Chap 19

#Chương này là góc nhìn của Eddie

Có lẽ tôi đã mong đợi điều gì đó, nhưng dường như tôi cũng không biết mình đang mong đợi điều gì.

--Eddie

1

Mặc dù bốn năm ở trong tù đầy căng thẳng và khủng hoảng nhưng không phải là không có kết quả.

Trong những khoảng trống có thể hít thở, tôi không chỉ một lần nhìn vào bản thân mình, và nhớ lại mối tình thầm kín đầy cay đắng mà tôi đã có trong những năm qua.

Trần Nghị đối với tôi giống như một vị cứu tinh, chính anh ấy là người đã kéo tôi thoát khỏi bàn tay tử thần, cũng chính anh ấy là người đã cho tôi hơi ấm gia đình.

Bao nhiêu năm nay anh ấy đều chăm sóc, lo lắng cho tôi, khiến tôi hiểu rằng hóa ra người như tôi cũng có tư cách được quan tâm, được chăm sóc.

Tôi thích bàn tay to lớn ấm áp của anh ấy, vuốt ve khuôn mặt tôi và vòng tay ôm lấy vai tôi; tôi thích giọng nói trầm khàn của anh ấy, mặc dù hầu hết những lời nói của anh ấy đều khó nghe và khiến cho người ta mất hứng.

Tôi thích cảm giác sát cánh chiến đấu cùng anh ấy, thích máu chảy trong cơ thể, nỗi đau lan khắp cơ thể, nó sẽ khiến tôi cảm nhận rõ ràng rằng mình vẫn còn sống và mình vẫn còn giá trị để tồn tại.

2

Không có nhiều thời gian để suy nghĩ, không có nhiều thời gian để hồi tưởng. Nơi này không phải là nơi an toàn. Nguy hiểm luôn rình rập xung quanh. Âm thanh của cái chết không ngừng đến gần. Chỉ những người đủ mạnh mẽ, đủ kiên cường và đủ thận trọng mới có thể sống sót.

Bạch Tông Dịch đó bị chấn thương não, mắc chứng hay quên, nhưng cũng may cậu ấy nhớ rõ những chuyện đã qua và cũng có thể hiểu được ý nghĩa của việc tôi đến bảo vệ cậu ấy.

Mặc dù tôi và cậu ấy không thân cho lắm, nhưng dù sao cậu ấy cũng là người mà A Duệ thích, và tôi cũng có chút duyên phận với cậu ấy nên thỉnh thoảng... chỉ thỉnh thoảng thôi, tôi sẽ cùng cậu ấy trò chuyện.

Dù sao thì cậu ấy cũng không giống với chúng tôi... Không giống như tôi, không có gia đình, không có lối thoát. Cậu ấy không có ý thức được cái chết có thể đến bất cứ lúc nào. Trước khi gặp A Duệ, cậu ấy chỉ là một người bình thường từng mơ ước trở thành một bác sĩ.

Cậu ấy không giống bất kỳ ai trong chúng tôi, và lẽ ra cậu ấy có thể có một tương lai tươi sáng và tốt đẹp hơn.

Cậu ấy thực sự không hề nghĩ đến việc từ bỏ A Duệ, đúng vậy... Dù sao thì họ cũng yêu nhau, còn tôi chỉ là tình yêu đơn phương từ một phía mà thôi.

3

Tôi thừa nhận mình đã sai, tôi thích anh ấy nên khi anh ấy say rượu buồn phiền vì lão đại, tôi đã lợi dụng mà xảy ra quan hệ với anh ấy.

Tôi biết anh ấy thích lão đại, tôi luôn biết điều đó, bởi vì ánh mắt anh ấy nhìn lão đại với vẻ khao khát được yêu thương và cẩn thận che giấu ánh mắt đáng thương của mình cũng giống như ánh mắt khi tôi nhìn anh ấy.

Chúng tôi có thể nói là cùng hội cùng thuyền, nhưng không ai trong chúng tôi xứng đáng được cảm thông.

Thật ngu ngốc khi biết đối phương đã có người mình thích, không thể ở bên người kia nhưng vẫn mù quáng nhìn anh ấy, cầu mong sự quan tâm và tình yêu của anh ấy!

Tôi không hối hận vì lựa chọn của mình, còn Trần Nghị, vì anh ấy không thể yêu tôi nên tôi không muốn lãng phí thời gian nhìn theo anh ấy nữa.

Đêm đó coi như là lời chia tay cuối cùng, tôi sẽ không nhìn về phía anh ấy nữa...

4

Sau khi tôi vừa thích nghi với cuộc sống trong tù, Trần Nghị đã đến thăm tôi, anh ấy muốn làm gì?

Chắc hẳn anh ấy đến là để chất vấn tôi, hỏi tại sao tôi lại làm như vậy với anh ấy. Chúng tôi chắc chắn không thể là anh em được nữa, may mà tôi đã nhanh chóng chạy trốn, hãy để anh ấy trở thành quá khứ, tôi muốn bước tiếp.

Nhưng điều tôi không ngờ là anh ấy lại cứng đầu đến thế. Mấy tháng nay anh ấy ngày nào cũng đến thăm tôi, bị từ chối rất nhiều lần mà vẫn không chịu từ bỏ, câu trả lời đó thực sự quan trọng đến vậy sao?

Cuộc sống yên bình vốn có của tôi lại bị khuấy động, cảm giác này thật khiến cho người ta chán ghét. Tại sao? Trần Nghị, tại sao anh lại muốn một lần nữa xâm nhập vào cuộc sống của em khi em đã quyết định từ bỏ?

Cho dù em trốn tại nơi ngục tù này, anh vẫn sẽ không chịu buông tha cho em sao?

Rõ ràng... rõ ràng là tôi đã dùng những lời lẽ ác độc nhất để khiêu khích anh ấy, rõ ràng là tôi đã dùng thái độ quả quyết nhât để cắt đứt tình cảm với anh ấy, nhưng tôi vẫn không thể để anh ấy hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi.

Tại sao! Tại sao anh ấy không thể tránh xa tôi? Tại sao anh ấy phải bám víu vào chuyện đã xảy ra đêm đó? Anh ấy muốn gì ở tôi?

Sau khi cố gắng gặp tôi nhưng không có kết quả, anh ấy thực sự đã học cách chơi bẩn, để gặp được tôi, anh ấy còn nhờ đến sự giúp đỡ của lão đại.

Nhưng tôi hiểu rõ anh ấy và tôi rất vui vì điều đó.

Tôi nghĩ mình không thể gặp anh ấy vì tôi không thể giữ được bình tĩnh khi đối mặt với anh ấy và ở cùng một chỗ với anh ấy như chưa từng có gì xảy ra.

Tôi thực sự mong rằng giữa chúng tôi chỉ có quá khứ và không có tương lai.

4

Chớp mắt đã bốn năm trôi qua, năm cuối cùng tôi ở lại nơi này và anh ấy không đến làm phiền tôi nữa, đây là điều đáng để tôi vui mừng... Có lẽ anh ấy đã quên và không còn để tâm đến tôi nữa.

Cuối cùng chúng tôi có thể trở thành người xa lạ được không?

Với tâm trạng như vậy, tôi bước ra khỏi cái bẫy sắt đã trói buộc tôi bốn năm kia, lấy lại được sự tự do, không khí trong lành và làn gió dễ chịu khiến cơ thể và tâm trí tôi được thả lỏng.

Tôi nghĩ mình sẽ có một cuộc sống mới, và tôi sẽ sống tốt khi không có anh ấy...

5

Nhưng... khi nhìn thấy anh ấy bước ra khỏi chiếc ô tô màu xanh ấy, mọi kiên trì bấy lâu nay dường như trở nên vô ích, lúc đó, tôi nhận ra... Thích một người có thể rất dễ, nhưng nếu muốn quên đi anh ấy... thì tôi vẫn cần thêm rất nhiều thời gian.

Tôi không muốn nhìn thấy anh ấy nữa, ngọn lửa đã tắt trong lòng tôi sẽ lại bùng lên, tôi sợ không kiềm chế được bản thân mà lao tới ôm lấy anh ấy.

Có lẽ tôi nên ghét Trần Nghị, vì anh ấy hết lần này đến lần khác dùng danh nghĩa "anh em" để âm thầm vượt quá giới hạn, khiến tôi không thể hiểu được suy nghĩ của anh ấy, khiến tôi không ngừng nuôi hy vọng, chỉ để rồi lại tan vỡ một cách tàn nhẫn.

Có lẽ tôi nên ghét bản thân mình, vì đã có những tình cảm không nên có với lão đại của mình, bị đối xử như thế đều là do tôi đáng đời.

Nhưng bây giờ tôi chỉ muốn trốn đi, trốn đến một thế giới không có anh ấy, để không phải tốn thời gian suy nghĩ xem mối quan hệ của tôi với anh ấy là gì.

6

Tại sao Trần Nghị lại có thể vô liêm sỉ như vậy, tại sao anh ấy có thể ngăn cản tôi một cách mạnh mẽ và độc đoán như vậy? Tôi không hiểu được suy nghĩ của anh ấy, chứ đừng nói đến mục đích của anh ấy.

Tại sao ánh mắt anh ấy nhìn tôi lại buồn đến vậy?

Tại sao anh ấy có thể nói "Anh thích em" một cách tự nhiên như vậy.

Tôi ngưỡng mộ lòng dũng cảm của anh ấy, nhưng tôi không tin anh ấy thật lòng.

Trần Nghị, em không hiểu anh đang nói gì.

Trần Nghị, anh phải nhìn về phía trước.

Trần Nghị, em... không muốn bị tổn thương nữa.

Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu quên nhau và bắt đầu một cuộc sống mới sao?

Tại sao nhất định phải dây dưa không rõ chuyện đó, tại sao nhất định phải có được đáp án?.

Em thừa nhận trước đây em đã thích anh, nhưng đó là trước đây. Em không còn khao khát được anh thích hay mong chờ tình yêu của anh nữa. Em chỉ muốn lặng lẽ dành phần đời còn lại của mình. Em chỉ muốn...ở trong nguy hiểm ngoài tầm kiểm soát của em..., cố gắng sống sót.

7

Tôi biết mình vẫn còn tình cảm với Trần Nghị, ước mơ của tôi là được ở bên anh ấy thật lâu và khiến anh ấy thích tôi...

Nhưng bây giờ... điều đó dường như không còn quan trọng nữa, anh ấy không còn là tất cả đối với tôi nữa, tôi cũng sẽ không còn là gánh nặng của anh ấy nữa, đây nên coi là một điều tốt.

Chúng ta không thể thiếu nhau, chúng ta không thể tách rời.

Có lẽ tôi đang mong đợi điều gì đó, nhưng... dường như tôi cũng không biết mình đang mong đợi điều gì.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip