gái ấy không hề để tâm đến cảm xúc hay sự đau đớn của thai phụ. Bây giờ khi đã bình tĩnh lại, Mạnh Hiến Minh mới ngẫm lại rõ ràng hành động khi nãy của cô ta là nhắm vào ông!

Ông lập tức bước tới hỗ trợ, cùng mọi người chờ xe cấp cứu. Khi xe tới, thai phụ được đưa lên cáng, gắng gượng quay đầu nhìn ông rồi khẽ nói: "Cảm ơn ông... lão tiên sinh."

Người chồng của thai phụ cũng vội vàng chạy đến, nắm lấy tay Mạnh Hiến Minh, cảm kích nói: "Nếu không có ngài nhắc nhở, tôi thật sự quên mất! Không hiểu sao lúc đó tôi cứ ngơ ngác, không biết phản ứng thế nào..."

Anh ta vừa định quay lại tìm cô gái trẻ khi nãy đã bắt anh buông vợ ra, nhưng lúc này mới phát hiện cô ta đã biến mất.

Còn Mạnh Hiến Minh, mấy ngày gần đây trong lòng cứ rối bời. Sau lần do dự không nhận cô gái kia làm đồ đệ, ông lại cứ chập chờn trong suy nghĩ lúc thì cảm thấy đáng tiếc, lúc lại thấy may mắn vì đã không nhận lời quá sớm.

Nghĩ đến đây, ông không khỏi chột dạ, cả người giật mình rùng mình một cái. Cũng may hôm nay quay về giáo viện sớm, ông quyết định đến gặp tiểu đồ đệ trước, nhờ niệm mấy bài kinh Phật... xua tà khí.

Mạnh Hiến Minh nhìn thấy chiếc xe đậu ở đúng chỗ quen thuộc thì lập tức biết tiểu đồ đệ của mình đã đến rồi. Ông không chậm trễ, quay về văn phòng và gọi điện thẳng cho Lộ Du Tư.

Lúc này, Lộ Du Tư vừa mới sắp xếp xong ký túc xá của mình. Phòng ký túc của anh là loại phòng đơn, một mình một gian. Bên trong là dạng căn hộ nhỏ khép kín, tiện nghi đầy đủ có giường, bàn học, phòng tắm, thậm chí còn có cả một khu nấu ăn nhỏ.

Lộ Du Tư vừa đặt đồ đạc xuống, còn chưa kịp đưa Lộ Hành Chu đi đón tân sinh viên thì điện thoại từ lão sư đã gọi đến. Nghe máy xong, anh quay sang nhìn Lộ Hành Chu nói: "Cùng em đến chỗ thầy giáo một chuyến."

Lộ Hành Chu gật đầu đồng ý, sau đó liếc nhìn Thiểm Quang rồi hỏi: "Thế còn Thiểm Quang thì sao?"

Lộ Du Tư đáp: "Cùng đi luôn, dù sao Thiểm Quang cũng đeo dây dắt rồi."

Đến nơi, cửa vừa mở ra, liền thấy một ông lão tóc trắng xoá đang ngồi bên trong.

Lúc này, từ trong túi của Lộ Hành Chu, Hồ Thất nhô đầu ra, cái mũi khẽ giật giật, sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ừm? Mùi của đồng loại?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip