Chap 26 (Hoàn)
1
Eddie muốn tức giận nhưng không còn sức nên chỉ trừng mắt nhìn Khúc Nam một cách hung dữ.
Người phía sau mỉm cười:
"Mấy ngày nay cậu nên nghỉ ngơi thật tốt, chờ cậu gần như bình phục, tôi sẽ đưa cậu trở về."
Eddie nhận thức sâu sắc được điều gì đó:
"Trở về...về đâu?"
Khúc Nam nói với một nụ cười trêu chọc:
"Đương nhiên là trở về nhà của tôi, cậu nghĩ trở về nơi nào? Về với Trần Nghị à?"
Eddie rất muốn đấm Khúc Nam, nhưng đành phải nhịn: "Anh nói nhiều quá, sao lúc nào cũng nhắc đến anh ấy với tôi vậy?"
Qu Nan nhìn Eddie bằng ánh mắt vô cùng thâm tình và tinh tế, khiến Eddie cảm thấy khó chịu trong lòng, Eddie che mặt thở dài.
"Được rồi, là do tôi thô lỗ... Nhân tiện, chuyện nhà anh thế nào rồi?"
Khúc Nam khẽ ho hai tiếng rồi đưa một tập tài liệu trên bàn bên cạnh cho Eddie, Eddie nghi ngờ nhận lấy bản thỏa thuận, nhìn dòng chữ trên đó rồi ngạc nhiên ngẩng đầu lên:
"Thỏa thuận nhận con nuôi...ý anh là gì?"
Khúc Nam khoanh tay, ung dung tựa vào tường, nghiêng đầu nhìn Eddie:
"Đừng ngạc nhiên như vậy. Tôi sẽ giải thích từng tình huống một cho cậu."
Đầu Eddie đầy những đường vân đen, cậu im lặng một lúc lâu mới trầm giọng nói:
"Đừng nói với tôi rằng cách anh đối phó với những người họ hàng xấu xa của anh là để tôi gia nhập gia đình anh."
Khúc Nam búng ngón tay:
"Câu trả lời đúng, nhưng chỉ đúng một nửa."
Eddie không nói nên lời:
"Anh không cảm thấy thái quá khi tự mình nghe những gì anh đang nói sao? Làm sao có thể giải quyết mọi chuyện vớ vẩn trong gia đình anh chỉ bằng cách thêm tôi vào đó? Và tôi là người đã trưởng thành, vậy thì thỏa thuận nhận con nuôi này...có ý nghĩa gì nữa? "
Eddie nhìn đôi mắt đang tối dần của Khúc Nam rồi im lặng, Khúc Nam mặt vô cảm nói:
"Eddie, tôi nghĩ cậu hiểu ý tôi rồi. Đúng vậy, cậu là người đã trưởng thành. Nghiêm túc mà nói, cậu không cần được nhận nuôi như vậy, nhưng dù sao chuyện nhà tôi phức tạp hơn cậu nghĩ rất nhiều."
Eddie bĩu môi:
"Vậy ý anh là..."
Khúc Nam lúc này mới rủ rỉ nói, đem tình huống của Khúc Gia giải thích rõ.
"Tóm lại, chuyện giữa bậc cha chú luôn dây dưa không rõ, cậu chỉ cần biết, lúc còn sống, ba tôi cũng để ý đến cậu. Hiện tại ông ấy đã qua đời, cho dù tôi có nói với mấy ông già kia rằng nhận nuôi cậu là là tâm nguyện cuối cùng của ba tôi,thì những người đó cũng không thể trách tôi được."
"Là thành viên của gia đình chúng tôi, cậu có thể nhận được một phần di sản do ba cậu để lại. Về phần tập đoàn của cha ba, cậu cũng có thể nhận được một phần cổ phần nhất định."
Eddie có vẻ không tin:
"Cái này... sao có thể, loại chuyện này..."
Khúc Nam đặt tay lên vai Eddie, nhìn vào mắt cậu: "Tôi đã nói rồi,cậu không cần làm gì cả, cậu chỉ cần quan sát và giao mọi việc cho tôi."
2
Eddie kiệt sức ngã xuống ghế sofa trong phòng khách, Khúc Nam mỉm cười rót cho cậu một tách trà, Eddie tức giận đẩy nó ra:
"Khúc Nam, anh kẻ lừa đảo, anh rõ ràng đã nói tôi không cần làm gì, nhưng lại sắp xếp cho tôi nhiều việc như vậy......"
Eddie thở hổn hển:
"Cũng không phải ai cũng là kỳ tài kinh doanh giống như anh, đống tài liệu đó anh nhất định muốn tôi....."
Eddie nói xong, quay đầu đi, không muốn để ý tới Khúc Nam nữa.
Khúc Nam âm thầm chịu đựng sự oán giận của Eddie và mỉm cười nói:
"Không ngờ chuyện này lại đến mức này, nhưng... những lão già đó rất coi trọng cậu, nếu tôi không để cậu tham gia quyết định của công ty, bọn họ nhất định sẽ không bị thuyết phục!"
Eddie nghĩ:
Quả nhiên là gian thương, nói cái gì cũng khéo đưa đẩy như vậy, rõ ràng là đám người kia cố ý làm khó dễ ta, nếu tôi không làm được thì họ sẽ lấy cớ này để kéo tôi xuống.
Khúc Nam mỉm cười lắc đầu, sau đó đặt một chồng sách trước mặt Eddie:
"Phải học tập chăm chỉ đấy..."
Eddie cúi đầu, đôi mắt ẩn trong bóng tối, Khúc Nam vốn đã quen chuyện này, thấy tình thế không ổn liền nhanh chóng bỏ chạy, quả nhiên một quyển sách như phi đao hung hăng đập vào cửa Khúc Nam vừa mới đóng xong.
"Đi chết đi!"
Eddie mặc dù trong lòng trách móc Khúc Nam nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm một cuốn sách lên, vừa đọc vừa chửi bới.
3
Mệt quá, mệt quá... Mệt quá, mệt quá... Trong đầu Eddie không có gì khác ngoài ý tưởng duy nhất, đó là về nhà ngủ!
Nhưng Khúc Nam hình như đã ra ngoài bàn công việc, đêm nay không thể về được nên Eddie đành phải về nhà một mình.
Cậu đi xuống cầu thang, bước chân có chút loạng choạng, đột nhiên có một chiếc xe lao tới, dừng lại trước mặt cậu, sau đó Eddie không biết chuyện gì đã xảy ra, ngoại trừ hình như cậu đã bị ai đó bế lên xe.
Khi tỉnh dậy, mở mắt ra, cậu nhìn thấy một căn phòng xa lạ, cách bài trí xa lạ, một chiếc giường xa lạ... người xa lạ... à, không, dáng người này có vẻ hơi quen quen... đây là...
"Trần Nghị! Anh con mẹ nó đang làm cái quái gì vậy? Lại muốn dấn thân vào việc giam cầm và bắt cóc nữa à? Khụ khụ... khụ khụ..."
Trần Nghị xoay người, mỉm cười nhìn Eddie, nụ cười kia làm cho người ta sởn gai ốc, vừa nhìn chính là có quỷ.
"Tới ăn sáng trước nhé!"
Eddie liếc nhìn Trần Nghị, sau đó nhìn bát phở trên bàn, thở dài rồi rời khỏi giường.
"Gần đây anh...... Thế nào rồi?"
Giọng của Eddie rất nhỏ, không cẩn thận nghe căn bản nghe không rõ cậu đang nói cái gì.
"Eddie, anh..."
Eddie thấy Trần Nghị còn muốn nói điều gì đó, liền nhanh chóng ngăn cản:
"Dừng lại, dừng lại, em không muốn nghe đạo lý, không muốn nghe nói những điều vô nghĩa, không muốn nghe anh nói những đại đạo lý kia, em đau đầu!"
Trần Nghị bất lực lắc đầu, nhưng trong mắt lại tràn đầy yêu thương.
Eddie nhìn quanh, gật đầu rồi lắc đầu:
"Có vẻ như đã nhiều ngày không gặp, thẩm mỹ...ừm...của anh vẫn không hề tiến bộ chút nào, vẫn rất... khó diễn tả."
Trần Nghị đột nhiên đứng dậy, không nói lời nào tiến về phía Eddie, Eddie theo bản năng lùi lại:
"Anh...đang làm gì vậy...Em đang nói sự thật..."
Trần Nghị đi vòng ra phía sau Eddie, vòng tay qua cổ Eddie từ phía sau, tiếng còi báo động vang lên trong tim Eddie và toàn thân cậu tê dại.
Hôm nay anh mặc một bộ đồ vest màu trắng, trông sạch sẽ, tươi tắn, cũng không biết Trần Nghị định làm gì, Eddie chỉ có thể đứng bất động. Môi của Trần Nghị nhẹ nhàng hôn vành tai của Eddie, thì thầm vào tai cậu:
"Eddie,em không nghĩ về anh nữa sao?"
Giọng Eddie run run:
"Anh không thấy phiền sao? Em đã nói với anh rồi... Em... ừm..."
Trần Nghị giữ cằm Eddie, cúi đầu và hôn thật sâu vào môi Eddie, môi lưỡi hai người quấn vào nhau, khi tách ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc, Eddie gần như không thở được vì nụ hôn.
Cậu dùng hết sức đẩy Trần Nghị ra và mắng:
"Đồ điên!"
Eddie đứng dậy khỏi ghế và đi thẳng đến cửa phòng, nhưng lại bị Trần Nghị vừa mới ngồi trên ghế kéo trở lại.
Eddie vừa định vùng vẫy thì nghe thấy giọng nói trầm khàn từ tính của Trần Nghị:
"Anh hiểu rồi, Eddie."
Eddie ngước mắt lên không thèm nhìn mặt Trần Nghị:
"A ha?"
Trần Nghị vẻ mặt cười xấu xa và đặt tay còn lại lên vai Eddie:
"Em đã cho anh cơ hội để ở bên em, phải không?"
Đôi mắt của Eddie lóe lên, ánh sáng và bóng tối dần dần tụ lại, rồi tản ra, cậu hơi cuối đầu, tà mị cười:
"Hừ... Em thật sự không có cách nào với anh, Trần Nghị."
Eddie vòng tay qua cổ Trần Nghị, cưỡi lên người Trần Nghị, đẩy về phía trước và hôn anh một cách mãnh liệt.
Được rồi, em chưa từng rời bỏ anh, em cũng sẽ chọn cách quay lại nhìn về phía anh.
---------------Hoàn--------------
Hehe cuối cùng cũng HE rồi nè, cuối cùng hai người cũng chịu về bên nhau rồi☺️☺️, lúc mới đọc fic đâu có nghĩ là hai khứa này ngược nhau từ đầu tới cuối đâu, lúc mới đọc truyện tui cứ tưởng là BE không á mà có cái tag HE mới yên tâm đọc tiếp😆😆.
Cuối cùng thì cũng cảm ơn mọi người đã theo dõi fic này nha 😘😘, lúc đầu thì tui cũng chỉ định dịch fic rồi tự mình đọc thui, cũng không nghĩ là cũng có nhiều người đọc như vậy. Cũng rất xin lỗi mọi người vì do lần đầu mình dịch fic nên câu từ có hơi lộn xộn, lời văn không hay, cách biểu đạt không tốt, mình sẽ cố gắng soát lại chính tả, lời văn, và cách xưng hô của nhân vật sớm nhất có thể. Một lần nữa cảm ơn mọi người ☺️☺️☺️.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip