Chương 1
Eddie là một kẻ điên, đây là nhận định chung của nhiều người xung quanh.
Trần Nghị không phải là người tốt, nhưng ít nhất không phải là kẻ điên; đây cũng là điểm khiến nhiều người tán đồng.
Một điếu thuốc cháy từ đầu đến cuối, tro rơi khắp sàn, tàn thuốc rơi xuống trên đôi giày da lộ ra chút ánh lửa, rồi ngay lập tức tàn lụi.
Trần Nghị cầm điếu thuốc trong tay, nhìn về phía Eddie, thần sắc u ám.
Eddie đã trong phòng đập phá gần ba tiếng đồng hồ, những tiếng chửi rủa của cậu đều theo âm thanh vỡ nát đâm thẳng vào trái tim anh.
Anh không biết phải làm gì với Eddie.
Vốn nghĩ sau khi Eddie ra tù, mọi thứ sẽ trở lại như ban đầu.
Anh và Eddie giống như lá và rễ, nhiều năm sống cộng sinh với nhau như vậy, làm sao có thể bị chia tách?
Trong tiềm thức Trần Nghị không hề nghĩ đến việc Eddie từ chối anh tới thăm hỏi trong ba năm qua có nghĩa là gì, anh tự an ủi mình: đợi đến khi Eddie ra ngoài, tất cả sẽ trở lại như cũ.
Lá cây tạm thời tách khỏi rễ, sẽ không chết.
Bởi vì người đó là Eddie, cho dù anh kiêu ngạo tự đại không hiểu chuyện thế nào, Eddie cũng đều sẽ nhìn về phía anh.
Sự thật đã chứng minh, làm người không nên quá tự đại.
Eddie không muốn gặp anh nữa.
Anh hiểu được nội tâm Eddie, nhìn thấy quyết tâm muốn ra đi của cậu, những nỗi bất an sợ hãi ba năm qua tưởng rằng chỉ là tự mình nghĩ nhiều, bây giờ đã tăng lên gấp đôi.
Lá cây rời khỏi rễ sẽ chết, anh không thể rời xa Eddie.
Ba năm là giới hạn tối đa anh có thể chịu đựng được.
Không thể để Eddie đi mất.
Dưới sự suy sụp, Trần Nghị vô thức lựa chọn phương án đơn giản và trực tiếp nhất.
Anh và Eddie cứ vướng mắc như vậy, cùng lắm là anh sẽ lại cùng Eddie vào tù một lần nữa.
Một nhà tù do anh tự tay tạo ra.
"Trần Nghị! Anh điên rồi à? Thả tôi ra!"
Chàng trai nhỏ đá chân điên cuồng, dùng hết sức bật dậy trên giường: "Anh phát bệnh chó má gì đó!"
Chỉ vì Eddie thích đeo vòng cổ không có nghĩa là cậu thích đeo còng tay.
Eddie vật lộn hết gần nửa đêm, khí lực cũng tiêu hao một nửa.
Cậu nhắm mắt cam chịu số phận, tại sao mọi chuyện lại trở nên thế này?
Trong trí nhớ của cậu, từ nhỏ đến lớn, đã lần nào bị nhốt đâu? Thái độ của cậu vốn dĩ vẫn tốt mà?
"Em đi đâu?"
"Đi tìm Bạch Tôn Dịch. Chẳng lẽ trơ mắt nhìn cậu ta ở ven đường bị người khác bắt cóc như một tên ngốc?"
"Cậu ấy đã thành niên, là một người trưởng thành."
"Cậu ấy đầu óc có vấn đề, anh cũng có à?"
"Em sẽ quay lại chứ? "
Bàn tay đang bận rộn của Eddie chợt dừng lại.
Không quay lại nữa.
Đây là suy nghĩ của Eddie trước khi ra tù.
Khi cậu và Bạch Tôn Dịch ở trong tù, họ đã vô số lần cùng nhau nghĩ tới tương lai.
"Sau khi ra ngoài, tôi muốn đi xem xem thế giới này có gì khác khiến tôi yêu thích, đồ vật cũng được, con người cũng được, thiên hạ rộng lớn như vậy tôi không thể chỉ buộc mình với một người."
"Cậu nghĩ tôi có năng khiếu làm thợ thủ công không? Tôi làm thử hôm nay, cũng tốt lắm. Nhưng tính tôi quá thiếu kiên nhẫn."
'Hay là, nên ra ngoài và đi học tiếp? Tôi cũng không quá ngu ngốc."
Eddie đã suy nghĩ rất nhiều, Bạch Tôn Dịch không nhớ, nhưng cậu vẫn nhớ. Thậm chí còn lập một danh sách trong đầu những thứ cần phải thử, làm nhiều một chút, không bị mắc kẹt trong một nơi.
Cuộc sống như vậy, nghĩ tới thôi cũng thấy tốt đẹp.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Trần Nghị, cậu đột nhiên cảm thấy mọi việc mình làm đều vô ích.
Nếu như mọi kế hoạch đều có Trần Nghị ở bên cạnh cùng làm, nhất định rất vui vẻ nhỉ?
Lá rụng về cội, tự muốn về nhà.
Thực sự là không thuốc nào cứu được.
Có một sự xung đột không thể hòa giải giữa lý trí và tình cảm, Eddie không kịp thu dọn đồ đạc, vừa bỏ đồ trong tay xuống đã muốn co chân bỏ chạy.
Nhưng thực tế một lần nữa đánh vào lòng tự trọng của chàng trai nhỏ.
Trần Nghị giữ chặt vai cậu: "Em sẽ quay lại phải không?"
"Phải không?"
"Trả lời tôi."
Eddie chưa bao giờ thấy Trần Nghị thế này.
Khi Trần Nghị đau buồn vì phải đối diện với lão đại, cậu vẫn có thể từ trên khuôn mặt của anh nhìn thấy vài phần dịu dàng, chắc chắn không giống như bây giờ.
Có phải Trần Nghị đã âm thầm tu luyện một thân sắt thép trong ba năm qua? Eddie âm thầm đánh giá, có khi là thân thể sắt thép của tà thần.
"Anh đang muốn làm ai sợ vậy? Ngay cả vào tù tôi cũng đã đường đường chính đi rồi, ai sợ anh? " Eddie cảm thấy bàn tay đặt trên người cậu dùng nhiều sức hơn, buộc tâm trí bản thân phải trấn tĩnh mới có thể nói dối.
"Ba năm nay, vì sao em không gặp tôi?"
Gặp kiểu gì?
Tôi vào tù để trốn anh, gặp anh có ích gì nữa?
Người đang giảm cân lại ăn ngon, còn giảm được gì?
Alo?
"Hầy," Eddie cười ngượng nghịu: "Tôi không muốn người khác nhìn thấy mình vào lúc đáng xấu hổ."
Trần Nghị là một người rất kỳ lạ, không bao giờ biết câu từ nào đã chạm đến anh, bàn tay trên vai cậu dần dần yếu đi, còn dịu dàng xoa xoa lên - giống như những gì anh vẫn luôn mơ vào đêm khuya trong suốt ba năm.
"Bạch Tôn Dịch đang đợi tôi, tôi đi trước." Eddie nhân cơ hội này thoát khỏi Trần Nghị.
"Tôi có nói để em đi à?"
"Cậu ấy cần tôi."
"Người thực sự cần em là tôi."
"Trần Nghị! Anh đang làm gì vậy! Anh điên rồi!"
Bị còng tay nhanh quá mức, Eddie thậm chí không có thời gian để nghiên cứu cấu trúc của nó.
Khoá cửa mở ra, Eddie lười biếng mở mắt, hiện tại cậu không thể hiểu được tính cách của Trần Nghị.
Cũng không biết người này đã gặp phải những chuyện gì mà thay đổi lớn như vậy, vui buồn thất thường.
Eddie ác ý dự đoán, ba năm này, chắc không phải anh ta đã bị từ chối ba trăm lần chứ?
Những kẻ vô dụng từ đầu đến cuối, vẫn chỉ là kẻ vô dụng.
"Toàn thân đều là mùi thuốc lá, cút ra ngoài đi."
"Thật xin lỗi."
Trần Nghị hoàn toàn mất đi dáng vẻ hung dữ lúc trói Eddie, cởi áo khoác ngoài ra nằm xuống cạnh cậu.
"Anh có bệnh phải không? Cởi trói cho tôi đi rồi hãy ngủ?" Eddie thẳng chân đá Trần Nghị ra khỏi giường.
Trần Nghị cũng không khó chịu, vươn tay trải chăn ra cuộn tròn Eddie lại.
Bận bịu hồi lâu, Trần Nghị nằm xuống trở lại bên cạnh Eddie, hai tay ôm chặt cậu: "Ngoan, để anh ngủ một lát."
Nhiều ngày mất ngủ, thật khó khăn mới được an lòng.
Eddie đếm từng nhịp thở của Trần Nghị, ba năm tư niệm chỉ có lúc này mới có thể quang minh chính đại bộc lộ ra ngoài.
"Trần Nghị, mơ đẹp nhé."
Trong giấc mơ, Trần Nghị đã nắm chặt được Eddie, nhưng lại một lần nữa mất đi cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip