Eddie vỗ ngực, vẻ mặt sợ hãi.
Trần Nghị sắc mặt âm trầm, ánh mắt âm trầm, Eddie cảm thấy rùng mình nên quyết định thản nhiên xử lý rồi bỏ chạy, nhưng Trần Nghị đột nhiên nắm lấy tay cậu, ấn cậu vào tường.
"Eddie, em cùng với tên Khúc Nam kia có quan hệ gì?"
Cơ thể Eddie run lên dữ dội, anh rên rỉ:
"Sao anh điên thế~ Đại ca~ Ưm..."
Eddie chợt cảm thấy bụng cồn cào, cậu cúi đầu nhắm mắt lại, cau mày chịu đựng cơn đau.
Trần Nghị nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ ở Eddie và cố gắng quàng tay qua vai cậu và đặt cậu vào xe của mình, nhưng Eddie đã mạnh mẽ tránh né anh.
Trần Nghị nói với giọng điệu có chút cầu xin:
"Eddie, đừng giận anh nữa được không? Hãy ngoan ngoãn và quay lại với anh đi. Em không thích anh nữa cũng không sao, nhưng đừng hành động như vậy. Cái tên Khúc Nam đó không phải là một người tốt. Em sẽ đau khổ nếu ở bên hắn ta..."
Vẻ mặt của Eddie có vẻ khá tệ, anh nheo mắt lại, đang định nói điều gì đó thì tiếng cười của Khúc Nam vang lên sau lưng anh:
"Tôi không ngờ Trần Nghị, người đứng đầu Bắc Đường của Nghĩa Vân Minh, lại đi nói xấu sau lưng người khác như vậy đấy."
Eddie và Khúc Nam nhìn nhau gật đầu, Trần Nghị càng cảm thấy không vui, anh bắt đầu ghen tị vì Khúc Nam có thể được Eddie chú ý nhiều hơn.
"Khúc Nam ~ Tôi và đại ca của chúng tôi có chuyện muốn nói. Chút nữa tôi sẽ đến đó sau."
Khúc Nam mỉm cười nhìn Eddie, sau đó liếc nhìn Trần Nghị, gật đầu nói:
"Tôi sẽ đợi cậu trong xe, nhưng đừng để tôi đợi lâu quá!"
Khúc Nam nháy mắt với Eddie, Eddie đưa tay che miệng, lẩm bẩm "Kinh tởm quá."
Sau khi Khúc Nam rời đi, Eddie lại nhìn Trần Nghị và nở một nụ cười rạng rỡ:
"À, tôi xin lỗi, đại ca~ Vừa rồi chúng ta đang nói tới đâu vậy?"
Vẻ mặt của Eddie trở lại bình thường, đôi mắt thông minh không chớp mắt nhìn chằm chằm Trần Nghị, chờ đợi lời nói tiếp theo của anh.
Đôi mắt của Trần Nghị lóe lên, anh mím môi và bình tĩnh hỏi:
"Làm thế nào em gặp được cái tên Khúc Nam này vậy?"
Eddie bối rối:
"À, lão đại không nhắc gì đến chuyện đó với anh à?~"
Trần Nghị càng khó hiểu hơn:
"Chuyện này có liên quan gì đến lão đại?"
Eddie nhắm mắt lại một lúc, ngẫm nghĩ rồi bất lực nói:
"Trần Nghị, anh thật sự... không phải anh có não sao... Tôi..."
Eddie tức giận đến không nói nên lời, nhưng lại không nói được gì, trước kia cậu luôn phàn nàn chuyện của lão đại với Trần Nghị, nhưng bây giờ chuyện này thật sự có liên quan đến lão đại , Trần Nghị lại có phản ứng khó hiểu như vậy, điều này thực sự rất khó chịu.
Eddie lại lên tiếng:
"Được rồi, Trần Nghị, chúng ta hãy để quá khứ lại phía sau. Chuyện này, anh về mà hỏi ông ấy đi, đừng làm phiền tôi!"
Ánh mắt của Trần Nghị dán chặt vào Eddie, tay anh chạm nhẹ vào cổ Eddie, khiêu khích chiếc vòng cổ của cậu:
"Eddie, anh mặc kệ em cùng tên Khúc Nam kia có quan hệ gì, em bảo anh dừng lại ở đây! Em đúng là một người rất kiêu ngạo, anh biết em đang làm gì, nhưng có một số việc nên có một mức độ kiềm chế... "
Eddie kiên nhẫn cụp mắt xuống, nhếch khóe môi, khẽ gật đầu, cuối cùng, sau khi bình tĩnh lại cảm xúc, cậu lại ngước mắt lên, trong mắt mang theo vẻ vui tươi và nụ cười quyến rũ:
"A? Không, Trần Nghị, tại sao anh còn quan tâm đến tôi? Tôi đã báo cáo chuyện này với lão đại và được sự cho phép của ông ấy. Có chuyện gì vậy, anh không tin à? Nếu không tin thì anh có thể tự mình hỏi ông ấy. ~"
"Tránh ra, tôi về đây. Rắc rối quá ~ Sao gần đây anh như thể lại biến thành ma thế này~"
"Theo anh, ngày nào cũng đánh nhau, ngày nào cũng bị thương, đau muốn chết ~ Chơi cái gì mới không được sao?"
"Khi làm công việc này, ít nhất tôi sẽ không bị thương, cũng không phải lo lắng điều gì. Tôi cũng có thể nhàn nhã ăn cơm cùng người khác, xem phim các loại... Dù sao tôi thấy như vậy cũng rất tuyệt!"
"Và anh là ai đối với tôi? Tại sao anh phải quan tâm đến tôi? Tôi đã có đủ kiên nhẫn với anh. Tốt hơn hết anh nên tự chăm sóc bản thân mình. Đại ca (Gege)."
Tay của Trần Nghị dần dần rời khỏi cổ Eddie, trong mắt hắn đầy mất mát, thân thể khẽ run lên:
"Eddie..."
Eddie tuy có chút miễn cưỡng nhưng vẫn cố gắng dùng giọng nhẹ nhàng hỏi:
"Làm sao... ưm..."
Trần Nghị ôm chặt lấy Eddie, đem cậu nhốt lại vào lòng ngực anh, khiến Eddie cảm thấy hơi ngột ngạt:
"Buông ra... buông ra trước... buông ra... tôi..."
Từ lúc đầu Trần Nghị khẽ đặt xuống vai cậu, Eddie đã biến nắm đấm thành lòng bàn tay, bất lực an ủi anh mấy lần:
"Anh cần phải bình tĩnh lại Trần Nghị."
Vòng tay của Trần Nghị ôm lấy Eddie ngày càng chặt hơn:
"Eddie, quay lại với anh đi...anh...chúng ta..."
"Anh Eddie."
Phía sau anh, một người đàn ông mặc vest đen và đeo kính râm cắt ngang lời nói của Trần Nghị.
Eddie cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của Trần Nghị, nhón chân lên nhưng cũng khó có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt của người đàn ông kia:
"À, có chuyện gì vậy?"
Người vệ sĩ mặc đồ đen cúi chào Eddie một cách kính cẩn:
"Ông chủ bảo tôi tới hỏi các cậu đã nói chuyện xong chưa?"
Eddie sửng sốt, vỗ nhẹ vào lưng Trần Nghị, nhẹ nhàng thì thầm vào tai anh:
"Thả tôi ra, Trần Nghị, anh không thể thay đổi được gì cả."
Trần Nghị dường như bị phân tâm bởi điều gì đó và vẫn đứng bất động, Eddie dễ dàng rút tay ra, thở dài thật sâu và vỗ nhẹ vào vai Trần Nghị:
"À, nhân tiện, anh tranh thủ đến Tổng Đường đi, có một số việc, thay vì ở đây hung hăng tra hỏi tôi, không bằng trực tiếp hỏi lão đại của anh đi, anh cứ tiếp tục đuổi theo tôi như vậy, tôi sẽ rất đau lòng."
"Con người luôn phải nhìn về phía trước mà, phải không?"
Trần Nghị nhìn tấm lưng quả quyết của Eddie dần biến mất khỏi tầm mắt anh, đôi mắt đẫm lệ, tầm nhìn dần dần mờ đi.
Anh hiểu rằng anh đã luôn phớt lờ tình cảm của Eddie và quay đi hết lần này đến lần khác khi Eddie cần anh.
Anh hiểu sự thất vọng của Eddie cũng như sự quyết tâm và tàn nhẫn từ chối anh hiện tại của cậu, nhưng anh không sẵn lòng từ bỏ.
Anh không dám tưởng tượng thế giới của mình sẽ ra sao nếu không có Eddie, và anh sợ tương lai của anh sau này sẽ không có Eddie bên cạnh, nhưng anh... anh lại không có cách gì cả, anh không có cách nào để khiến Eddie quay lại nhìn về phía anh nữa.
Điện thoại đột nhiên vang lên, Trần Nghị chậm rãi giơ tay nhấc máy, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Phạm Triết Duệ:
"Trần Nghị, mau trở về Tổng Đường. Lão đại có chuyện quan trọng muốn nói."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip