Chương 4

"Triển lãm truyện tranh này vẫn mở à?"
Tiểu Kiệt không chịu được áp lực của Trần Nghị, nhìn xung quanh cố tìm ra chủ đề nói chuyện.

Liên tục tìm kiếm Eddie mấy ngày, sắc mặt đường chủ càng ngày càng u ám, cứ như vậy thủ hạ nếu không phải là mệt chết thì cũng bị dọa sợ đến chết.

"Triển lãm truyện tranh?"

"Đúng vậy, năm đó tôi và Eddie có đi với nhau, nhân vật hoạt hình mà cậu ấy thích tên là gì ấy nhỉ?

Lúc này, Trần Nghị mới chú ý tới khu triển lãm hoạt hình, tầng tầng màu sắc chạm đến đến thế giới của Trần Nghị, khiến anh hồi tưởng lại quá khứ.

"Trần Nghị, cùng em đi triển lãm đi!"
"Có việc, để Tiểu Kiệt đi cùng đi"
"Tiểu Kiệt có thể hiểu được gì chứ? Không đi nữa."
Em nhỏ ngoan cố quay lưng về phía hắn, Trần Nghị không quá để ý, anh cũng chẳng hiểu bao nhiêu, đi để làm gì đâu?
Anh thực sự rất bận. Với năng lực hạn chế, anh chẳng thể làm được gì nhiều cho dưỡng phụ.

"Trần Nghị, em muốn đi biển chơi"
"Một thời gian nữa, lão đại sẽ tổ chức sinh nhật ở bãi biển, tha hồ mà chơi."
"Không đi thì thôi."

"Trần Nghị, em muốn ăn tiệm hoành thánh mới mở.°
"Cho người mua về"
"Muốn ăn ở nhà hàng"
"Tôi chở cậu qua đó."
"Anh không đi?"
"Không đi, chiều nay lão đại có việc cần tôi..."

Sau đó thì sao?

Sau đó, Eddie hiếm khi nói muốn cùng anh đi đâu. Cậu bắt đầu đi theo anh, anh ở đâu, Eddie ở đó.

Trần Nghị chưa từng từ chối, cũng không tránh né.

Lúc đó anh không coi trọng việc này, trẻ nhỏ bám người là chuyện thường, chưa kể anh và Eddie đều không có người thân, chỉ có nhau.

Bây giờ nhìn lại, chính là anh, kẻ tự coi mình là người lớn, trên hành trình trưởng thành coi mọi thứ là đương nhiên, cứ thế nhận lấy mọi sự ủng hộ Eddie trao cho.

Thật đáng khinh bỉ, anh vẫn luôn vin vào sự đồng hành của Eddie mà tiến về phía trước một cách phách lối như thế, chưa từng ngoái đầu.


Trên đường có nhiều người lại qua, nam nữ vui vẻ cười cười nói nói, nhìn có vẻ không lớn hơn Eddie năm đó bao nhiêu.

Trong cơn mơ hồ, Trần Nghị dường như đã nhìn thấy Eddie năm đó đứng trên con phố này, ngay trước khu triển lãm này.

Có Tiểu Kiệt đứng bên cạnh, nhưng sao Eddie trông cô đơn đến thế?

Cô độc đứng trước cánh cửa nhộn nhịp, giống như Eddie đứng phía sau người không hề yêu mình.

Không dám bước vào, chẳng có hồi âm.

Eddie đã rất đau lòng phải không?


Trần Nghị chui vào trong xe, như thể bộ giáp thép của xe có thể giúp anh gánh vác nỗi đau.
"Chúng ta lớn lên cùng nhau", thật ra là Eddie đã cùng anh lớn lên, luôn theo phía sau, không rời không bỏ.

Làm sao một tiểu quỷ đó lại có thể sức lực lớn như vậy?

Dáng vẻ Eddie trong những mốc thời gian khác nhau lần lượt xuất hiện trong tâm trí Trần Nghị, hoặc là cáu kỉnh, hoặc là vui vẻ.

Trần Nghị không biết Eddie đã thích anh bao nhiêu năm.

Trên con đường yêu thầm, anh chỉ mới đi đoạn đầu tiên, nỗi buồn man mác đã liên tục tiêu diệt anh, biến anh thành một con quái vật không ngừng gầm rú, vặn vẹo trong đêm tối.

Thế nhưng Eddie thậm chí còn chưa từng bộc lộ sự thất thố của mình.

Hoặc là bởi vì anh chưa từng để ý.

Nhát dao anh đã từng đâm Eddie nay đã được trả lại cho anh gấp nhiều lần.

Trần Nghị thở gấp từng cơn, lồng ngực đau đớn tưởng chừng như nghẹt thở.



Trần Nghị tìm thấy Eddie trong một nhà nghỉ xa xôi ở vùng ngoại ô.
Rồng cá hỗn tạp, thanh niên trẻ tuổi đều tràn đầy năng lượng, tùy tiện kiếm cớ là có thể cùng nhau chia sẻ yêu ghét.
Khi đến nơi, Trần Nghị chợt nhớ ra bến cảng này là chỗ Eddie từng muốn đi.

Trần Nghị hiểu rõ Eddie, lần này cậu sẽ đến từng nơi muốn đến để từ biệt quá khứ, bước đi tiếp theo là từ bến cảng chạy đi.

Không biết trong nhà nghỉ đang chơi trò gì, tiếng cười làm rung chuyển nóc khách sạn, Trần Nghị ở bên ngoài yên lặng hút thuốc, dùng nicotine để giải tỏa đầu óc.

"Tiến lên, đúng! Tiến lên!"
"Hahahahaha!"
"Có chướng ngại vật! Tránh ra!"

Eddie bị bịt mắt không thể biết được vị trí của chướng ngại vật, chân vừa nhấc lên đã loạng choạng ngã về phía trước.

"Eo ôi! Cảm ơn!"

Vài giây ngắn ngủi, Eddie nghĩ nghĩ làm sao bảo vệ khuôn mặt của mình, cả người đã đập vào lồng ngực ai đó.

Cảm giác này thật quen thuộc.

Eddie không dám hỏi, sợ người khác cho rằng mình tùy tiện bắt chuyện, tháo khăn bịt mắt xuống.

Sau đó lặng lẽ đeo lên.

Không tháo ra trước mắt là một mảng tối đen, tháo ra rồi sẽ là một khuôn mặt hầm hầm lửa giận.

Tốt hơn hết là không nên cởi.


"Em đang chơi trò quái gì vậy?"

Trước khi bước vào, Trần Nghị nhiều lần nhắc nhở bản thân phải thuyết phục Eddie về nhà bằng những lời lẽ tốt đẹp.

Eddie đã phải chịu rất nhiều thiệt thòi, nếu ép buộc cậu lần nữa thì sẽ là quá vô nhân đạo.

Nhưng bước vào nhà nghỉ, dáng vẻ Eddie vô tâm vô phế làm anh đau mắt.

Nếu anh không nhầm, một người nước ngoài đã nhân cơ hội chạm vào Eddie.

Nói lời tử tế?

Trần Nghị đá chướng ngại vật gần nhất, thuận lợi bắt được Eddie đang vấp ngã.


Trần Nghị không cho cậu cơ hội vùng vẫy, ngón tay nhẹ nhàng xoắn đuôi tóc của Eddie: "Về nhà đi"

Cảm giác mát lạnh trên đầu ngón tay khiến Eddie lùi lại một bước.

Bàn tay đặt trên cổ khiến cậu không còn cơ hội rút lui nữa.

"Cái qué gì đó!"

Trần Nghị không có biểu cảm gì, động tác trong tay trở nên mềm mại và nhẹ nhàng hơn.
"Về nhà được chứ?"

Eddie nghi ngờ rằng Trần Nghị sẽ đánh gãy chân cậu nếu cậu trả lời không được.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc cổ Eddie, một bản năng kỳ lạ trỗi dậy.

"Còn được lựa chọn à? "

"Được rồi, chúng ta về nhà"

Trần Nghị phớt lờ câu trả lời của Eddie, bế cậu bước ra ngoài.

Không nhân đạo thì đã sao?

Anh muốn bồi thường cho Eddie, theo đuổi lại Eddie, nhưng anh chỉ có thể làm vậy nếu tiếp xúc được với Eddie.
Không có nguyên liệu có thể nấu ra món gì?
Vợ yêu sắp sửa bỏ trốn mà còn ở đó nhân đạo? Đó là rùa rụt cổ.

Yêu là buông tay, yêu là bao dung.

Những khái niệm này là những gì Trần Nghị đã nghĩ là đạo lý chân chính trước khi nhìn thấy người nước ngoài chạm vào Eddie.
Đạo lý gì chứ?

Trần Nghị không thể chịu đựng được việc người khác chạm tay vào Eddie, trừ khi đó là một bàn tay bị cắt đứt.

Một người khác sẽ cùng Eddie đi tiếp?

Đến nghĩ cũng đừng hòng nghĩ.



Khung cảnh ngoài cửa sổ ô tô không ngừng thay đổi, thực trạng tàn khốc Eddie mường tượng ra không xuất hiện.

Trần Nghị chỉ là nắm tay cậu, không ngừng vuốt ve.

Eddie không đoán được tâm tình của Trần Nghị, ngập ngừng nói: "Không đến mức phải như vậy chứ."

"Là em đã dạy tôi, người mình thích phải khóa chặt bên cạnh."

"Tôi dạy anh, anh lại dùng nó với tôi? Sư phụ bị đồ đệ hại chết."
" Trần Nghị, hay là anh nghĩ cho kỹ người mình thích là ai đi."

"Anh không phải kẻ ngốc."

Trần Nghị siết chặt tay Eddie, thời gian ba năm đã sớm cho anh câu trả lời.

Trả lời Eddie xong, anh không khỏi tự cười mình.

"Quả thực, anh chẳng khác nào một kẻ ngốc."

Bỏ rơi người yêu đi theo đuổi người khác, có khác gì kẻ ngốc đâu?

"Eddie"

Trần Nghị hai tay ôm lấy mặt Eddie.

"Có chuyện gì với anh vậy"

Eddie cảm nhận rõ ràng nước bọt của mình đang bắn lên mặt Trần Nghị.

"Muốn nhìn thật kỹ em."

"Cái gì? Chỉ mới hai ngày đã không nhận ra tôi?"

"Nếu không gặp nhau trong mười hay hai mươi năm, có lẽ Eddie là ai anh cũng không biết."

Răng môi va chạm mạnh đã chặn mất lời nói tiếp theo của Eddie, đây có phải là hôn môi đâu?

Eddie nghi ngờ Trần Nghị muốn dùng cách này chỉnh chết cậu, mùi máu tanh vẫn còn đọng lại trên môi và răng của hai người.


"Chúng ta sẽ không thể không gặp lâu như vậy đâu."

"Anh sẽ đi theo em, cùng em đi hết cả đời."

_________________________

"Nghe nói gì chưa, hôm nay đường chủ cưỡng hôn Eddie trên xe đó"

"Có gì là lạ, không phải đã hôn mấy lần rồi sao"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip