Chương 3


"Trần Nghị, anh thích tôi không?"

"Anh yêu em."

Trần Nghị biết Eddie không tin.

Lúc đầu anh cũng không tin.

Có rất nhiều loại tình yêu, ranh giới dễ dàng bị xóa nhòa.
Trần Nghị lớn hơn Eddie ba tuổi, càng tự cho rằng mình biết nhiều hơn cậu.
Lão đại là mục tiêu, Eddie là cuộc sống, giữa họ không có mâu thuẫn gì, anh biết rõ mình thích ai.
Mục tiêu rõ ràng, bước đi vững chắc, không bao giờ nhìn lại.

Cho đến khi Eddie biến mất khỏi cuộc đời anh.

Trần Nghị đã dành vô số ngày đêm chờ đợi Eddie nhảy ra từ nơi ẩn náu hù dọa anh.

Giống như Eddie đã từng làm.

"Anh đã sẵn sàng rồi."
"Ra đây đi."

Con đường vắng tanh, Trần Nghị tự mình nói chuyện với mình, không một lời hồi đáp.

Trong tù cũng có thể thấy được trăng chứ?

Ánh trăng rơi xuống dáng vẻ cô liêu của anh, Trần Nghị ngồi xuống, vùi mặt vào khuỷu tay che giấu đi sự yếu đuối của bản thân.

Không có Eddie, anh chẳng khác gì một thây ma bước đi giữa ban ngày.
Không chết cũng không sống, mờ nhạt mà bối rối, không thể nếm được mùi vị của hạnh phúc.

Linh hồn và tình yêu đã đi theo tiểu quỷ kia vào chốn ngục tù.


Anh ngẩn ngơ nghĩ, mình đã yêu Eddie rồi.
_______________________

Trần Nghị phối đồ theo sở thích của Eddie, mua những bông hoa Eddie thích nhất, chuẩn bị những thứ Eddie cần, từ sáng sớm đã vào ngục thăm hỏi.

"Tù nhân từ chối thăm hỏi."
"Tù nhân từ chối thăm hỏi."
"Tù nhân từ chối thăm hỏi."

Một con chó đen nhỏ ở ngoài nhà tù nghiêng đầu, khó hiểu nhìn chằm chằm Trần Nghị, sủa hai tiếng, có lẽ cảm thấy người này mềm lòng có thể sẽ nhận nuôi nó.

"Mày cũng bị bỏ rơi à?" Trần Nghị sờ sờ đầu của nó, "Cảm giác rất tủi thân phải không."

"Eddie sẽ không bỏ rơi tao đâu."

Không ai nỡ oán hận người mình yêu.
Không ai dễ dàng mất tín nhiệm với người mình yêu.

Không sao, ngày tháng phía trước còn rất dài.

Anh có thời gian cả đời để nói với Eddie rằng anh yêu cậu.
____________________

Eddie không tin Trần Nghị.

Cậu nghi ngờ tên ngốc này không phân biệt được giữa tình bạn và tình yêu.

Đối với Trần Nghị, cậu là một sủng vật bầu bạn, còn lão đại là một viên bảo thạch trong hộp.

Cho dù sủng vật có quan trọng đến đâu, một ngày nào đó con người cũng sẽ trưởng thành.

Bảo thạch không giống như vậy, thời gian trôi qua chỉ khiến người ta càng thêm trân quý.

Không thể phân định rõ, cũng không sao.

Eddie muốn có một câu trả lời để phá vỡ giấc mơ viển vông của mình.

Không ngờ tới việc có thể hoàn thành được mộng tưởng ấy.

Cậu sẵn lòng tin rằng Trần Nghị yêu mình, cũng sẵn sàng cùng Trần Nghị chìm đắm trong giấc mơ tình yêu hão huyền.

Chỉ ngày hôm nay thôi.



"Anh buồn ngủ rồi"

Mấy ngày nay trong giọng nói cáu kỉnh lại tràn ngập một tầng dịu dàng, Eddie bị Trần Nghị đè xuống trên giường, cảm nhận độ ấm giữa hai cơ thể.

Eddie cơ thể thanh mảnh, chiều cao thấp, bàn tay cũng nho nhỏ. Trần Nghị khó lòng kiềm chế, vươn tay nắm trọn lấy bàn tay cậu.

"Ngày mai cũng đợi anh về nhé?"

"Toàn là sau nửa đêm mới về cũng phải đợi? Giống như có ma ép giường vậy."

"Nhất định sẽ về sớm."

Trần Nghị tham lam nép vào cổ Eddie.
Là hiện thực.
Là Eddie thật.

"Sau này mỗi đêm đều ngủ cùng nhau đi."

Eddie không đáp lời Trần Nghị, cậu ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên cổ anh.

"Eddie, em sẽ không đi chứ?"

Mí mắt trên và dưới đang dán chặt vào nhau, Trần Nghị trong lòng bỗng có chút bất an.

Eddie quá thuận theo ý anh rồi.

"Nhìn quầng thâm mắt của anh này, anh không phải là gấu trúc chứ?" Eddie phàn nàn, đưa tay vuốt ve Trần Nghị như an ủi, "Có em ở bên cạnh anh, ngủ đi."

Xoa dịu Trần Nghị, cũng là xoa dịu chính mình.

Có lẽ đến bảy mươi tám mươi tuổi, cậu vẫn sẽ nhớ ngày hôm nay, ngày hạnh phúc nhất trong ba năm qua.

Trải qua mấy ngày căng thẳng, Trần Nghị không kìm được cảm xúc, không ngừng lẩm bẩm.

"Ngày mai em có muốn ăn lẩu không?"

"Hay là đi xem phim vào ngày kia?"

Đợi đến khi giọng nói của Trần Nghị không còn nghe rõ nữa, Eddie đã lấy trộm chìa khóa mở còng.

Eddie khi mới bảy tám tuổi đã thích chạy ra ngoài vào lúc nửa đêm chơi đùa.

Trần Nghị đã mắng cậu nhiều lần với lý do không ngủ đủ giấc sẽ không cao thêm được nữa.

Giáo huấn là giáo huấn, lắng nghe là lắng nghe, phản nghịch là phản nghịch.

Eddie đã quen với việc giáo huấn vào tai này ra tai kia, bí mật mở một con đường ra khỏi nhà qua cửa sổ phía sau.

Thật bất ngờ, lối thoát đó cũng là chuẩn bị cho tương lai.

"Trần Nghị, em cũng yêu anh."
______________________

Mặt trời mọc như thường lệ, người cũng thức dậy đúng giờ, chỉ khác là trong phòng tràn đầy sự lạnh lẽo.

"Eddie?"

Giọng nói của Trần Nghị bị bóp nghẹt, không chạm được người yêu bên cạnh, anh lập tức tỉnh dậy.

"Eddie!"

Không có trong phòng ngủ, không có trong phòng tắm, cũng không có trong sân.

"Eddie đâu! Có ai nhìn thấy Eddie?"

Cơn tức giận khiến Trần Nghị không thể thở được, một mình chìm vào bóng tối cô độc.

Anh nghiến răng rời khỏi phòng ngủ.

Trong căn phòng này đều là đồ đạc của Eddie, những món đồ của cậu đã an ủi anh suốt ba năm qua.

Đập vỡ rồi, cái gì anh cũng không có.

"Mau đi tìm đi! Còn đứng đây làm gì!"

Bên ngoài một đống cọc gỗ đã đứng chờ, nhìn anh lắc đầu, tưởng như cậu ấy bốc hơi không còn dấu vết.

Thật là một lũ ngốc.

Trần Nghị ngồi sụp xuống, đè nén cơn đau do cảm xúc gây ra.

"Em mới là người ỷ vào anh yêu em mà gạt anh."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip