Chap 20

1

Hoàng hôn dần buông, mặt trời lặn như máu, khiến cho màn đêm nhuộm đẫm một tầng cô độc mà thâm trầm, Trần Nghị mang tâm trạng nặng nề và Eddie đang say rượu gặp nhau dưới một gốc cây lớn.

Bóng cây nhảy múa,đem bóng dáng hai người hòa làm một thể.

Eddie lảo đảo, đột nhiên chạy vào vòng tay của Trần Nghị, Trần Nghị vô thức ôm chặt Eddie, nghe giọng nói của Eddie tựa như tiếng kêu của mèo con, liền nhẹ nhàng hỏi:

"Sao em lại uống rượu vậy, Eddie?"

Eddie chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt mê ly lại giống như một hồ nước trong suốt, khiến Trần Nghị có thể nhìn rõ bộ dáng chật vật hiện tại của anh.

"Gì chứ~ Chỉ là hai chai bia thôi mà - Em sẽ không say đâu~"

Đôi mắt Eddie đột nhiên tối sầm, cậu cúi đầu vùi mặt vào ngực Trần Nghị, thấp giọng lẩm bẩm:

"Sao anh không say..."

Trong lúc Eddie đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, đột nhiên cảm thấy thắt lưng đau nhức, Eddie tức giận vùng vẫy, trừng mắt nhìn Trần Nghị:

"Trần Nghị, anh đang làm gì vậy...Ngô..."

Trần Nghị hai tay nhẹ nhàng ôm lấy mặt Eddie, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, đồng tử Eddie lập tức giãn ra, cậu sửng sốt hồi lâu không nói nên lời.

Sự dịu dàng của Trần Nghị còn đáng sợ hơn sự bất ngờ bá đạo cường thế của anh.

Eddie theo bản năng muốn lùi lại, nhưng Trần Nghị đã nắm lấy cánh tay cậu:

"Anh xin lỗi, Eddie, là tại anh chậm chạp khiến em khổ sở như vậy, là lỗi của anh..."

Ánh mắt Eddie không bình tĩnh nhưng cũng không nhiệt tình, cậu cứ như vậy mà nhìn Trần Nghị.

Trần Nghị nhìn không rõ nội tâm Eddie, anh cảm thấy bất an, ngay lúc đó, Eddie đột nhiên duỗi tay ra với vẻ mặt nghiêm túc.

Trần Nghị tưởng rằng Eddie sẽ đánh mình để trút giận nên chỉ im lặng đứng đó, nhắm mắt bất động.

Mấy ngày nay Eddie đã chọc tức anh bằng những lời lẽ gay gắt và tàn nhẫn, hoặc cố gắng lý luận với anh bằng giọng điệu cổ hủ và kiên nhẫn.

Dù thế nào đi nữa, Eddie cũng sẽ không bao giờ bộc lộ cảm xúc và suy nghĩ thật của mình với Trần Nghị nữa, như thể dùng từng lớp áo giáp để bao bọc trái tim đã bị tổn thương từ lâu.

Phần lớn thời gian Eddie chỉ thờ ơ đi ngang qua anh, không để ý tới sự tồn tại của anh, cho dù bị ép phải nhìn anh cũng sẽ cẩn thận xử lý, không để lộ ra ngoài.

Eddie đã sớm không còn là người phóng khoáng tự tại, ngang ngược như trước nữa.

Cậu giống như một viên ngọc đã bị hoen ố theo thời gian, cậu không còn khao khát những bông hoa rực rỡ mà chỉ muốn ẩn mình trong một góc tận hưởng khoảng thời gian bình yên.

Trần Nghị biết Trần Nghị có thể nhìn thấy những thay đổi ở Eddie và cảm nhận được nỗi đau mà Eddie đã phải trãi qua trong những năm tháng kia, nhưng anh sợ Eddie một lần lại thêm một lần nữa không chút do dự quay lưng lại với anh.

Anh đã cố gắng hết sức để bắt lấy Eddie, nhốt cậu lại và không bao giờ để cậu rời đi.

Và Eddie cũng thay đổi từ sự căm ghét và buồn chán ban đầu sang sự bất lực và thương hại sau này.

Trần Nghị cho rằng Eddie đã nhẫn nhịn quá lâu, thà rằng cậu cứ ra sức đấm anh mấy cái thật đau cũng vẫn tốt hơn là cứ hành hạ anh bằng sự im lặng đáng sợ kia.

Nhưng... cơn đau như mong đợi đã không đến, Eddie chỉ dùng hai tay véo mặt Trần Nghị, nở một nụ cười rạng rỡ, giống như một đứa trẻ phát hiện ra điều gì đó mới mẻ, sau đó nụ cười dần nhạt đi, cậu hơi cụp mắt xuống:

"Hóa ra anh cũng sẽ lộ ra vẻ mặt này!"

2

Trần Nghị đưa Eddie về nhà, sau khi tắm rửa đơn giản, anh đi ra thì phát hiện Eddie đang nằm trên ghế sofa ngủ say, trong tay vẫn ôm chiếc áo khoác anh vừa cởi ra.

Trần Nghị ngồi ở ghế sofa, tham lam ngắm nhìn khuôn mặt của Eddie.

Eddie, hẫy tha thứ cho sự ích kỷ của anh, cho dù anh biết em... anh cũng không thể buông tay.

Trần Nghị đang định đưa tay chạm vào Eddie, nhưng không ngờ Eddie đột nhiên mở mắt, động tác nhanh chóng mà lưu loát, không chút dây dưa kéo anh ngã xuống sofa, ngồi lên người anh, dùng tay bắt cổ anh, thân thể cũng run rẩy rất nhỏ.

"Ed...Eddie..."

Trần Nghị ngạc nhiên trước phản ứng của Eddie, nhẹ nhàng gọi tên cậu, đôi mắt hung dữ của Eddie khôi phục lấy lại sự bình tĩnh, cậu nhìn Trần Nghị và thở dốc:

"Trần Nghị, anh lại muốn chơi nữa rồi phải không?"

Trần Nghị sửng sốt và nắm lấy cánh tay của Eddie:

"Eddie, anh không có ý đó, anh chỉ lo cho em thôi. Về phòng ngủ đi. Ở đây lạnh quá, em dễ bị cảm..."

Tay Eddie thả lỏng, ngồi tựa lưng vào ghế sofa, Trần Nghị cũng nhân cơ hội đứng dậy.

"Muốn làm gì thì cứ nói đi. Đừng có nhăn nhăn nhó nhó như vậy, cũng đừng để em phải đoán tâm tư của anh. Phiền phức lắm~"

Eddie quay đầu đi, cố ý không nhìn Trần Nghị

Trần Nghị biết Eddie đã hiểu lầm điều gì đó nên nhanh chóng bào chữa:

"Eddie không như thế này, anh...cơ thể của em... sao em không nói với anh sớm hơn."

Eddie dừng lại một chút trong khi sắp xếp quần áo, sau đó tiếp tục động tác và nhẹ nhàng nói:

"Anh không phải bác sĩ, nói cho anh biết có ích gì không~?"

Trần Nghị không nói nên lời, Eddie quay mặt lại, nghiêm túc nhìn Trần Nghị, cảm nhận nỗi buồn của anh.

Eddie có thể thấy rằng Trần Nghị thực sự lo lắng cho cậu, cảm xúc thật sự được bộc lộ quá mãnh liệt, khiến Eddie không thể nào bỏ qua.

"Anh thực sự ngày càng không thể hiểu được hành vi của tên kia. Hắn ta thực sự sẵn sàng kể cho em nghe mọi chuyện ~"

Trần Nghị nắm chặt tay, đúng, anh ghen tị.

Khi Eddie nhắc đến Khúc Nam, vẻ mặt của cậu lại dịu đi một chút và trên mặt lộ ra ý cười, trước đây hay bây giờ anh chưa bao giờ có nụ cười như vậy.

Khi đối mặt với anh Eddie lại luôn buồn bực và khách khí như thế.

Anh biết mình không thể so sánh với Phạm Triết Duệ, người đã nghe cậu tâm sự về nỗi đau và chia sẻ hạnh phúc trong nhiều năm như vậy, cũng như không thể so sánh với Bạch Tông Dịch, người đã ngày đêm ở bên cậu suốt bốn năm, cùng cậu trải qua sinh tử, dù mạng sống của cậu bị đe dọa mỗi ngày vẫn một mực bảo vệ cậu ấy, nhưng...

Tại sao tên Khúc Nam đó, họ đã quen nhau bao lâu rồi, tại sao Eddie lại phải dành sự dịu dàng vốn thuộc về Trần Nghị anh, chia sẻ cho người đàn ông xảo quyệt đó!

Eddie cầm ly nước trên bàn cà phê lên, thổi nhẹ rồi cẩn thận uống một ngụm nước:

"Trần Nghị, em vốn tưởng rằng anh sẽ lặng lẽ cùng em tận hưởng giây phút hạnh phúc cuối cùng này, nhưng không ngờ anh lại... nói ra chuyện này nhanh như vậy ~"

Giọng Eddie pha lẫn cảm xúc, cậu nhếch mép cười nhạo chính mình:

"Nói mới nhớ, kể từ khi em ra tù, bầu không khí giữa chúng ta dường như luôn căng thẳng. Khác với những lần cãi nhau trước, giờ chúng tôa thực sự xa cách... Ngay cả khi cãi nhau, chúng ta cũng phải cân nhắc độ dày của mối quan hệ." Mối quan hệ giữa chúng ta, em không thể bất cẩn được nữa..."

Lòng bàn tay rộng lớn của Trần Nghị bao phủ bàn tay nhỏ bé của Eddie:

"Eddie, không giống như vậy, em vẫn còn có anh, anh sẽ mãi ở bên em, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Chúng ta nhất định sẽ..."

Eddie đột nhiên hét lớn:

"Trần Nghị!"

Trần Nghị bị tiếng hét đánh thức, miệng hơi hé mở, nhưng lại không nói được một chữ nào.

"Trần Nghị, đừng tự lừa mình dối người nữa."

"Nếu Khúc Nam hẹn gặp riêng anh, có nghĩa là anh ta đã kể hết mọi chuyện cho anh rồi, như vậy anh cũng nên hiểu, trước mặt anh chỉ có hai lựa chọn...."

"Hoặc là ở bên cạnh em, cùng em đi hết quãng đời còn lại với tư cách là người yêu. Đương nhiên... Em cũng không biết mình còn lại bao nhiêu thời gian, có thể là một năm, cũng có thể là một tháng... "

"Hay là... để em đi cùng anh ấy, cùng anh ấy ra nước ngoài, tiếp nhận phương pháp điều trị y tế tiên tiến nhất và tìm kiếm tia hy vọng đó."

"Trần Nghị, em tự hỏi bản thân mình, em vẫn còn yêu anh, nhưng em không còn hy vọng gì về tương lai của mình... cho nên... em giao lại quyền lựa chọn cho anh."

Eddie lại nhìn Trần Nghị, nụ cười vẫn rạng rỡ như trước:

"Anh muốn em đi... hay ở lại?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip