Chương 2
"Trần Nghị đâu?"
"Ra ngoài lo công việc rồi."
"Gọi anh ta vào đây!"
"Sao không ai lên tiếng? Bị câm à? Trần Nghị cắt lưỡi các người cả rồi?"
Eddie tính cách không tốt, thường hay cáu kỉnh, dễ dàng nổi nóng. Điều này đã được định sẵn từ trong bụng mẹ, không ai có thể thay đổi được.
Thế nhưng có rất nhiều người cho rằng Eddie là một người dịu dàng.
Eddie cầu mong rằng bản thân và Bạch Tôn Dịch sẽ vượt qua khó khăn; Trần Nghị được mạnh khỏe, thuận lợi, cầu gì được nấy.
Đây là lời ước ngày sinh nhật của Eddie, cũng là mong ước hàng ngày của cậu.
Năng lực hiện tại của Trần Nghị là điều cậu muốn nhìn thấy.
Nhưng không phải dùng nó trên người chính cậu.
Ba ngày, tận ba ngày liền.
Trần Nghị đã dùng kỹ thuật kỳ môn độn giáp nào vậy?
Đến không thấy hình, đi không thấy bóng.
Sáng sớm thức dậy làm bữa sáng, sau đó cả ngày liền không nhìn thấy người nữa.
Chỉ đến khi tận nửa đêm, tiếng cửa khẽ khéo, giường cũng lún xuống vì sức nặng của thân thể.
Nếu không phải Eddie tinh thần vững, hẳn đã cho đó là ma ép giường.
Trần Nghị không gặp, những tên khốn kiếp kia cũng không thả cậu đi.
Thực sự không ngờ rằng vấn đề đầu tiên cậu gặp phải sau khi ra tù lại là đi tìm Bạch Tôn Dịch.
Trong phòng giám sát, Trần Nghị ngồi trước màn hình, không ngừng phóng to hình ảnh của Eddie, cố gắng nhìn vẻ mặt của Eddie.
Anh sợ Eddie sẽ tức giận.
Người là do anh trói, còng là anh đeo, nhưng cũng là anh không dám đối mặt với Eddie.
Cân nhắc ưu nhược, tức giận chẳng là gì so với việc một người chạy mất.
Eddie sẽ tha thứ cho anh thôi.
Bàn hơi run, anh chạm vào Eddie trên màn hình, nhìn cậu chìm vào giấc ngủ say, sau đó mới rón rén đi vào phòng.
Ba ngày qua, Trần Nghị ở trong phòng giám sát, theo dõi từng động tác của Eddie. Giống như một con chuột không dám nhìn thẳng vào mặt trời thông qua lỗ thông hơi cảm nhận sự hiện diện của ánh sáng.
Trong ba năm qua, Trần Nghị thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy Eddie trong giấc mơ.
Tốt có, xấu có, muôn hình vạn trạng.
Ban đầu Trần Nghị không thích những giấc mơ có Eddie, bởi vì sau khi tỉnh giấc, thực tế sẽ khiến anh lo lắng cả ngày.
Anh oán Eddie nhẫn tâm, trách Eddie bỏ rơi anh mà vào tù.
Thời gian trôi qua lâu rồi, Trần Nghị bắt đầu tham luyến những giấc mơ có Eddie, thế nào cũng được, miễn là có thể nhìn thấy cậu.
Sợ hãi sinh ra lo lắng, và lo lắng sinh ra sợ hãi.
Anh không còn can đảm để oán trách Eddie nữa.
Trong giấc mơ mấy ngày nay, Eddie cũng giống như ba năm trước, bỏ rơi anh mà chạy, đầu cũng không ngoái lại.
Dù có ngủ yên đến đâu, Trần Nghị cũng không dám ngủ tiếp nữa.
Rồng phải quay trở lại hang động, bảo vệ thật kỹ kho tàng của mình rồi.
"Quay về rồi?"
Eddie vốn đang ngủ say đột nhiên phát ra âm thanh, Trần Nghị sợ đến mức bàn tay đang vuốt tóc cậu cũng hơi run: "Ừm, đánh thức em à?"
"Có năng lực nhốt tôi, lại không dám gặp tôi?"
Khúc gỗ bên cạnh Eddie trầm mặc hồi lâu, sau đó mới nói "Thật xin lỗi."
"Bữa sáng là anh làm?"
"Ừm."
Kể từ khi Eddie lớn một chút, không nói đến việc làm bữa sáng, Trần Nghị cùng ăn sáng với cậu thôi cũng là chuyện phải năn nỉ dọa nạt mất vài ngày mới có thể thành.
Sau khi bình tĩnh vài phút, trong lòng Eddie cảm thấy chua chát, tự cười nhạo chính mình.
Nhân sinh quả nhiên là như vậy, thứ bạn mong muốn nhất sẽ đến vào lúc bạn không cần đến nhất.
"Thứ gì anh cũng sẽ làm cho tôi phải không?"
"Phải"
"Tôi muốn học làm gốm"
"Được"
"Tôi muốn đi học"
"Được"
"Tôi muốn đi du lịch vòng quanh thế giới"
"Anh đi với em"
Câu trả lời của Trần Nghị câu sau càng ngắn gọn mạnh mẽ hơn câu trước.
Không ai hiểu rằng, đối với anh việc Eddie sẵn sàng đưa ra yêu cầu là một sự an ủi.
Con mèo ở trong hang, cuối cùng cũng sẵn sàng khoe bụng của nó với anh rồi.
Nhưng giọng của Eddie dần dần nhỏ đi.
Cậu là một đứa trẻ sinh ra từ trong thuốc phiện, tính khí thất thường.
Người ta ghét cha mẹ cậu, chán ghét nguồn gốc của cậu, càng không sẵn sàng vì cậu mà chuốc rắc rối vào người.
Không ai sẵn lòng giữ lấy cậu, nhưng Trần Nghị thì có.
Trần Nghị sẵn sàng đi cùng cậu, chiều chuộng cậu, quản lý cậu.
Trần Nghị chỉ hơn cậu ba tuổi, nhưng sẵn lòng cùng cậu chinh phục thế giới.
Ngoài việc nhìn thấy cậu, Trần Nghị còn tạo ra một thế giới cho cậu, một thế giới tràn ngập Trần Nghị đã vây quanh cậu hết nửa cuộc đời.
Những đêm tối trong tù, Eddie đã từng tự suy ngẫm lại.
Là bản thân cậu quá tham lam, đã có quá nhiều rồi nhưng lại cứ đòi hỏi thứ mình không bao giờ có.
Cũng có lúc cậu oán trách Trần Nghị vài câu.
Nhưng Trần Nghị đối với cậu rất tốt, đến cả tư cách trách móc cậu cũng không có.
Eddie đã suy ngẫm về cuộc đời mình vô số lần, mỗi một con đường, mỗi một vấn đề, bất kể nhìn từ góc độ nào, giải pháp tốt nhất chính là rời xa Trần Nghị.
Đối với Trần Nghị có lợi, đối với chính mình cũng có lợi.
Cậu không muốn chết trong đống tro tàn mang tên Trần Nghị.
"Tôi muốn ra ngoài."
"Không được."
"Trần Nghị, đừng có ỷ vào tôi thích anh mà quá đáng..."
"Xem như em hãy tội nghiệp tôi một lần đi."
Trần Nghị quỳ một gối xuống bên cạnh giường của Eddie, quầng thâm mắt trũng sâu, bàn tay anh ôm sau gáy Eddie.
Giống như một hiệp sĩ thời trung cổ thề sẽ trung thành với chúa tể của mình: "Eddie, em phải luôn yêu tôi."
Tình yêu là vòng vây tuyệt vời, xiềng xích không thể trói buộc Eddie, nhưng tình yêu thì có thể.
Tình yêu có thể trói buộc Eddie với anh suốt đời.
Trước đây, Eddie và Trần Nghị từng cùng nhau xem một bộ phim.
'Một khi mối quan hệ giữa lãnh chúa và hiệp sĩ được thành lập, dù là lãnh chúa hay hiệp sĩ đều không thể tùy ý giải trừ."
Một khi mối quan hệ giữa Eddie và Trần Nghị đã được thiết lập, họ đều không thể buông tay.
Eddie cảm thấy mũi mình cay cay, nội tâm cũng theo đó chua chát.
"Anh nhận điện thoại một lát."
Khi con người đắm chìm trong bầu không khí, họ sẽ vô thức quên mất ý định ban đầu của chính mình.
Eddie nhìn chằm chằm vào Trần Nghị đang nghe điện thoại ở phía xa, với vẻ mặt tập trung, có lúc còn cầm bút ghi chú lại.
Không cần phải hỏi, chắc chắn là lão đại rồi.
Nhiệt độ còn lưu trên cổ cậu khi nãy đang dần nguội đi, tất cả đều không thể tiếp tục nữa.
Cáo có chín đuôi, không thể hết lần này đến lần khác đều bị gạt được.
Gần nửa giờ trôi qua, Trần Nghị mới cúp điện thoại rồi quay lại.
Không đợi Trần Nghị kịp giải thích, Eddie đã ngẩng đầu chớp mắt hỏi, "Trần Nghị, anh có thích tôi không?"
Anh có hiểu tư vị nhớ nhung một người là thế nào không?
Nghĩ về ngày sau, nghĩ về thường nhật, nghĩ về những lần hai người ở bên nhau, cẩn thận phân tích tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip