Chap 15

1

"Tốt nhất thì cậu nên suy nghĩ cho thật kỹ. Nếu thật sự muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với cậu ấy, thì cậu phải quyết đoán hơn. Cậu cũng biết rõ thủ đoạn của Trần Nghị mà..."

"Cậu ấy sẽ quấy rầy cậu như thạch cao da chó, xuất hiện xung quanh cậu, tùy ý xông vào cuộc sống của cậu và bá đạo lấp đầy mọi ngóc ngách trong không gian của cậu."

"Cậu hẳn là... cũng biết mà..."

2

Dù Eddie có chống cự thế nào, Trần Nghị cũng sẽ không cho cậu một cơ hội trốn thoát dù là nhỏ nhất.

Những nụ hôn đó quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức khi đứng dậy, Eddie không chỉ toàn thân đau nhức đứng không vững mà còn ho dữ dội rất nhiều lần.

Trần Nghị yên lặng đưa khăn ướt tới cho cậu, Eddie do dự một chút, nhưng khi cậu chuẩn bị đưa tay nhận lấy, cổ tay đột nhiên truyền đến một cơn đau nhức khiến tay cậu dừng lại giữa không trung.

Cậu chậm rãi cúi đầu, xoay cổ tay mấy cái, nhìn vết hằn tím trên cổ tay, mím môi lẩm bẩm: "Anh thật sự là một tên ác ma... Ừm..."

Trần Nghị gấp khăn lại, nhẹ nhàng chạm vào mặt Eddie, cảm nhận được hơi ấm từ chiếc khăn, Eddie có chút uể oải, theo bản năng muốn tránh đi, nhưng không thành công.

Eddie lại ho càng dữ dội hơn, trông vẻ mặt rất khó chịu, Trần Nghị bưng một ly nước ấm tới, sau đó nhẹ nhàng nhéo cằm Eddie: "Uống đi."

Eddie tức giận liếc mắt nhìn Trần Nghị, dùng tay có chút run rẩy cầm ly nước:

"Tôi có thể tự mình làm lấy..."

Ánh mắt Trần Nghị lạnh lùng như vực sâu không màu:

"Anh không muốn nói lại lần thứ hai."

Eddie sửng sốt một chút, bất lực nhắm mắt lại, áp môi vào thành ly, cẩn thận uống vài ngụm nước.

"Trần Nghị..."

Eddie hít một hơi thật sâu, yết hầu chuyển động, sau đó che mặt nở một nụ cười bi thương, sợi dây xích đúng lúc phát ra âm thanh ma sát: "Hahahaha...hahaha...haha...Trần Nghị, tôi thật sự...tôi thật sự không biết phải nói gì với anh nữa..."

"Sao em lại cố chấp như vậy? Anh đã nói những điều tốt đẹp với em, nhưng em vẫn muốn hành hạ anh..."

Trần Nghị kéo ghế ngồi cạnh giường, nhìn thẳng vào mắt Eddie, giọng điệu như đang che giấu cơn mưa rào trong khung cửa sổ tĩnh lặng, khiến người ta nghe xong cảm thấy rất khó chịu:

"Eddie, là do em ép anh. Nếu không phải em cứ đẩy anh ra để gả cho tên Khúc Nam đó thì anh đã không..."

Eddie đập giường và giận dữ hét lên:

"Trần Nghị, anh dựa vào cái gì mà quản tôi, can thiệp vào cuộc sống riêng tư của tôi? Tôi đi cùng ai là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh. Anh cho rằng mình là ai?"

Trần Nghị nắm chặt hai tay thành nắm đấm, gân xanh nổi lên, anh túm lấy cổ áo sơ mi của Eddie, khóe miệng nhếch lên một vòng cung đáng sợ hiếm thấy:

"Em là của anh và sẽ luôn là của anh. Anh sẽ không cho phép bất cứ ai cướp em khỏi anh, kể cả bất cứ ai!"

Eddie không nói nên lời, bất lực nói:

"Vậy anh đi gặp lão đại đi ~ Nhiệm vụ này đã được ông ấy chấp thuận, còn tôi chỉ là người làm việc dưới quyền ông ấy thôi..."

Ánh mắt Trần Nghị âm trầm đáng sợ, thanh âm cũng trở nên lớn hơn.

"Anh mới là lão đại của em!"

Không chịu yếu thế, Eddie nhẹ nhàng quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Trần Nghị không hề nao núng, trong mắt hàm chứa ý cười, đầy châm chọc:

"Nhưng ông ấy lại là lão đại của anh, không phải như tôi, chỉ là một đàn em thấp cổ bé họng nên đương nhiên phải tôi phải tuân lệnh rồi~ nếu không như thế nào, muốn tôi cãi lời ba của anh sao?"

Trần Nghị phiền não không chịu nổi, đến mức gần như phát điên, Eddie chỉ lặng lẽ nhìn Trần Nghị nổi điên và làm loạn trong phòng.

Eddie mệt mỏi ngã xuống giường, co chân, nằm nghiêng trên giường, giọng nói rất nhẹ nhàng và đều đều, như đang nói với chính mình hoặc nói chuyện với Trần Nghị:

"Này, thành thật mà nói, không phải vì bốn năm trước tôi ngủ với anh nên mới đến tìm tôi tính sổ sao?"

Trần Nghị sắc mặt rất khó coi, hắn dùng sức đá cái tủ dưới chân, nhưng vẫn đè nén thanh âm nói:

"Eddie, em định giả ngu đến bao giờ nữa? Em biết là anh...anh có tình cảm với em...."

Eddie cau mày liếc nhìn chiếc tủ bị Trần Nghị đá xuống, anh cong tay, tựa cằm vào cánh tay, thở dài:

"Tốt nhất đừng tức giận như vậy sẽ tổn hại đến sức khỏe của anh ~ Trần Nghị, cái tủ chọc giận gì anh à? Trút giận lên nó có ích gì..."

"Người khiến anh tức giận đang ở ngay trước mặt anh này. Anh không thể trút giận lên tôi được sao? Thôi nào, thôi nào... hay anh muốn chơi trò khác?"

Trần Nghị nhìn Eddie đang nằm trên giường và nhìn anh bằng ánh mắt quyến rũ:

" Em biết là anh không muốn chuyện này, Eddie. Em thật sự..."

Eddie không quan tâm đến ánh mắt đột nhiên buồn bã của Trần Nghị, nói tiếp:

"Này ~? Là lỗi của tôi à? Rõ ràng là dây xích đã được thắt chặt, chuyện cần làm cũng đã làm xong rồi. Đêm qua tôi đã hét đến đau cổ họng cũng không thấy hành động của anh có chút dịu dàng nào cả. Sao vậy ~ "Ban đêm là cầm thú, ban ngày lại làm chính nhân quân tử à?

"Bốn năm trước quả thực là lỗi của tôi, nhưng anh không sai sao? Say rượu còn muốn tôi dọn dẹp đống lộn xộn cho anh. Cuối cùng, khi tôi muốn rời đi, anh đã kéo tôi lên giường, làm thế nào cũng không dậy nổi."

"Thôi, quên đi, những chuyện đáng xấu hổ này đừng nhắc đến nữa. Muốn làm thì cứ làm nhanh đi. Cũng không cần phải phân cao thấp với tôi về mục đích gì. Làm đi > < Mục đích của tình yêu là gì? Không phải là để phát tiết dục vọng sao?"

Trần Nghị sắc mặt tái nhợt, lớn tiếng hét lên:

"Eddie!"

Eddie làm như không nghe thấy, không cần mạng tiếp tục nói: "Dù sao thì mọi chuyện vẫn như cũ~ Nếu anh có nhu cầu gì thì cứ nói nhé~ Tôi sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn anh. Dù sao điều anh muốn cũng là tôi. Tình yêu à, rắc rối thế làm gì~ Cứ trực tiếp làm đi~"

"Tôi sẽ để anh giải quyết cho đến khi anh hài lòng ~ Chỉ cần anh đồng ý để tôi rời khỏi bang là được rồi. Nói đến đây, khi tôi nhận lỗi thay anh vào đó bảo vệ Bạch Tông Dịch, tôi cũng đã đề cập chuyện này với lão đại, ông ấy cũng đã đồng ý rồi. Nếu không...... Ngô....."

Sợi dây lý trí cuối cùng của Trần Nghị cũng biến mất, đi thẳng đến giường, đè Eddie xuống rồi nhét chiếc khăn vào miệng cậu:

"Eddie, em thực sự đã thách thức điểm mấu chốt của anh hết lần này đến lần khác ~"

Eddie không biết Trần Nghị muốn làm gì, vùng vẫy quyết liệt nhưng Trần Nghị vẫn thờ ơ, anh lấy chìa khóa, mở còng tay, kéo Eddie vào phòng tắm.

Tấm kính trong suốt phản chiếu gương mặt đỏ bừng bị đè nén của Eddie, Eddie chỉ mặc một chiếc áo sơ mi vừa tới mông, lúc này bị Trần Nghị ép vào cửa kính trong suốt của phòng tắm, cơn đau trên người càng rõ ràng hơn.

Trần Nghị nhẹ nhàng liếm lên vành tai Eddie, cười nói: "Eddie, em vừa nói làm đến mức anh hài lòng thì thôi, vẫn là sự thật chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip