Chap 11
1.
Eddie đã mấy ngày không nói chuyện nghiêm túc với Trần Nghị, đương nhiên nếu là cãi vã bình thường thì dựa vào cách làm quen thuộc trước đây của bọn họ thì đó là chuyện giường chiếu... à không, ban ngày họ cãi nhau và làm hòa vào ban đêm.
Nhưng lần này thì khác.
Trần Nghị không thể nói có gì khác biệt, nhưng nó chỉ có cảm giác khác so với trước đây.
Cảm giác này thật khó chịu và khiến anh muốn phát điên, anh đã cố gắng hết sức để chiến đấu với Eddie nhưng nó giống như một cú đấm vào bông, không có phản ứng.
2.
Trên thực tế, Eddie không phải là loại người nhút nhát, cậu phớt lờ Trần Nghị bởi vì... đó là vì Trần Nghị quá ngốc,ngốc đến mức Eddie không thể hiểu được.
Rõ ràng anh ấy là người rất nghiêm túc khi giải quyết công việc, nhưng anh ấy luôn là người cuối cùng biết về những tin đồn được lan truyền trong nội bộ cấp dưới của mình.
Trần Nghị biết chuyện này là do Phạm Triết Duệ không thể chịu đựng được nữa nên đã yêu cầu Tiểu Kiệt tiết lộ chuyện đó cho Trần Nghị.
Nói như vậy có chút quá đáng, nó chỉ thể hiện trọn vẹn tâm lý của câu nói "Tam nhân thành hổ".
3.
Tiểu Kiệt run rẩy đứng trước mặt Trần Nghị, ánh mắt lảng đi, nhưng do áp lực của Trần Nghị, cậu cúi đầu xuống và lặp lại những tin đồn mà họ đã nói nhau.
"Eddie đang ở ICU vì vấn đề về dạ dày."
"Cái gì, anh Eddi bị lão đại (Trần Nghị) đánh bất tỉnh và được cấp giấy báo bệnh hiểm nghèo?"
"Mày đang nói cái gì vậy? Anh Eddie bị lão đại cấm cửa vì từ chối lời tỏ tình của lão đại..."
"..."
Nghe những lời đồn thổi vô căn cứ này, sắc mặt Trần Nghị càng ngày càng tối sầm lại, cuối cùng anh cũng lên tiếng:
"Tụi mày cả ngày không có việc gì làm? Sao lại dám bàn tán chuyện của tụi tao hả?"
Tụi đàn em càng cúi đầu càng thấp, không dám thở mạnh vì sợ làm lão đại tức giận.
Tuy lão đại không thường xuyên trừng phạt bọn họ, nhưng nếu thật sự bị chọc tức thì bọn họ không chỉ đơn giản là bị đập một trận thôi đâu.
4.
Trong khi tụi đàn em đang nghĩ cách trốn thoát thì Eddie bất ngờ từ bên ngoài quay trở lại.
Trần Nghị không ngờ Eddie lại đột ngột quay lại, dù sao mấy ngày nay bọn họ thậm chí còn không gặp nhau mấy lần.
So với vẻ mặt có chút xấu hổ của Trần Nghị, Eddie trông bình tĩnh hơn.
"A~ anh đang họp à~ Có cần tôi tránh mặt một chút không?"
Eddie không ngờ lại có nhiều người tụ tập ở nhà Trần Nghị như vậy, vì vậy cậu nói câu này sau khi bối rối nhìn nhau một lúc.
Vẻ mặt của Trần Nghị vô cùng dữ tợn, nhưng khi nhìn thấy Eddie, anh không giấu được sự vui mừng trong mắt.
Eddie thấy Trần Nghị không lên tiếng, mỉm cười nhún vai, định quay người đi ra ngoài, nhưng Trần Nghị đã dùng một tay ôm cậu từ phía sau.
Một bàn tay lớn khác của Trần Nghị che lấy đôi mắt của Eddie, đôi mắt của Eddie đột nhiên tối sầm, cậu chỉ có thể mơ hồ nghe thấy nhịp tim dần dần tăng tốc của Trần Nghị.
Tiểu Kiệt vẫn giỏi quan sát lời nói và cảm xúc, thấy tình cảnh tế nhị này, cậu nhanh chóng kéo tụi đàn em rời đi, suýt ngã sấp mặt vì đi quá nhanh trên đường.
Sau khi tụi đàn em đi khỏi, Trần Nghị và Eddie là hai người duy nhất còn lại trong phòng.
Eddie bất lực đưa tay nắm lấy bàn tay bị bịt mắt của Trần Nghị, cảm nhận được nhiệt độ nóng bức,cậu bất lực cười nói đùa:
"Sao thế~lão đại~'Thẻ thử nghiệm anh em' lần trước khiến anh không hài lòng. Anh muốn làm lại à..."
Trần Nghị nghe Eddie nói lời mỉa mai, trái tim đột nhiên nhói đau như bị vô số rễ cây đâm thủng, đau đến mức khiến anh không thở được.
Anh giống như một quả bóng cao su xì hơi, hai tay khống chế Eddie cũng chậm rãi hạ xuống, Eddie cũng nhân cơ hội quay người lại, mỉm cười nhìn anh, đôi mắt đó chứa đựng tình cảm, nhưng cũng có thể băng tuyết lạnh lẽo.
"Eddie, đừng làm thế...đừng nói chuyện với anh như thế này...anh thực sự...coi như anh cầu xin em...Eddie...quay lại đi..."
Giọng nói của Trần Nghị nghẹn ngào vì nức nở, thậm chí còn có chút khóc, hai tay anh nắm chặt lấy tay áo của Eddie, khiến quần áo của cậu xuất hiện vài nếp nhăn.
Chân của Trần Nghị mềm nhũn ra, anh yếu ớt trượt xuống, quỳ xuống trước mặt Eddie.
Eddie hít một hơi thật sâu, hơi ngẩng đầu lên và nhắm mắt lại như đang kìm nén điều gì đó.
Yết hầu của cậu cử động, khóe miệng miễn cưỡng tạo thành một vòng cung lạnh lùng, cậu đang ấp ủ cảm xúc, cố gắng hết sức để giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh cùng lý trí:
"Trần Nghị~ Anh biết đấy... con người luôn phải thay đổi, phải không..."
"Ha ~ tôi không biết bốn năm qua anh đã trải qua những gì, có lẽ tôi cũng không cần biết..."
Eddie quỳ xuống, cố gắng hết sức để ngang tầm mắt với Trần Nghị, cậu nghiêm túc nhìn vào mắt Trần Nghị, trên môi nở một nụ cười rạng rỡ:
"Trần Nghị, trước đây anh vẫn luôn nhìn về phía lão đại, còn tôi vẫn luôn nhìn về phía anh..."
"Tôi không thể tự hào về việc tôi hiểu anh rõ đến mức nào, nhưng tôi cũng không mù quáng!"
"Tôi có thể thấy sự quan tâm của anh dành cho lão đại, tôi có thể thấy rằngánh mắt của anh chỉ dành riêng cho ông ấy, và tôi có thể nhìn thấy được chấp niệm khiến tôi ngưỡng mộ của anh ~"
"Trong suốt bốn năm ở đó, tôi thường nghĩ mình không có tư cách cười nhạo sự ngu ngốc của anh, bởi vì tôi cũng giống như anh, tôi chỉ là một hạt bụi nhỏ luôn luôn hướng về phía người kia."
"Chuyện đó là không thể xảy ra giữa anh và ông ấy, anh biết điều đó và tôi cũng biết, phải không?"
Điều Eddie đang nói đến là mối quan hệ giữa Trần Nghị và lão đại, sẽ không có kết quả gì, nhưng họ đều hiểu ... Trần Nghị hiểu, và Eddie cũng hiểu rằng điều Eddie thực sự đang đề cập đến là mối quan hệ giữa hai người họ. Đó là mối quan hệ giữa Trần Nghị và Eddie sẽ không có bắt đầu và cũng sẽ không có kết thúc.
Trần Nghị muốn nói cái gì, nhưng cổ họng tựa hồ có cái gì đó nghẹn lại, dù cố gắng thế nào cũng không phát ra được âm thanh nào.
Anh không thể cãi lại Eddie, càng không thể tha thứ cho bản thân.
Anh chỉ có thể nhìn khóe miệng Eddie hơi cong lên, nhưng trong mắt lại tràn đầy lãnh đạm.
Anh chỉ có thể nhìn cậu nhìn anh trìu mến, với mục đích đánh thức anh khỏi giấc mơ vô vọng.
"Trần Nghị~ Mặc dù hỏi điều này có chút tự phụ, nhưng... anh có thể vui lòng nói cho tôi biết được không?"
Trần Nghị ngơ ngác nhìn Eddie, ánh mắt đờ đẫn và môi hơi hé mở:
"Cái gì?"
Eddie mím môi mỉm cười:
"Anh đã thích và sùng bái lão đại nhiều năm như vậy, sau khi biết tôi vào tù, anh ngày ngày quấy rối tôi với tư cách là anh em, còn dùng thủ đoạn cực kỳ tồi tệ để ép tôi phải gặp anh..."
"Sau khi tôi ra tù, trước tiên là tới đón tôi về Bắc Đường, đối với tôi càng "canh giữ nghiêm ngặt", sau đó nói với tôi "Anh thích em"....."
"Thật xin lỗi, đại ca thân yêu Trần Nghị ~ Tôi thực sự không thể chấp nhận được. Tình yêu của ai đó liệu rằng có thể dịch chuyển tức thời được không?"
" 'Hôm qua' anh nói rằng anh thích lão đại, và thậm chí còn hỏi tôi, một nhóc con như tôi, xin lời khuyên của tôi về cách theo đuổi một người. 'Hôm nay' anh mặt không đổi sắc lại nói với tôi rằng: 'Anh thích em, Eddie' ."
"Chậc chậc chậc, Trần Nghị, anh quá thẳng thắn và dứt khoát... anh lại muốn tôi...làm sao tôi có thể tin tưởng anh đây?"
Eddie nhìn thẳng vào Trần Nghị, nhìn thấy tất cả sự giằng co và đau đớn, ham muốn và bất lực trong mắt anh.
"Tôi nhớ rằng A Duệ đã từng hỏi anh, 'Eddie là gì đối với cậu? Tốt nhất cậu nên suy nghĩ rõ ràng về điều đó.' Tôi thực sự hy vọng anh có thể suy nghĩ rõ ràng về điều đó, Trần Nghị ~".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip