Chap 23

1

Eddie cắn môi, hơi thở nặng nề của cậu dần trở nên bình tĩnh hơn, trong không khí xuất hiện một hơi thở mơ hồ.

Môi Eddie mở ra rồi khép lại:

"Em sẽ không nói cho anh biết em có yêu anh hay không, Trần Nghị...anh có thể xuống khỏi người em trước không... nặng quá ~"

Trần Nghị ngẩn người, nhưng dường như không có ý định đi xuống.

Eddie quay mặt thở dài, sau đó đột nhiên nét mặt lộ ra vẻ đau đớn, Trần Nghị nhìn thấy bộ dạng của Eddie sợ hãi đến mức nhanh chóng đứng dậy khỏi cơ thể Eddie, sờ vào cổ Eddie, lo lắng hỏi:

"Eddie, em ổn không? Em bị sao vậy? Eddie, Eddie..."

Eddie không thể chịu được sự chú ý quá mức của Trần Nghị, cậu chống giường ngồi dậy, đá một cước vào bụng Trần Nghị, đá anh lăn qua một bên:

"Anh làm gì vậy, gọi hồn à?"

"Em không sao, chỉ hơi mệt thôi...A Trần..."

Trần Nghị đột nhiên ôm lấy Eddie , ôm cậu thật chặt.

"Eddie, anh biết em sẽ không dễ dàng tin anh, anh chỉ muốn nhanh hơn một chút...... Anh chỉ muốn cùng em......"

Eddie bị ôm chặt đến mức gần như không thở được, cậu đấm thật mạnh vào lưng Trần Nghị mới khiến anh thả lỏng vòng tay.

"Đồ khốn nhà anh, anh dài dòng quá đó. Em biết rồi, em đã nói sẽ cân nhắc..."

Trần Nghị từ khi nào trở nên bất an như vậy, còn luôn thích ôm ấp, động tay động chân như vậy, điều này quá... đáng sợ.

2

Trần Nghị vất vả mấy ngày nay quả thực không hề tốn công vô ích, sau khi gặp Khúc Nam, anh đã hiểu ra một chân lý: hạnh phúc có được là nhờ nỗ lực của chính mình, nếu Eddie không tha thứ cho anh, điều đó chỉ có nghĩa là anh đã không đủ nổ lực.

Khúc Nam không bày tỏ sự mong muốn của mình với Eddie bằng lời nói, nhưng Trần Nghị có thể cảm thấy Khúc Nam rất quan tâm đến Eddie.

Trần Nghị không có tâm trí để phân tích loại quan tâm này là gì, có liên quan đến tình yêu hay không.

Anh chỉ biết rằng người đàn ông tên Khúc Nam này sắp đưa Eddie đi, và một khi Eddie rời đi, cậu ấy sẽ không bao giờ quay lại.

Khúc Nam có cách chữa khỏi bệnh cho Eddie, đồng thời anh ta cũng làm chủ công nghệ và nguồn lực y tế tiên tiến, mà bản thân anh, ngoài việc thể hiện tình yêu với Eddie ra, dường như không thể làm được gì.

Vì vậy, anh đã đưa ra một quyết định rất mạo hiểm, anh bắt đầu điều tra Khúc Nam.

Khúc Nam làm người làm kinh doanh nhiều năm, không thể không có nhược điểm, Trần Nghị muốn tra được những chuyện này, dùng để uy hiếp Khúc Nam, để hắn từ bỏ chiếm Eddie làm của riêng.

Nhưng Trần Nghị đương nhiên biết, chỉ những vết nhơ đó trong giới kinh doanh thôi chưa đủ để khiến Khúc Nam buông tay, anh còn cần nhiều hơn thế.

3

"Này, Eddie bé nhỏ, vẫn khỏe chứ. Cậu xem xét lời đề nghị của tôi như thế nào rồi?"

Giọng nói của Khúc Nam nhìn có vẻ ôn hòa, ôn hòa nhưng thực chất lại ẩn chứa sát ý, tất nhiên sát ý này không nhằm vào Eddie.

"Ha ~ Khúc Nam, không phải tôi đã nói hết những điều kiện tôi sẽ đáp ứng anh sao? Sao hai người dài dòng thế? Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy trước..."

Khúc Nam thản nhiên nói:

"Sức khỏe của cậu thế nào? Cậu hiểu ý tôi mà, phải không?."

Eddie hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra:

"Được, bây giờ gặp mặt."

Eddie tìm một bộ quần áo để thay rồi vội vàng ra khỏi cửa, nhưng cậu không biết phía sau đang có người đang theo dõi mình.

"Lão đại, Eddie ra ngoài rồi."

4

"Bây giờ cậu có thể cho tôi biết câu trả lời của cậu."

Khúc Nam, vẫn như trước, tao nhã bắt chéo chân, ánh mắt trêu chọc, lại tựa hồ có chút chờ mong nhìn về phía Eddie.

Eddie đi tới không nói một lời, ngồi xuống chỗ của mình, cầm ly trà trái cây trên bàn trước mặt lên uống hai ngụm.

"Có gì để nói? Nhân tiện, mặc dù tôi không thể hiểu được anh, nhưng tôi cũng hiểu rằng anh... không có cảm giác đó với tôi."

Eddie ngước mắt lên và liếc nhìn Khúc Nam đang ngồi đối diện cậu,anh ta đặt ngón tay lên cằm như thể đang suy nghĩ với vẻ mặt thất vọng.

Sau đó lộ ra nụ cười tà mị mà chỉ những nhân vật phản diện trong tiểu thuyết mới có:

"Chúng ta ở bên nhau chưa bao lâu, nhưng cậu lại chắc chắn rằng tôi sẽ không yêu cậu... Nên nói là cậu quá tự tin, hay nên nói là cậu đang đánh giá thấp chính mình?"

Eddie liếc nhìn người qua lại ngoài cửa sổ, một cơn gió thổi qua, lá rơi xuống.

"Tôi thật sự không hiểu anh, có lẽ anh chỉ thấy cảm giác này thú vị, nên đã chơi một trò chơi với chúng tôi?"

Khúc Nam dùng đốt ngón tay gõ lên bàn, khiến Eddie tỉnh táo lại sau những suy nghĩ vẩn vơ:

"Dù thế nào đi nữa, cậu chỉ cần nhớ kỹ lời hứa của mình, tôi sẽ cứu cậu, cậu sẽ cùng tôi ra nước ngoài. Còn chuyện quãng đời còn lại của cậu sẽ như thế nào, hãy để chuyện đó cho tương lai!"

Eddie nghe được một số điều từ những lời này:

"Anh ấy có đến gặp anh không?"

Khúc Nam dang hai tay ra, cười vô tội:

"Cậu nói ai?"

Eddie trợn mắt không nói nên lời, đổi tay cầm ly trà trái cây:

"Anh biết tôi đang nói ai."

Khúc Nam bật cười:

"Ý cậu là lão đại Trần Nghị thân yêu của cậu à. Gần đây cậu ấy quả thực rất chú ý đến tôi và dường như cậu ấy đặc biệt quan tâm đến quá khứ của tôi."

Eddie che mặt lại, vẻ mặt buồn rầu.

Quả nhiên, đã nói Trần Nghị không có khả năng an phận như vậy, chịu ngồi yên mà không làm gì cả.

Trần Nghị mặc dù là lão đại Bắc Đường của Nghĩa Vân Minh và có thể được coi là một thủ lĩnh, nhưng dù sao anh cũng có thói quen chiến thắng bằng vũ lực, so với Khúc Nam, một con cáo già trong giới kinh doanh, thì anh ít xảo quyệt và mưu mô hơn.

Khúc Nam đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhếch lên khóe môi:

"Eddie, tôi và cậu cũng coi như là bạn bè, để tôi nhắc nhở cậu một chút, tôi có thể bao dung và rộng lượng với cậu, nhưng tôi sẽ không như vậy với tất cả mọi người."

Eddie hơi nheo mắt lại:

"Anh đang đe dọa tôi đấy à?"

Khúc Nam xua tay và cười thẳng thắn:

"Không dám, không dám, tôi chỉ muốn nói, nếu như cậu lo lắng Trần Nghị sẽ bị tôi đánh bại... à, không... lo lắng chúng ta đều sẽ thất bại, cậu có thể quyết định rời đi cùng tôi sớm nhất có thể."

"Trợ lý của tôi đã liên hệ với bác sĩ ở nước ngoài. Tất cả những thứ cần chuẩn bị cũng đã chuẩn bị xong, ca phẫu thuật có thể bắt đầu bất cứ lúc nào... Eddie, tôi nghĩ cậu cũng biết, cơ thể của cậu không thể trì hoãn quá lâu."

Eddie nhìn chằm chằm Khúc Nam hồi lâu, bất kể là ánh mắt, hành động hay lời nói, Khúc Nam đều không có chút sơ hở nào, có thể nói là không có chút sơ hở nào lọt ra ngoài.

Cuối cùng Eddie thở dài:

"Được rồi, ngày mai tôi sẽ quay lại thu dọn đồ đạc trước khi rời đi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip