Chap 4
Khi Eddie nói, cậu vòng cổ tay và dùng ngón tay gõ nhẹ vào mũi Trần Nghị, giống như khi Eddie mắng anh trước đây, "Dù sao thì anh cũng chỉ dám lớn tiếng với em thôi, anh còn không dám nói với lão đại rằng anh thích ông ấy, cay à ~ Nếu thích ông ấy như vậy thì đánh ngất ông ấy rồi đem về đi ~ À ~ Quên mất, anh không đánh không lại ông ấy, hay là đợi thêm mười năm nữa đi, ông ấy già rồi, còn anh thì trưởng thành ~ trưởng thành rồi...~" Vẫn giống như trước đây.
Khi Trần Nghị bắt gặp đôi mắt mơ màng của Eddie, anh cảm thấy như mình đang ở một thế giới khác.
Eddie chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn anh một cái, sau đó đi lướt qua anh, suy nghĩ của Trần Nghị lúc đó quay cuồng, nhưng tất cả những chuyện trong quá khứ đều đan xen nhau, cuối cùng biến thành lời cảnh báo: Nhìn đi, Eddie sắp rời đi, em ấy không cần mày nữa. ..
Trần Nghị gần như theo bản năng kéo cổ tay Eddie, quay người lvà ấn cậu vào bức tường gạch của nhà vệ sinh.
Eddie rên lên đau đớn, nghiêng mặt sang một bên và lẩm bẩm một loạt "từ ngữ văn minh".
"Fuck!~Trần Nghị, ý anh là gì? Uh-huh...ừm..."
Trần Nghị không cho Eddie cơ hội tiếp tục mắng mỏ anh, Eddie chưa kịp phản ứng thì chân cậu bắt đầu vô lực và nhũn ra rồi.
Môi và răng dính vào nhau, lời nói không thể thốt ra, cả hai đều có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp và nhịp tim dồn dập của nhau, nhưng hiển nhiên có người hưng phấn, có người tức giận.
Khi rượu dần ngấm vào cơ thể, má Eddie càng đỏ hơn, cơn tức giận biến thành sức mạnh tích tụ trong cơ thể cậu, cuối cùng cậu thô bạo đẩy Trần Nghị ra, và anh gần như ngã xuống do bất ngờ.
Chát!
Trong nhà vệ sinh vang lên một tiếng tát lớn, Eddie nước mắt giàn giụa, tức giận đá vào Trần Nghị:
"Trần Nghị, tên khốn kiếp!"
Trần Nghị tỉnh táo lại sau nụ hôn ngọt ngào của Eddie và có vẻ hơi hụt hẫng.
Nhưng anh sợ, anh sợ ánh mắt xa lánh và đầy hận thù của Eddie nhìn anh, anh cũng sợ những lời nói tàn nhẫn mà cậu nói ra.
Anh không muốn đối mặt với nó, và anh cũng không dám đối mặt với cậu.
"Ed...Eddie, nghe anh nói trước đã...quay về với anh trước nhé? Về nhà thôi..."
Eddie lúc này cũng bình tĩnh lại, chỉ im lặng nhìn Trần Nghị, người này cẩn thận xin lỗi cậu, đột nhiên cúi đầu cười nhẹ vài tiếng.
Trần Nghị có chút bối rối, nhưng cũng không dám tới gần, chỉ có thể ngốc nghếch đứng đó, giống như một tù nhân chờ bị trừng phạt.
Eddie lau đi vết máu chảy ra từ môi, ngẩng đầu tựa vào tường nhẹ nhàng bước tới, một tay nắm lấy cổ áo Trần Nghị, nhưng tiếng cười lại có chút buồn bã.
Cậu thì thầm vào tai Trần Nghị, giọng nói quyến rũ, mềm mại mà ngọt ngào, trìu mến mà mê hoặc:
"Muốn làm ở đây à?"
Đầu óc Trần Nghị trống rỗng và anh không thể tin vào những gì mình nghe được:
"Cái gì?"
Eddie dùng hai tay câu lấy cổ Trần Nghị, cười quyến rũ:
"Đại ca đáng kính của tôi ~ Tôi cô đơn và lạnh lẽo quá, muốn có người đi cùng ~ Tôi, anh trai đương nhiên phải giúp đỡ tôi rồi~"
Trần Nghị cảm thấy vô cùng bất lực, anh hận Eddie bây giờ đã nói những lời như vậy với anh, càng hận bản thân năm đó không biết gì.
Anh vòng một tay qua eo Eddie không cho cậu trốn thoát, bất lực nói:
"Eddie, ý anh không phải vậy, chúng ta..."
"Vậy ý anh là sao~!"
Eddie đột nhiên giận dữ hét lên.
"Anh làm chuyện như vậy với tôi ở một nơi như thế này, không phải anh chỉ muốn thế thôi sao đại ca ~ Tôi còn nói sẽ cho anh, sao anh vẫn không vui như vậy ~"
Eddie đặt hai ngón tay lên hai bên miệng Trần Nghị, đẩy nó lên và mỉm cười:
"Hãy đến và cười lên nào đại ca~"
Trần Nghị càng ngày càng siết chặt nắm tay, nghiến chặt hàm răng, không đáp lời Eddie.
"Eddie, quay về với anh, đừng để anh nói lần thứ ba, em biết anh có thể làm gì mà, bên ngoài đều là người của anh, em..."
Eddie nhắm mắt lại, quay đầu, cảm thấy có chút nôn nóng:
"Tôi biết~Đại ca~"
Eddie lùi lại nửa bước vì say, ngay lập tức được Trần Nghị đỡ lấy ôm vào lòng, cậu ợ hơi và ngất xỉu ngay trên người Trần Nghị.
Trần Nghị chỉ đơn giản bế Eddie bước ra ngoài.
Quán bar này là địa phận của Nghĩa Vân Minh, từ trên xuống dưới đều là người của anh, cho nên nhân viên chỉ dám liếc ngang, cũng không dám ngăn cản.
Trần Nghị đặt Eddie vào xe và lái xe về nhà.
Anh nhẹ nhàng đặt Eddie lên giường và giúp cậu cởi áo khoác và giày.
Anh đang ngồi ở mép giường, nắm tay Eddie, đang suy nghĩ điều gì đó thì đột nhiên điện thoại của Eddie reo lên.
Anh nhìn thấy Eddie đang ngủ say nên nhẹ nhàng nhấc máy lên, mới phát hiện ra đó là một số lạ, trên đó có ghi chú "Khúc Nam".
Trần Nghị không cần nghĩ cũng biết đó chính là người đàn ông gần đây thường xuyên xuất hiện bên cạnh Eddie, anh đột nhiên trở nên rất tức giận.
Anh nhấn nút trả lời, chuẩn bị mắng mỏ đối phương, sau đó dọa anh ta sau này tránh xa Eddie ra.
Khi anh nhấc máy, bên kia vang lên một giọng nam rất dịu dàng, anh biết đó là một tên cáo già:
"Tiểu Eddie, em đang ở đâu? Có khó chịu không?"
Trần Nghị đang định nói gì đó, nhưng tay bỗng nhiên trống rỗng, Eddie đã tỉnh dậy từ lúc nào, giật lấy điện thoại trong tay anh, tự nhiên đưa lên tai.
Má cậu vẫn đỏ bừng, nhưng đôi mắt trong veo, khóe miệng nhếch lên, giọng nói có phần nũng nịu:
"Này ~ ừm ~ Tôi hơi khó chịu ~ Không cần~ Tôi về trước ~"
"Hmm~ Tôi rất xin lỗi~ Lần tới tôi đãi anh một bữa tối thịnh soạn, hãy coi đó như một lời xin lỗi nhé~ Hmm~ Được rồi~ Anh dài dòng quá~ Anh có thể chọn địa điểm, được rồi ~ Thế thôi~ Tạm biệt~ Tạm biệt~. .."
Eddie cúp điện thoại, ném điện thoại lên giường rồi ngã thẳng lưng.
Trần Nghị vừa rồi im lặng, sắc mặt càng đáng sợ hơn:
"Em đang hẹn hò à?"
Eddie quay lưng về phía Trần Nghị, bất động và im lặng, như thể cậu đang ngủ.
Nhưng Trần Nghị biết cậu không có ngủ, liền đưa tay kéo Eddie lại, đè lên người cậu, từ tốn nói:
"Eddie, đừng giận anh nhé? Em có thể mắng anh, ghét anh, hoặc không tha thứ cho anh, tùy em, nhưng..."
Giọng điệu của Trần Nghị cuối cùng cũng nghẹn ngào vì nức nở, đến cuối câu, ngay cả giọng nói của anh cũng không còn âm tiết nữa:
"Đừng làm như vậy với anh..."
Eddie chăm chú nhìn vào khuôn mặt này, người mà cậu từng xem là một thứ xa xỉ, không thể chạm vào, giờ đây anh ấy lại đang run rẩy đưa tay xoa mặt cậu.
Chuyện trước đây cứ nghĩ ngoài tầm với giờ đây đã có thể nắm lấy trong tầm tay, Trần Nghị, nếu anh sớm nhận ra cảm xúc của mình, có lẽ... kết quả hiện tại sẽ khác.
Nhưng mà, Trần Nghị, anh muốn thì tôi phải làm như vậy à? Anh muốn tôi đến là đến, muốn tôi đi là đi à? Anh hành hạ tôi nhiều năm như vậy còn chưa đủ sao?
"Anh..."
Dưới cái nhìn vô cùng mong đợi của Trần Nghị, Eddie nở nụ cười rạng rỡ nói:
"Tôi không ~ Trần Nghị, anh sẽ làm gì nếu tôi nói tôi không muốn nghe lời anh?"
Cậu tận mắt nhìn thấy, ánh mắt của Trần Nghị dần dần mờ đi, thành thật mà nói, cậu nhất thời nhịn không được, nhưng rất nhanh sau đó cậu đã tỉnh táo lại.
Trần Nghị cảm thấy có lỗi với cậu khi nào? Anh quan tâm đến cậu từ khi nào?
Trong mắt anh chỉ có lão đại, làm mọi việc chỉ vì lão đại, không quan tâm đến cảm xúc hay suy nghĩ của người khác.
Nhưng Eddie không ghét Trần Nghị, tình yêu là ích kỷ, khi cậu yêu một ai đó, trong mắt và trái tim cậu chỉ có người đó, không còn chỗ cho bất cứ ai khác.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip