Chap 22
1
Cuộc gặp gỡ với Trần Nghị đêm đó không phải là một cuộc gặp gỡ vui vẻ, nhưng cũng không thể nói là diễn ra suôn sẻ.
Eddie mệt mỏi kiệt sức đến không còn sức lực để tranh luận, chỉ nhìn Trần Nghị rồi lại nhìn xuống tay mình.
Tôi có thể...tồn tại được bao lâu?
2
Ngay cả khi được hỗ trợ bởi thuốc men, Eddie vẫn cảm thấy sức khỏe của mình ngày càng trở nên tồi tệ.
Cậu cảm thấy sức lực của mình đang tiêu tán, năng lượng không còn mạnh mẽ như trước, anh em trong bang đều có thể nhìn thấy những thay đổi gần đây của Eddie.
Một ngày 24 tiếng thì cậu đã ngủ hết 16 tiếng rồi, lời nói của cậu ngày càng ít đi.
Nhưng dạo gần đây Trần Nghị có vẻ rất bận rộn, luôn đi sớm và về muộn.
Mỗi lần về, anh đều lẻn vào phòng Eddie và ôm người mình yêu vào lòng khi đó anh mới có thể ngủ yên.
Eddie hiếm khi can thiệp vào công việc của bang, nhưng Trần Nghị lại có thái độ khác thường vẫn làm cho cậu rất để ý.
Cuối cùng, vào một đêm khác Trần Nghị lại về trễ, Eddie đã gọi Tiểu Kiệt ra ngoài để thẩm vấn.
Tiểu Kiệt nơm nớp lo sợ đứng ở nơi đó, Eddie chưa kịp nói gì thì Tiểu Kiệt đã toát mồ hôi lạnh.
Eddie nhìn vẻ mặt chột dạ của Tiểu Kiệt có chút buồn cười, nghĩ thầm chẳng lẽ mình so với Trần Nghị còn đáng sợ hơn sao?
"Gần đây bang xảy ra chuyện gì lớn à? Tại sao Trần Nghị suốt ngày về muộn thế?"
Ánh mắt Tiểu Kiệt đảo loạn, hoảng loạn không thôi, ngón tay cũng muốn cào nát, sửng sốt nói không rõ một câu:
"Anh Eddie, anh...anh nói gì vậy? Bang không có chuyện gì cả. Anh Nghị...em không biết...anh ấy đang bận việc gì..em không biết..."
Eddie cảm thấy đau đầu và cau mày:
"Cái tên Trần Nghị đó lại đang giấu tao chuyện gì nữa à? Quả nhiên, haha... Anh ấy dù sao cũng sẽ không để tâm đến tao, nhưng tao cũng không thể trách anh ấy, dù sao tao... cũng đã là người sắp chết rồi..."
Vẻ mặt của Tiểu Kiệt rất khó coi ngắt lời Eddie:
"Anh Eddie, không phải vậy đâu. Anh Nghị thực sự rất quan tâm đến anh. Anh ấy thực sự... thực sự đã rất cố gắng để ngăn cản anh rời xa anh ấy."
"Anh Nghị thực ra là..."
3
Eddie đi ngủ sớm, Trần Nghị lại về muộn, anh lặng lẽ lẻn vào phòng ngủ của Eddie, phòng ngủ tối om, chỉ có chiếc đèn bàn vẫn phát ra ánh sáng tím nhạt.
Trần Nghị nằm xuống, đang muốn nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh buốt, anh còn chưa kịp phản ứng, một con dao đã kề vào cổ anh.
"Nói cho em biết, gần đây anh đang làm gì?"
Trần Nghị nghe thấy giọng nói của Eddie, thả lỏng cơ thể đưa tay nắm lấy cổ tay của Eddie:
"Eddie, nghe anh nói trước đã."
Eddie thân thể suy yếu đương nhiên không mạnh bằng Trần Nghị, nhưng Trần Nghị không dám cử động vì sợ làm Eddie bị thương.
Eddie nhìn chằm chằm vào mặt Trần Nghị, mím môi:
"Anh thực sự không muốn từ bỏ."
Trần Nghị nói một cách chắc chắn và siết chặt tay Eddie:
"Eddie...anh không thể sống thiếu em. Nếu em rời bỏ anh...nếu em ra đi...cuộc đời anh cũng chẳng còn ý nghĩa gì? Anh cũng có thể chết cùng em..."
Vẻ mặt Eddie càng ngày càng nghiêm túc, cậu dùng đầu gối hung hăng đánh vào bụng Trần Nghị, nới lỏng khoảng cách hai người, cậu ném con dao xuống gầm giường, sau đó nhanh chóng dùng hai tay bóp cổ Trần Nghị, hung hăng nói:
"Trần Nghị, anh có biết anh đang nói cái gì không?"
"Anh cho rằng anh là người muốn sống thì có thể sống, muốn chết thì chết sao? Anh là lão đại Bắc Đường của Nghĩa Vân Minh,anh có một gia đình vẫn đang đợi anh về nhà và cũng có đàn em cần sự lãnh đạo của anh. Bây giờ anh lại nói với em rằng anh thà chết còn hơn?
"Còn những người anh em đã hy sinh mạng sống để bảo vệ anh thì sao? Anh có xứng đáng với họ không?"
Trần Nghị nói không nên lời:
"Eddie, anh...."
Eddie không ngừng ngắt lời Trần Nghị, tức giận không thể ngăn cản:
"Nghe này, Trần Nghị, dù sau này có chuyện gì xảy ra, anh cũng phải vì em mà sống thật tốt. Dù đau đớn đến đâu, dù là sống không bằng chết, anh cũng phải sống thật tốt..."
Eddie cúi đầu, ánh sáng quá mờ, Trần Nghị nhìn không rõ khuôn mặt Eddie, nhưng anh cảm thấy nó trở nên lạnh lẽo sau một thời gian ấm áp.
Một giọt nước mắt rơi xuống trên mặt anh, cảnh tượng này nhìn có vẻ quen thuộc, nhưng so với sự chán nản lúc đó, bầu không khí bây giờ càng tuyệt vọng hơn.
Eddie khóc, cố gắng hết sức để kìm lại nhưng nước mắt vẫn trào ra.
Trần Nghị sửng sốt, cố gắng hét lên:
"Eddie..."
Eddie dường như không nghe thấy thanh âm của Trần Nghị, giọng nói nghẹn ngào, mang theo một chút nức nở, thanh âm hơi khàn, lại cố giả vờ bình tĩnh nói:
"Trần Nghị, anh khác với em... anh... vẫn còn lựa chọn..."
Trần Nghị đưa tay chạm vào mặt Eddie, lau đi những giọt nước mắt trên mặt cậu, giây tiếp theo, anh quay lại và ấn Eddie xuống dưới thân mình:
"Eddie, anh đã nói rồi, anh sẽ không từ bỏ em. Anh không hiểu tại sao em lại cứ muốn anh buông tay, nhưng cũng giống như anh không thể nào thuyết phục được em, anh cũng mong em đừng cố gắng thay đổi suy nghĩ của anh nữa."
Đồng tử của Eddie giãn ra, những cảm xúc phức tạp chảy ra từ vòng xoáy, những cảm xúc tan vỡ cũng được âm thầm định hình lại.
Hơi thở của Trần Nghị quấn quanh cơ thể Eddie, khiến cậu có cảm giác như đang mơ, giọng nói quanh quẩn bên tai, cậu không thể làm ngơ, cũng không có cách nào trốn thoát:
"Eddie, anh yêu em, và vì em... anh có thể trả giá bằng mọi thứ, thậm chí bằng cả mạng sống của mình."
Trả giá bằng mạng sống sao...... thế mà cũng dám nói, nhưng...... câu nói này có vẻ hơi quen thuộc.
[Dù sao thì tôi cũng không biết, tôi thích anh ấy thôi, đến nỗi tôi cảm thấy mình sẵn sàng chết vì anh ấy. ]
4
Trần Nghị tại sao anh ấy lại không hiểu, tôi đang chiến đấu cho ngày mai của mình bằng chính đôi tay của mình.
Đây là một ván cược nguy hiểm đến tính mạng, nếu thắng thì mọi người đều vui vẻ, nếu thua thì chỉ tiếp tục với kết cục đã định trước.
Tôi không có gì để mất, không có gì để quan tâm, cho nên mới không sợ hãi, không có lưu luyến..
Tôi không nơi nương tựa, nên mới không có vướng bận.
Cái chết không bao giờ là một điều gì khủng khiếp, tôi đã chờ đợi ngày này đã lâu rồi... Thật là khủng khiếp... Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, người mà tôi nhìn thấy trong mắt lại hiện lên vẻ buồn bã.
Vẫn có người nhớ đến tôi, có người đau buồn trước sự ra đi của tôi, đây là... áp lực và là gánh nặng đối với tôi, một điều mà tôi không đáng có được...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip