Chap 24

1

Eddie trở về với tâm trạng không mấy vui vẻ, cậu biết lý do mình ở lại đây.

Nếu như cậu thực sự muốn rời xa Trần Nghị, vậy thì sau khi ra tù cậu có thể đến chỗ Khúc Nam tìm kiếm sự giúp đỡ, đi đến một nơi mà Trần Nghị không thể tìm thấy cậu.

Nhưng cậu không làm như vậy, vừa nghiêm từ chối sự theo đuổi của Trần Nghị, vừa tận hưởng niềm vui khiến Trần Nghị cảm thấy kinh ngạc.

Nhịp tim đập loạn nhịp, đau lòng tột độ, những cảm xúc phức tạp ẩn sâu từ tận đáy lòng, vẻ mặt tươi sáng trên mặt càng ngày càng buông thả, không kiềm chế thì càng u sầu, giằng co giữa mặt tích cực và tiêu cực mà không thấy được sự giải thoát.

Có lẽ Khúc Nam nói đúng, cuộc đời không thể có hai chiều, muốn có được đáp án thì phải tàn nhẫn mà đưa ra quyết định.

2

Sáng sớm hôm sau, Eddie thu dọn hành lý, kéo vali xuống lầu, bối rối đi về phía xe Khúc Nam cử đến đón, nhưng lại bị một người khác nắm lấy cổ tay ngăn lại.

Eddie không cần nhìn lại, chỉ cần dựa vào nùi hương cũng biết người đó là ai.

"Trần Nghị, anh nên thay đổi thói quen luôn chạm vào người khác đi."

Trần Nghị trông rất không vui kéo Eddie vào một góc không có ai đi qua.

"Không phải em nói là giao quyền lựa chọn cho anh sao?"

Trong mắt Eddie ẩn chứa những cảm xúc phức tạp như vậy, lại phồng má nén cười, ánh mắt rơi vào khuôn mặt bối rối của Trần Nghị:

"Em đã nói vậy, bây giờ... Trần Nghị, vậy bây giờ anh định ngăn cản em sao? Anh đã đưa ra lựa chọn chưa?"

Trần Nghị nắm chặt tay, như thể đang đưa ra một quyết định quan trọng, cơ thể anh run lên:

"ANH......"

Eddie nhìnTrần Nghị gần như sắp gục ngã. Sắc mặt của Trần Nghị rất kém, trông có vẻ kiệt sức, như thể đã nhiều ngày không ngủ.

Nhìn thấy bộ dạng này của anh, những lời tàn nhẫn trên môi, Eddie không đành lòng nói ra.

Mặc dù Eddie rất oán hận Trần Nghị và cũng oán hận bản thân vì đã thầm yêu anh trong nhiều năm như vậy, nhưng anh luôn có thể nói từ "anh em" khi đã vượt qua ranh giới, đưa mối quan hệ của họ trở lại điểm xuất phát.

Nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì, Trần Nghị thực ra không làm hì sai cả, chẳng qua anh cũng chỉ là một tên đầu gỗ không hiểu chuyện yêu đương, anh chỉ không đáp lại tình yêu của Eddie tại thời điểm mà Eddie yêu anh nhất mà thôi.

Trong tình yêu không có đúng sai, Eddie không muốn dùng nỗ lực và nỗi đau trong quá khứ để ép buộc Trần Nghị, người nói với cậu rằng anh đã suy nghĩ cẩn thận người mình thích là ai.

Eddie thở dài một hơi, bước tới, từ từ giơ tay lên ôm lấy Trần Nghị, cái ôm dịu dàng khiến Trần Nghị say mê và lưu luyến.

Tay Eddie nhẹ nhàng vuốt ve lưng Trần Nghị, an ủi thì thầm vào tai anh:

"Trần Nghị, bây giờ anh cần phải nghỉ ngơi thật tốt. Hứa với em là đừng làm khó bản thân... được không?"

Giọng nói của Trần Nghị trầm xuống, thậm chí có chút ủy khuất, anh nói:

"Eddie...em sẽ trở về với anh, đúng không?"

Vẻ mặt của Eddie thay đổi, cậu mỉm cười không nói gì buông Trần Nghị ra, đi ngang qua anh:

"Trần Nghị, đây là cơ hội cuối cùng để anh ngăn cản em. Nếu anh không ngăn cản nữa, em sẽ cùng Khúc Nam ra nước ngoài..."

Giọng nói trầm khàn của Trần Nghị vang lên từ phía sau:

"Eddie, anh yêu em... mặc dù anh rất muốn giữ em ở bên cạnh nhưng... anh muốn em có thể sống sót nhiều hơn."

Cho dù cuối cùng có thể em không còn ở bên cạnh anh nữa... cũng không sao... miễn là em có thể sống thật hạnh phúc.

Eddie quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt lạc lõng nhưng kiên quyết của Trần Nghị và mỉm cười:

"Em cũng vậy."

Trần Nghị sửng sốt một lát, đôi mắt vốn không còn tia sáng đột nhiên sáng ngời, như thể hy vọng được nhen nhóm trở lại.

Câu trả lời "Em cũng vậy" của Eddie là là trả lời cho câu "Anh muốn em sống sót nhiều hơn" hoặc "Anh yêu em".

3

"Tôi muốn chợp mắt một chút. Tới nơi thì gọi tôi."

Eddie lạnh lùng nói mà không nhìn Khúc Nam.

Khúc Nam mỉm cười và đáp lại.

Khúc Nam luôn ngưỡng mộ Eddie.

Con người ai cũng đều sợ cái chết, và không ai có thể vượt qua nỗi sợ hãi vô danh mà cái chết mang lại, nhưng Eddie lại rất thờ ơ, như thể người đối mặt với cái chết không phải là cậu.

Anh thích Eddie, thích cái thái độ thờ ơ với cả thế giới cũng như tính cách ngang ngược, độc đoán của cậu.

Cậu có thể thẳng thắn biểu đạt cảm xúc của mình, cũng có thể đem tâm sự chôn vùi tận đáy lòng. Cậu ngây thơ như vậy, lại thâm thúy khó đoán như vậy.

Làm sao những đặc điểm trái ngược nhau như vậy lại có thể được thể hiện một cách hoàn hảo và hài hòa trong cùng một con người?

Càng là người khó có thể nhìn thấu, anh càng muốn nhìn thấu, càng là người khó có thể chinh phục,anh càng muốn chinh phục.

Nhưng con người thú vị này cũng đang phải gánh chịu sự quấy nhiễu mang tên "tình yêu", không sao cả, phiền não của cậu, lo lắng của cậu, tôi đều sẽ giúp cậu dọn dẹp.

Cậu nên là một con chim tự do chứ không phải một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng.

4

Sau khi xuống máy bay, bên ngoài đã có một chiếc xe đợi sẵn, tài xế chất hành lý lên xe cho hai người, Eddie ngồi vào ghế sau muốn ngủ tiếp.

Khúc Nam nhìn chằm chằm vào mặt Eddie một lúc rồi đột nhiên nói:

"Cậu không sợ sao?"

Eddie tựa đầu vào cửa sổ xe, nhắm mắt trầm ngâm, giọng hơi khàn khàn:

"Anh có ý gì?"

Khúc Nam cười khẽ, không đáp hỏi ngược lại:

"Cậu nghĩ tôi đang nói về cái gì?"

Eddie im lặng một lúc:

"Ai biết anh lại hỏi câu đố gì? Tôi mệt rồi, không có chuyện gì để nói thì không cần nói."

Khúc Nam nghe được điều gì đó ẩn chứa cảm xúc trong lời nói của Eddie, bình tĩnh đến mức mỉm cười:

"Cậu không cần lo lắng việc phẫu thuật, mặc dù chỉ là ở giai đoạn thử nghiệm, nhưng tỷ lệ thành công vẫn là trên 70%, cậu sẽ không chết."

Eddie đột nhiên quay đầu lại nhìn Khúc Nam với ánh mắt dò xét,lạnh giọng nói:

"Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chết trên bàn mổ".

Khúc Nam cười cười, nhưng trên mặt lại không có ý cười:

"Tiểu Eddie, tôi rất khó chịu với sự thờ ơ đột ngột của cậu đó. Lúc này, cậu không phải nên cố gắng lấy lòng tôi sao? Dù sao, sự sống chết của cậu đều nằm trong tay tôi đấy."

"Hay là... cậu có nghĩ cậu rất quan trọng với tôi không?"

Eddie vẻ mặt không hề lay động, cậu dang hai tay ngang ngực, mỉm cười bất lực:

"Tôi biết tôi không quan trọng với anh, nhưng sự tồn tại của tôi có ý nghĩa không thể thay thế nào đó đối với anh, Khúc Nam, ai là nguồn gốc khiến anh quan tâm đến tôi, và anh đang nhìn thấy bóng dáng của ai trong tôi?"

"Đừng cho rằng tôi còn nhỏ mà nghĩ rằng tôi là kẻ ngốc, chúng ta không cần thành thật với nhau, nhưng cũng không cần phải lừa dối nhau!"

Ánh mắt Khúc Nam thâm trầm, nhưng tâm tình u ám chỉ tồn tại trong nửa giây, ngay sau đó, anh liền bật cười, động tác này khiến Eddie không khỏi chán ghét:

"Khúc Nam, anh đừng lộ ra nụ cười không để ý đến hình tượng này, giống như nhân vật phản diện trong phim truyền hình vậy, thật đáng sợ...."

Khúc Nam không quan tâm chút nào:

"Tiểu Eddie, cậu cái gì cũng giỏi, nhưng có đôi khi cậu quá thông minh..."

Eddie trợn mắt không nói nên lời:

"Anh đang lăn mạ tôi phải không?"

Khúc Nam đến gần Eddie, dùng ngón tay nâng cằm cậu lên xoa nhẹ:

"Cậu biết bí mật cũng không sao cả, Eddie, hãy nghĩ lại về tôi!"

"Câu cũng biết tính cách của con người, những thứ có được quá dễ dàng sẽ không được trân trọng...."

Eddie nhếch môi, không thương tiếc nắm lấy cánh tay Khúc Nam ném đi:

"Tránh xa tôi ra, tôi không muốn làm người thay thế cho ai cả!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip